Chap 5: Mặc Tử Dạ

Trước khi vào truyện thì mình xin nói một chút lý do vì sao mình đặt tên chương là Mặc Tử Dạ. Bởi vì chương này chủ yếu sẽ nhắc về nhân vật Mặc Tử Dạ và cốt truyện cũ
Vậy ko dài dòng nữa. Nào, chúng ta vô truyện thôi ahihihi
_____________________________
Tia nắng buổi sáng len lỏi chiếu vào một ngôi nhà à ko phải nói là giống lâu đài hơn nhà mới đúng chứ. Trong dinh thự là một căn phòng với những nội thất đắt tiền nhưng khác biệt với những căn phòng khác, nó chằng chịt các dây ống lẫn các thiết bị y tế đầy đủ mà chúng đều nối đến chiếc giường trắng nằm trên chiếc giường đó là 1 thiếu niên nhìn qua cũng trạc 16- 17 tuổi. Thiếu niên mái tóc vàng óng ánh, tỏa sáng rực rỡ tựa như ánh nắng ban mai vừa ấm áp lại vừa dịu dàng, tóc mái dài của thiếu che khuất đi đôi mắt phượng vàng xinh đẹp và dung nhan khả ái khiến người nhìn ko thể ko cưng chiều, đôi má bầu bĩnh nhợt nhạt đến đáng thương, cơ thể mập mạp mặc trên mình một chiếc áo trắng rộng nhìn qua thì chính là hảo manh aa, nhìn giống chim cánh cụt nhỏ.
Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng ko một tiếng động nhỏ nào, trên giường thiếu niên khẽ động đậy ngón tay, đôi mắt bị tóc mái dài che khuất chậm rãi mở dần đôi mắt. Mà tới đây ắt hẳn ai cũng biết được thiếu niên này là ai rồi nhỉ. Mặc Tử Dạ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một mảng tóc vàng che khuất tầm nhìn đôi tay yếu ớt từ từ nhấc lên kéo mái tóc dài thườn thượt ra một bên để bản thân dễ nhìn rõ khung cảnh hơn, vừa kéo ra đã thấy trần nhà lạ hoắc đôi mắt vàng từ từ di chuyển sang chỗ khác, liếc qua liếc lại nhìn một hồi liền nhận định được căn phòng này chắc chắn ko phải của mình vì chỗ này toàn là đồ mắt tiền còn cả nội thất nữa chứ, dù rằng kiếp trước cậu làm sát thủ cũng ko thiếu thốn gì nhiều, muốn tiền liền có tiền muốn nhà lập tức có nhà chỉ trừ mỗi ko thu được người đẹp. Quay về chủ đề chính Mặc Tử Dạ vừa mở mắt liền xác định

' Mình xuyên mất rồi '

Đang xem xét tình hình quanh căn phòng thì bỗng cánh cửa mở ra bước vào là một cô gái thanh tú trên mình là bộ đồ dành cho người hầu, Tử Dạ vừa nhìn liền biết đây là nữ hầu của nơi này, gương mặt của cậu khi nhìn thấy cô vẫn giữ cái mặt than bình tĩnh mà nhìn cô. Nhưng...đối với cô hầu gái thì lại khác, cô vừa định mang thuốc đến phòng cho thiếu gia mới mở cửa đập vào mắt cô là vị thiếu gia đã hôn mê suốt 3 năm trời hiện đang ở trước mặt cô dùng đôi mắt lạnh lùng như nhìn người lạ mà nhìn cô. Trong phút chốc cô liền đứng hình vài giây sau đó liền bừng tĩnh lại hoảng hốt chạy ra hô lớn

- ÔNG CHỦ, BÀ CHỦ CẬU CHỦ TỈNH LẠI RỒI- Vừa nói gương mặt cô hầu gái hiện lên tia kinh hỉ

Cô hầu gái vừa nói xong lập tức ở sau cánh cửa xuất hiện 2 bóng người, người đàn ông mang một chút nếp nhăn của tuổi già nhưng vẫn còn giữ được một chút uy nghiêm của một danh nhân có tiếng còn người phụ nữ lại mang gương mặt xinh đẹp lại có vài nếp tàn nhan của người lớn tuổi tuy vậy nhưng cũng mang lại cho người khác cảm giác trang nghiêm lịch sự của một quý bà. Cả hai vừa bước vào liền thấy cậu đang dùng đôi mắt vàng nhìn qua họ trong nháy mắt người phụ nữ ko thể cầm được nước mắt liền chạy đến ôm lấy cậu

