Chương 457 - 460

457. Vương Uy sắp không được

Sao An Nhiên lại không muốn cứu những người già phụ nữ và trẻ em mà Trương Bác Huân nói chứ. Ở sâu trong nội tâm cô rất muốn đi cứu bọn họ nhưng cô lại không có thực lực, mà đã không có bản lĩnh còn dám cố tình xông lên làm bậy thì chỉ có đi tìm đường chết. Thực lực, ở bất cứ đâu, không chỉ là mạt thế, thật sự là căn bản quyết định hết thảy.

Kết thúc bàn bạc, Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm và Vân Đào đã quyết định được chiến lược và chiến thuật tiếp theo. Bước đầu tiên của bọn họ đó là phải gia tăng năng lực của bản thân, rồi xông lên đối kháng với đám cây mây biến dị ở bên ngoài.

Trên thực tế bọn họ không thể để mình bị nhốt ở nơi đây!

Dây mây biến dị ở bên ngoài đã bao vây toàn bộ cửa hàng áo cưới lại. Cửa hàng này có hai tầng lầu, tầng 1 và tầng 2 đều được làm bằng kính, dù tầng 1 bị vây kín thì đám dây mây vẫn luôn luôn sinh trưởng tươi tốt bò lên cửa kính tầng 2.

Chiến Luyện vung tay lên khiến cho toàn bộ cửa hàng này đều được bọc một lớp tường kim loại. Mấy người đàn ông đi lên tầng, cố ý để lại 2 ô cửa kính không bọc kín khiến dây mây biến dị có thể phá vỡ cửa kính mà tràn vào. Bọn họ bắt đầu chiến đấu với chúng.

Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm cùng với Vân Đào, cả ba người đã từng tham gia quân ngũ, Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm ở trong binh chủng thần bí nào đó, còn Vân Đào thì là cảnh sát, thân thủ cả ba người bọn họ không tồi lại có dị năng bàng thân, hơn nữa rất có bản lĩnh, công thủ chặt chẽ vì vậy có thể bảo vệ được tầng 2.

Dưới tầng 1 chỉ còn lại mấy người An Nhiên, Triệu Như, Tiểu Bạc Hà, Hằng Hằng, Lương Tử Ngộ, Vương Uy và Từ Lệ Nhi.

Từ Lệ Nhi kia dường như quá sợ hãi, vẫn luôn co ro ngồi trong góc phòng không dám động đậy. Tiểu Bạc Hà đứng ở bậc thang giữa tầng 1 và tầng 2 không biết đang nhìn cái gì hoặc là tựa hồ như không nhìn gì cả, chỉ đứng lặng ở đó mà thôi, trong mắt không hề có tiêu cự.

Hằng Hằng ngồi ở bên chân cô bé, trong tay cầm hai gói mì ăn liền, một gói cho Tiểu Bạc Hà, một gói thì tự mình cắn ăn.

An Nhiên hạ chiếc ghế dựa xuống, cũng ngả ghế an toàn của Oa Oa ra, biến thành một cái ổ nho nhỏ, ngủ bên người bé con.

Nhưng cô còn chưa đi vào giấc ngủ thì nghe có người gõ cửa xe mình, An Nhiên ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, là Triệu Như, cô hạ cửa kính xuống hỏi:

"Làm sao vậy?"

"Vương Uy sắp không được, anh ta muốn gặp Từ Lệ Nhi một lần."

Trên mặt Triệu Như mang theo chút thổn thức, cô đưa mắt ra hiệu cho An Nhiên. An Nhiên nghiêng đầu, nhìn về nơi có ánh sáng mong manh kia.

Từ Lệ Nhi co rúm lại trong góc, nghe rõ tiếng nói đầy châm chọc của Triệu Như:

"Nhưng cô ta không muốn gặp."

"Không gặp thì thôi, cô nói với Vương Uy rằng Từ Lệ Nhi đã chết, để anh ta an tâm ra đi."

Nhìn bộ dạng Từ Lệ Nhi muốn chết, muốn sống không chịu được đả kích khiến An Nhiên cảm thấy rất bực bội. Vương Uy vì cứu cô ta mà mất mạng vậy mà cô ả lại không muốn gặp mặt hắn lần cuối, tại sao trên đời này lại có người đàn bà như vậy chứ?

Cả Triệu Như và An Nhiên cũng không thể hiểu nổi.

Đột nhiên, trên lầu trở nên ầm ĩ, phảng phất như có con quái thú nào đã xông vào được, làm mấy người Chiến Luyện phát ra từng đợt thanh âm sôi trào nhiệt huyệt.

An Nhiên và Triệu Như liếc nhìn nhau, vội vàng mở cửa xe ra, chạy lên tầng, nhưng mới chạy được vài bước thì sàn nhà tầng 1 chấn động.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt An Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy một khối gạch lát sàn bằng cẩm thạch đã bị cạy ra, ngay sát bên bánh xe SUV, mà trong xe còn có Oa Oa đang ngủ.

"Lương Tử Ngộ!" An Nhiên vội la lên một tiếng, vọt trở về.

Lương Tử Ngộ lập tức lao đến, dẫm mạnh lên khối gạch bị cạy kia, sàn nhà đang rung lên chợt yên ắng lại. Mọi người vừa mới nhẹ nhàng thở ra thì một khối gạch lát sàn khác đột ngột bắn ra, một dây mây từ dưới nền đất chui lên.

Nó giống như một cái đầu lưỡi của quái vật!

-------------------------

458. Rút củ cải!

"Dịch xe ra!"

An Nhiên lại hô to, chỉ huy Cầu Gai Béo dưới chân vọt lên, nhưng cũng chẳng làm được gì. Cầu Gai Béo là thực vật, cây mây cũng là thực vật, nó đâm vào vỏ của cây mây cũng chỉ có thể hấp thu thủy phân ở bên trong mà thủy phân trong cơ thể của dây mây thì cuồn cuộn không dứt.

Cầu Gai Béo cũng không thể gây thương tổn được gì nhiều cho cây mây biến dị.

Lương Tử Ngộ gồng người đẩy chiếc xe SUV ra, đẩy cả xe lẫn Oa Oa ngủ bên trong đến ven tường, rời xa căn dây mây đang múa may này.

Chiến Luyện từ tầng 2 vọt xuống, vung ra một loan đao chặt đứt dây mây đang lay động trên mặt đất, nhưng vẫn không thể làm gì được như cũ, cây mây không chết.

Triệu Như và An Nhiên thì thối lui về bên cạnh chiếc xe SUV, lo lắng nhìn cảnh tượng trước mắt. Lúc này chỉ có một cô nhóc Oa Oa vô tâm vô phổi là còn nằm yên trong ghế an toàn khò khò ngủ mà thôi.

Trong tiếng hét chói tai của Từ Lệ Nhi, viên gạch ở chính giữa đại sảnh của cửa hàng áo cưới bị bật lên không trung, đột nhiên An Nhiên hét to một tiếng:

"Gốc rễ của nó nằm dưới mặt đất, trước tiên phải diệt gốc rễ của nó!"

Lửa rừng thiêu bất tận, xuân phong thổi lại sinh, muốn diệt trừ cây cỏ thì phải rút ra rễ, mới trừ được tận gốc!!!

"Diệt gốc rễ của nó như thế nào bây giờ?"

Chiến Luyện lại bổ thêm một đao xuống, chém đứt đoạn dây mây vừa chồi lên, An Nhiên nghĩ ngợi rồi đẩy Lương Tử Ngộ một cái.

"Anh cùng với Đào ca, rút gốc rễ của nó ra!"

"Ha?" Lương Tử Ngộ nhếch mép, không dám tin tưởng mở to mắt trừng An Nhiên.

Triệu Như ở bên cạnh cũng dựng lên mắt hạnh trừng Lương Tử Ngộ.

"Nhanh đi!"

Lương Tử Ngộ nhận mệnh gọi Vân Đào, Vân Đào đi xuống dưới, trên tầng 2 giao cho một mình Lạc Phi Phàm phòng thủ.

An Nhiên lại hô lên với Chiến Luyện:

"Anh dùng kim loại bọc nó lại, để tiện cho Đào ca và Lương Tử Ngộ rút gốc rễ nó ra."

"Không thành vấn đề, bắt đầu nào!"

Nói rồi, Chiến Luyện ôm chặt lấy cây mây thô to, lập tức toàn bộ thân cành của nó bị một tầng áo giáp kim sắc bao trùm.

Sở dĩ phải làm như vậy bởi vì tuy rằng sức lực của Vân Đào và Lương Tử Ngộ rất lớn nhưng thân thể của hai người bọn họ chỉ là người trần mắt thịt. Những chồi non hay bông hoa trên thân cây mây biến dị này tùy thời sẽ nảy mầm hay đơm bông. Không phòng hộ cho 2 người chỉ sợ họ mới chạm vào được 2-3 lần đã bị nó ăn mất rồi.

Chiến Luyện đứng ở đầu tiên, kẹp căn dây mây biến dị giống như một con đại mãng xà đang uốn éo này dưới nách. Bắt đầu ra sức kéo nha kéo, sức lực Vân Đào lớn nhất thì đứng ở phía sau Chiến Luyện, sau đó là Lương Tử Ngộ, 3 người hò hét, bắt đầu hô to, rút củ cái, rút củ cải, rút củ cải thôi!~~~

Trong thoáng chốc, cây mây biến dị đã bị rút ra rất nhiều, Chiến Luyện lại tạo ra một thanh đao lớn, vừa rút vừa băm, rút một tấc thì băm một tấc, rút một trượng thì băm một trượng.

Cuối cùng cũng sắp kéo được cây mây này lên, mặt sàn ở chính giữa đại sảnh đã gồ lên một khối khoảng một mét vuông, nhìn qua có thể thấy gốc rễ của nó sắp bị rút ra.

Vân Đào và Lương Tử Ngộ bắt đầu gắng sức, 2 người cùng hét lớn dùng hết sức bình sinh, bởi vì dùng sức quá độ, mà mặt mày đỏ bừng lên.

Ba tiếng "rầm" "rầm" "rầm" vang lên, đó là âm thanh ba người họ té lăn trên mặt đất. Lúc này, tất cả mọi người ở đây có thế quan sát thấy đúng là có vật gì đó bị rút ra, nhưng mà không phải củ cải mà là một hoa cầu của hoa bách hợp rất lớn.

Chắc chắn là hoa cầu .... biến dị đúng không? Mà bên cạnh đó còn có không ít dây mây lớn lớn bé bé bị đứt gãy còn cắm ở trong đất, chúng giống như những con giun thật lớn đang uốn éo.

"Mau đốt nó đi!"

An Nhiên chợt thấy ở ngay trên thân hoa cầu này bắt đầu sinh trưởng ra mấy bộ rễ giống như những sợi tóc muốn cắm xuống mặt đất, thì vội la to lên.

----------------------------

459. Tinh hạch màu xanh

Hai người Vân Đào cùng Lương Tử Ngộ ngồi dưới đất còn chưa kịp hoan hô đã vội vàng dưới sự trợ giúp của Chiến Luyện nâng hoa cầu khổng lồ lên tầng 2, để Lạc Phi Phàm ném ra hỏa cầu thiêu đốt nó.

Bọn họ để lại dưới đại sảnh tầng 1 một cái hố rất sâu, trong hố có rất nhiều bộ rễ thực vật đang mấp máy. Bởi vì không có ánh mặt trời, nên chúng có màu trắng và thân thể rất thô thô, giống như những con giòi lớn đang đong đưa, nhưng bởi vì mất đi hoa cầu cung cấp chất dinh dưỡng lại không có huyết nhục để hấp thu phỏng chừng chúng cũng không thể sống quá lâu.

Trong chốc lát, Chiến Luyện lại chạy xuống, lấp đầy cái hố kia bằng kim loại để ngăn chặn mối nguy hiểm từ cái hố sâu này. Sau đó mới trở về tầng 2, tiếp tục chiến đấu hăng hái cùng cây mây biến dị.

Tầng 1 lại nhanh chóng trở nên yên ắng, ngoại trừ thanh âm và hương vị nướng BBQ khét lẹt của cây cối truyền xuống từ trên tầng thì phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đêm đã khuya, dần tảng sáng, An Nhiên mở cửa xe, nhìn Oa Oa bên trong, đứa nhỏ đã tiến vào trạng thái ngủ sâu.

"Chị ơi!"

Trên cầu thang truyền đến tiếng gọi rất nhẹ của Tiểu Bạc Hà, An Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thấy cô bé đang khom lưng ở đầu cầu thang gọi mình. Vì thế cô dặn dò Triệu Như một câu rồi mở cửa xuống xe, đi tới bên cạnh cầu thang, ngẩng đầu hỏi:

"Làm sao vậy?"

Cô bước lên bậc thang, đi tới bên người Tiểu Bạc Hà, bên tai truyền đến thanh âm mấy người đàn ông đang hắc hắc ha ha đánh nhau với cây mây biến dị.

Tiểu Bạc Hà mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay nắm một viên tinh hạch xanh mơn mởn. Nó to bằng một viên đạn châu, trong bóng đêm, phát ra quang mang màu xanh lục bảo.

Không hiểu sao khi An Nhiên vừa nhìn đã cảm thấy nó cực kỳ thân thiết, 2 con ngươi của cô lóe lên ánh sáng màu xanh non, nhìn chằm chằm viên tinh hạch kia, hỏi:

"Đây là từ đâu ra?"

"Em tìm thấy từ tro tàn của hoa cầu biến dị kia!"

Tiểu Bạc Hà cũng cảm thấy vui mừng khi nhìn bộ dạng thích thú của An Nhiên.

Hoa cầu bị kéo lên tầng kia đã bị Chiến Luyện đánh một trận sau đó lại bị Lạc Phi Phàm đốt thành tro bụi. Một hoa cầu khổng lồ vậy mà tinh hạch của nó lại bé nhỏ như này. Bọn họ chưa từng chú ý tới bên trong nó lại còn tồn tại một viên tinh hạch.

Tiểu Bạc Hà chuyên chú 100% để nhặt tinh hạch cho nên người khác không phát hiện ra được tinh hạch cô bé lại phát hiện được. Sau khi phát hiện thì giao cho An Nhiên bởi chính cô bé cũng không thể dùng được.

Dị năng của cô bé đương nhiên cũng cần dùng tinh hạch, nhưng mà có thể là do ưu điểm của dị năng giả đặc thù, Tiểu Bạc Hà cần tiêu hao rất ít tinh hạch, chỉ cần tinh hạch sơ cấp cũng đủ để cô bé thỏa mãn. Đứa nhỏ càng phải dựa vào đồ ăn cùng giấc ngủ để lấy lại năng lượng dị năng đã mất.

An Nhiên sờ sờ đầu Tiểu Bạc Hà lấy làm khen ngợi, sau đó cầm lấy viên tinh hạch màu xanh quan sát nó dưới ánh lửa bập bùng chiếu xuống từ trên tầng hai.

"Rất giống một viên hạt giống!"

Càng nhìn cô lại cảm thấy bên trong viên tinh hạch màu xanh lục bảo này phảng phất ẩn chứa sức sống vô hạn. Cô bắt đầu thử, thật cẩn thận rót một ít năng lượng vào trong đó. Trong nháy mắt viên tinh hạch màu xanh này cấp tốc phá xác mà ra, nhằm thẳng lên trên mà sinh trưởng.

Nháy mắt đã xông lên trần nhà xi măng rồi bò lên tầng 2.

Trên tầng 2 truyền đến tiếng mắng của Chiến Luyện.

"Đồ chơi gì nữa đây?"

Sau đó anh vội vàng chạy xuống tầng, theo sau là Lạc Phi Phàm và Vân Đào. Mọi người đều cho rằng dưới tầng 1 vô thanh vô tức gặp phải cây mây biến dị, điều này khiến 3 người đàn ông sợ tới mức chạy nhanh xuống dưới.

Mới đến đầu cầu thang mấy người Chiến Luyện đã phải ngây ngẩn cả người, mà mấy người Triệu Như ở tầng 1 cũng như vậy. Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm An Nhiên, nhìn một đám xanh xanh trong lòng bàn tay cô, một dây mây đang lắc lư giống như một con rắn đang khiêu vũ, nó dường như đang truyền đạt lại sự vui sướng của mình.

----------------------

460. Nó là một cây mây biến dị.

Nó là một cây mây biến dị, cấp bậc tựa hồ còn cao hơn so với Cầu Gai Béo, chỉ cần An Nhiên đưa cho nó một chút năng lượng, là nó có thể phá xác mà ra, vui mừng khôn xiết phản hồi lại cho cô về sự vui sướng của nó. Nói thẳng là nó phản hồi cho An Nhiên giống như Cầu Gai Béo rằng mình là một em bé thật ngoan, thật nghe lời, không hề có một chút phản nghịch nào nha!

An Nhiên còn không ngừng cho nó năng lượng, theo đám dây mây xanh xanh càng ngày càng khổng lồ này, cô không thể dùng hai tay để nâng nó nữa. Cây mây càng ngày càng dài càng lớn càng thô to, nó đã bò từ trần nhà tầng 1 lên hết tầng 2.

Ở trên tầng 2 nó bắt đầu đơm hoa, những đóa hoa màu đỏ tươi với nhiều tầng cánh, nhụy hoa cũng màu đỏ tươi. Nó vẫn luôn sinh trưởng về phía trước rồi vươn ra khỏi ô cửa kính bò lên thân thể đồng loại, đi tìm kiếm đồ có thể ăn ở dưới tầng.

Nó sẽ không ăn thịt đồng loại, tuy rằng có những dây mây biến dị hư hỏng ở bên ngoài nhưng dù sao chúng vốn là cùng gốc rễ sinh ra. Cây mây ngoan ngoãn của An Nhiên làm sao có thể nhẫn tâm hạ độc thủ với những cây mây hư hỏng được?!

Mục tiêu của nó là hai nhân loại đang ở ngoài cửa hàng áo cưới, Trương Bác Huân và Phủ Tử.

Nhưng nó chỉ sinh trưởng thêm một chút nữa thì lại bất động, An Nhiên lại phát chút năng lượng cho nó, nhưng lúc này sự sinh trưởng của nó cực kỳ thong thả, cô kêu lên:

"Nhanh nhanh, tôi cần đất và nước!!!"

Chiến Luyện vội vàng đi xuống cầu thang, mở vách tường bị rào kín ra, vốn nghĩ sẽ có cây mây biến dị tập kích nhưng lại không ngờ rằng đã thấy Trương Bác Huân và Phủ Tử đứng ở bên ngoài. Những dây mây biến dị bị Trương Bác Huân cách ly khỏi cửa hàng.

Chiến Luyện quét mắt nhìn qua đối phương một cái, rồi cùng Lạc Phi Phàm đi ra ngoài, hỗ trợ giải quyết một ít cây mây đang vươn mình lên. An Nhiên thì nâng đống xanh lục trong tay kéo theo một dây mây thô to như cánh tay chạy ra. Triệu Như cùng Lương Tử Ngộ hỗ trợ, đạp nát gạch đá trước cửa hàng áo cưới, đào một cái hố để cô trồng thứ trong tay mình xuống.

Xét thấy Trương Bác Huân cùng Phủ Tử không rời đi, Tiểu Bạc Hà cùng Hằng Hằng còn có Vân Đào tự động ôm đoàn canh giữ bên cạnh xe của Oa Oa, một đội người này càng ngày càng ăn ý.

Một lát sau, khi trồng cây xuống, phủ đất lên, An Nhiên đứng dậy, nhắm hai mắt lại. Cầu Gai Béo dưới chân cũng lăn qua lăn lại, nhìn dáng vẻ là cũng muốn tìm một khối đất mà cắm rễ xuống, nhưng nề hà cây mây biến dị quá bá đạo, Cầu Gai Béo thấy sợ hãi nha.

Lại nhìn An Nhiên, biểu tình trên mặt cực an tường nhưng trong đầu cô như sông cuộn biển gầm. Cây mây biến dị được vùi vào trong đất, phát triển cực kỳ nhanh chóng, bộ rễ tinh tế màu trắng vươn ra dưới thổ nhưỡng, bộ rễ của nó đi tới đâu thì "ánh mắt" của An Nhiên cũng nhìn được tới đó.

Cô thấy những từng căn rễ mong manh như sợi tóc chậm rãi chậm rãi trưởng thành, nó hấp thu chất dinh dưỡng trong đất, ăn thịt những sinh vật biến dị dưới nền đất, từng chút từng chút phát triển lớn mạnh.

Triệu Như tưới nước cho mảnh đất nhỏ dưới chân, một sóng nước chảy xuống, nhổ nhưỡng rất nhanh bị hút khô. Cô lại vội vàng tưới thêm một đợt nữa, nhưng đối với cây mây biến dị lại xa xa không đủ, thoáng chốc đã hút đến khô cạn.

"An Nhiên...." Triệu Như nghiêng đầu nhìn về phía An Nhiên, muốn hỏi xem như vậy đã đủ chưa?

An Nhiên lại lắc đầu, hai mắt vẫn nhắm, nói:

"Tiếp tục tưới nước đi, vừa lúc rèn luyện dị năng của mình."

Cuối cùng sẽ trồng ra cái gì đây? Thật ra mọi người không ai biết cả nhưng dù sao cũng không thể tệ hơn so với tình huống hiện tại. Triệu Như nghe An Nhiên nói vậy, đôi tay cô giơ lên phía trước, thở sâu, một dòng nước mãnh liệt tràn ra từ bàn tay cô, xoay tròn vòng quanh gốc cây mây thô to rồi nhào vào đất đai khô cạn phía dưới.

-------------------------

P/s: Sorry cả nhà ạ! Dạo này tớ không thể ra chương thường xuyên được, rất mong cả nhà thông cảm và tiếp tục ủng hộ tớ nha! ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip