Chương 506 - 508

506. Tinh hạch to bằng ngón tay cái

Thấy An Nhiên ôm Oa Oa đi từ trong phòng ra, khuôn mặt ngây ngốc của Tiểu Bạc Hà xoay qua nhìn rồi lập tức đứng dậy, đi theo bên người cô.

"Có khả năng chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Tương thành này."

An Nhiên vừa thay một chiếc áo sơ mi và quần jean, ôm Oa Oa bằng một tay, vừa khom lưng đi một đôi giày đế bằng, vừa nói thêm với Tiểu Bạc Hà:

"Em đi gọi Hằng Hằng trở về, chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc thôi."

Dứt lời, Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, không nói một lời đi ra ngoài tìm Hằng Hằng. An Nhiên nhìn theo đứa nhỏ chỉ biết lắc đầu, cô nghĩ tới khi nào đến phương Bắc, nhất định sẽ phải tìm một bác sĩ tâm lý khám cho cô bé này, nếu có tâm lý gì trái ngược thì phải nhanh chóng khai thông mới được.

Sau đó, cô cầm lên viên tinh hạch của Nhục Hoa được đặt trong một chiếc bình giữ nhiệt, sờ sờ, rồi đưa một chút năng lượng hệ mộc vào trong, thở dài nói nhỏ:

"Mi bị tiêu diệt rồi! Quái vật ở phía Nam bắt đầu chạy về phía Bắc, chúng ta phải trốn tránh thôi. Lần này, ta mang mi đi cùng, có được không?"

Trong đầu cô không có bất cứ âm thanh gì đáp lời, viên tinh hạch hệ mộc này cần quá nhiều năng lượng, có khả năng nó sẽ ngủ thật lâu thật lâu mới đồng ý nảy mầm đấy.

Ở bên ngoài, Chiến Luyện nhanh chóng móc ra viên tinh hạch to bằng ngón tay cái trong đầu con khủng long, rồi cùng Lạc Phi Phàm trở về. Anh đi tìm Vân Đào, nói với hắn về đặc tính của con quái vật giống như khủng long này, xong mới vội vàng đi tìm An Nhiên, đưa viên tinh hạch ấy cho cô. Còn Lạc Phi Phàm thì đi tìm đám người Bàn Tử, để bảo hắn thông báo với mọi người phải nhanh chóng thu dọn tất cả rồi di chuyển về phía Bắc.

Khi mọi thứ đâu vào đấy, An Nhiên ôm Oa Oa ngồi trên xe chờ mọi người chuẩn bị xuất phát. Cô giơ viên tinh hạch trong suốt giống thủy tinh vừa nhận được lên, cẩn thận nguyên cứu một chút. Viên tinh hạch này trong suốt, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nó to bằng ngón tay cái, tính ra thì lớn hơn rất nhiều so với tinh hạch của đám tang thi da đồng.

Cho tới bây giờ, đây là viên tinh hạch lớn thứ hai mà các cô phát hiện ra, đối với người khác có lẽ sẽ cảm thấy