- Tốt quá, thật tốt quá...con ko chết.mẹ biết rằng con sẽ ko chết mà....tốt quá rồi con của tôi- Người phụ nữ đôi mắt ngập nước nhìn vào cậu kéo cả cơ thể cậu vào lòng, nước mắt lách tách khẽ rơi xuống gò má trắng nõn hồng hào  lúc trước hiện giờ trở nên nhợt nhạt hẳn đi

Trong phút chốc được người phụ nữ ôm vào lòng, cậu ko hiểu sao tâm trở nên ấm áp hẳn lên cảm giác nghẹn ngào ở khóe mắt dâng lên cố gắng kìm lại nước mắt, từ trước tới giờ cậu thậm chí còn chưa bao giờ cảm nhận qua một chút gì được gọi là tình mẫu tử trong đầu cả ngày chỉ chứa những hình ảnh chết chốc, ko cảm nhận được một chút gì được gọi là ấm áp, ngay cả ấm áp cậu còn chẳng biết được là nó như thế nào mà hiện tại sau khi vừa mới xuyên cảm giác được người phụ nữ ôm vào lòng ấm áp đến lạ thường, từng chút từng chút một cảm nhận được sự ôn nhu của người mẹ bàn tay ấm áp của bà từ từ di chuyển xuống lưng chậm rãi vuốt nhẹ như đang an ủi tiểu hài tử, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái gì gọi là tình mẹ, nó thật ấm thật dịu dàng đến kì lạ cậu chưa bao giờ cảm nhận được bao giờ, bao nhiêu uất ức bao nhiêu đau khổ bấy nhiêu năm qua của cậu cứ thế mà tiêu tan, hiện giờ cậu rất muốn khóc một trận đã đời khóc cho những nỗi đau nỗi buồn của kiếp trước, nằm trọn trong vòng tay của bà mà cậu hiện chỉ muốn thời gian cứ mãi ngừng đọng, cậu ko muốn buông đi sự ấm áp này dù chỉ là mơ thì cậu cũng muốn mãi nằm trong giấc mơ này ko bao giờ tỉnh dậy

- Ko sao con ở đây...sẽ ko đi đâu nữa nên mẹ đừng khóc...đừng khóc - Cậu chậm rãi nâng lên bàn tay mũm mĩm  chạm vào lưng bà cất giọng an ủi

- Ehem-

- Tình củm quá ha, quên tui à- Người đang ông đứng ở sau cửa từ từ bước vào máu ghen dâng lên, từ khi hai người bước vào vợ ông và đứa con trai thứ hai cứ thế mà ôm nhau hai người buông ra những lời nói an ủi nhưng ông ko quan tâm điều ông quan tâm ở đây là hai mẹ con nó quên mất ông đứng ở đây thậm chí còn có người hầu bên cạnh thế mà cả hai vẫn như vậy ko mảy may, ông ho nhẹ để đưa cục diện về chỗ cũ của nó sau đó liền cất giọng nói chua chét

Hai người đang tình cảm mẹ con thấm thiết thì bị tiếng nói từ phía sau thu hút liền quay ra sau nhìn người đàn ông, giờ bà mới để ý nãy giờ mình tâm sự với con trai mà quên mất chồng mình đang đứng ở phía sau

- A-

- Quay về chuyện chính nào, Tử Dạ con có thấy đau ở đâu ko-

- Đúng...đúng vậy con có thấy có thấy khó chịu ở đâu ko, có cần mẹ đi gọi bác sĩ tới ko-

- Hai mẹ con cứ nói chuyện đi để tôi đi gọi bác sĩ tới -

- Umk

Người phụ nữ nói xong thì người đàn ông đã đi ra đằng sau là cô hầu gái lúc nãy mới bước vô, cánh cửa dần đóng lại hiện giờ trong phòng chỉ còn người phụ nữ và cậu trong phòng

- A, umk....phải nói sao nhỉ, con...con có thể hỏi cô một chút ko- Cậu lúng túng cất tiếng nói khàn khàn

Người phụ nữ sau khi nghe cậu nói xong liền hoảng hốt cảm giác bất an xuất hiện trong lòng bà

- Tiểu Dạ con cứ hỏi đi-

- Đây...là đâu thế ạ? Còn cô là ai?- Trong mắt cậu lập tức xuất hiện một chút tia nghi hoặc ( Thẩm Đường Y: Tới tận đây chắc sẽ có vài bạn tò mò rằng Tử Dạ xuyên không thậm chí lại gặp hai vị thần thì tại sao cậu lại ko biết một chút gì về cơ thể cậu sắp xuyên nhỉ. Đáp án ở đây chính là ở khúc cuối cậu tính hỏi câu đó thì Nguyệt Lão ko nói ko rằng liền kéo cậu truyền tống đi sao cậu biết cậu xuyên vô ai được nếu mà cậu biết thì cậu sớm đã bỏ nghề sát thủ đi bói toán mất tiêu rồi (〃^▽^〃). )

- Con....con ko nhớ gì sao- Người phụ nữ hoảng hốt cất giọng nhìn cậu, tâm trạng bất an trở thành hiện thực. Cậu dùng đôi mắt nghi vấn nhìn bà, sau khi bà nói xong cậu lập tức gật đầu
Bà nhìn cậu một chút liền thở dài

- Haiss, ko nhớ cũng ko sao mẹ ko bắt buộc con, nếu như con ko nhớ thì mẹ sẽ kể cho con nghe-

- Mẹ là Mặc Tố Ngọc mẹ của con, cha con là Mặc Triển Phong con còn có một người anh trai tên Mặc Bách Khải, con là đứa con trai nuôi của ta.......blaaaaa...blaa....

Tử Dạ sau khi nghe bà nói xong liền trầm mặt hẳn đi. Giơ tay lên để lên trán mệt mỏi cất tiếng.

-Hiện giờ mọi thứ cứ rối tung lên con muốn sắp xếp lại một chút chuyện đã xảy ra 3 năm qua mẹ có thể để con yên tĩnh một chút được ko-

- Hảo, mẹ ra ngoài con ở đây nghỉ ngơi một chút đi lát bác sĩ tới- Bà lo lắng nhìn cậu

- Vâng -

Sau khi bà đi ra cậu liền thả mình xuống chăn nệm mềm mại, thở dài suy nghĩ

' Haiss ko ngờ bản thân thế mà lại xuyên vào nhân vật Mặc Tử Dạ đáng thương nhất truyện aa mà nói tới Mặc Tử Dạ ko hiểu sao lại có cảm giác một phần nào đó giống mình có lẽ giống ở chỗ cả hai từ nhỏ đã ko nhận được tình thương từ ba mẹ có điều khác một chút là cậu còn có Ngọc Quân bên cạnh còn thiếu niên này thì từ nhỏ vẫn luôn khép kính sau vụ việc ba mẹ cậu ta  -

Mặc Tử Dạ sao khi sinh ra thì ba mẹ cậu đã chết trong vụ thảm sát Tử Dạ ban đầu là họ Cố, ba cậu là người sở hữu công ty hùng mạnh nhất thế giới còn mẹ cậu thì là một người con gái vô cùng bình thường xuất thân trong nhà trung lưu, dung mạo có thể nói là tựa như họa thủy, xinh đẹp tựa ngọc. Cậu sau khi được sinh ra, lớn lên trong vòng tay mẹ, năm sinh thần 4 tuổi của cậu xuất hiện hàng loạt những tên mặc đồ đen bí ẩn giết chết ba mẹ cậu trước khi mẹ cậu chết bà đã kiệp chạy đến nhà họ Mặc nhờ họ nuôi dưỡng đứa con trai của mình, sau khi đưa cậu cho phu nhân Mặc Tố Ngọc bà liền chạy đi thu hút sự chú ý của những kẻ mặc áo đen dù ko đành lòng bỏ đứa con mà bản thân đức ruột sinh ra nhưng vì để con bà ko bị dính vào những vụ ám sát này, bà muốn con của mình được hạnh phúc và bình an muốn con bà sống cho bà lẫn cả phu quân bà, bà ko còn cách nào khác nữa rồi. Mặc Tố Ngọc nhìn Cố phu nhân bạn tâm giao của bà như vậy thật sự rất đau lòng ngước đôi mắt xuống nhìn đứa trẻ gương mặt bầu bĩnh trắng hồng mà tâm như thắt lại đem cậu bé ôm vào lòng. Từ đó bà quyết tâm nuôi dưỡng đứa con của bạn mình tuy chỉ là mẹ nuôi của cậu nhưng bà thật lòng đối tốt thương yêu cậu như chính con ruột của mình khiến người anh trai của cậu Mặc Bách Khải ghen ghét, chán ghét từ từ dâng lên. Năm cậu 10 tuổi cả người mập mạp đáng yêu nhưng mái tóc vàng lại che khuất mất đôi mắt thiếu niên trở nên âm u đến lạ thường Bách Khải vừa thấy lại chán ghét hơn. Năm cậu 11 tuổi cậu làm quen được 3 người bạn cũng chính là 3 vị nam chính Lâm Phi Hạo, Lãnh Đình Phong, Quách Nhật Nam từ khi còn nhỏ bốn người chơi rất thân, cậu từ khi vừa nhìn thấy bọn họ liền đem lòng yêu họ. Năm cậu 14, Mặc Bách Khải liền đi du học vì ko muốn gặp lại cậu nên mới sắp đặt lịch bay đến Thụy Sĩ học. Năm 15 tuổi, ả Bạch Uyển Nhi xuất hiện khiến các anh mù quáng đi thích ả tin ả, còn ả lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền chán ghét cái thân hình béo tròn của cậu suốt ngày hãm hại cậu, làm cậu mỗi khi về nhà đều mang trên mình toàn vết thương. Ả khiến họ hiểu lầm cậu đánh đập ruồng bỏ cậu. Cậu vì ko chịu được những viết ả làm xúc động nhất thời khiến ả té từ trên cầu thang xuống mà tình cờ các anh cũng có mặt ở đó tuy ko nghe được cuộc đối thoại của 2 người, họ liền suy nghĩ ra là cậu muốn tổn thương ả nhưng rõ ràng ban đầu người đáng ra bị té xuống là cậu mà ả tính đẩy cậu xuống mà, tại sao... Tại sao lúc nào cũng là cậu, cậu rõ ràng là ko làm gì. Bọn họ tại sao lại dùng đôi mắt chán ghét đó nhìn cậu, tại sao...
Sau hôm cậu đẩy ả xuống trên mạng liền tràn lan những câu chửi mắng thậm tệ, thậm chí là chửi rủa cậu chịu đựng rồi lại chịu đựng đến cuối cùng cậu từ bỏ, cậu lê từng bước chân nặng nề vào căn phòng nhà vệ sinh, vặn vòi nước làn nước mát lạnh như đâm thấu tim cậu, thật lạnh... Cậu cầm trên tay con dao sắt bén rạch lên đôi tay nhợt nhạt của mình rồi từ từ thả mình vào dòng nước lạnh từng giọt máu trong cơ thể chạy ra hòa vào dòng nước lạnh buốt, cảm giác cơ thể ấm nóng trở nên lạnh lẽo mọi thứ cứ thế chìm vào màu đen u buồn lạnh lẽo, khoảnh khắc cậu chết đi bên cạnh cậu...ko có một ai khi bị cả thế giới ruồng bỏ ko có ai xuất hiện an ủi cậu bên cậu cả đời này ko có một ai yêu thương cậu, cậu chỉ có thể một mình cô đơn một mình cậu chịu đựng.
Năm cậu 18, cậu cứ ngủ mãi ngủ mãi mặc kệ những gì xảy ra, cậu cứ thế mà chìm vào hư không lạnh lẽo. Nhưng éo le làm sao ngay cả người chết ả cũng ko tha nữa à, có cần ngay lúc cậu ngủ lại đi phân thây cơ thể cậu ko cậu thê thảm như bây giờ ả còn chưa vừa lòng à. Chết như thế này, ta thật ko cam lòng..... Thật ko cam lòng ( Thẩm Đường Y: Ehem cái này là ký ức của Mặc Tử Dạ nên mọi người đừng hỏi gì mình 3 chấm rồi, mà nói trước nhé ngủ ở đây tức là nhân vật Mặc Tử Dạ đang trong trạng thái người thực vật á (. ❛ ᴗ ❛.). )
_____________________________
Vậy thôi bye nha
Mà còn ai nhớ au ko
Đừng ai hỏi sao au ko gửi thứ 7 au bận học nên đâu có viết được nên thứ 7 au dành thời gian để viết nên tác phẩm mới ko gửi thứ 7( Liệu có ai hiểu ý ta ko )
À còn nữa thấy cái ngôi sao ko⭐👇 ai muốn xem phần tiếp theo bấm sao cho au thì au mới chịu viết nhé
Nếu như vượt qua 5 sao trở lên au thứ 2 lập tức viết truyện cho các reader được ko

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip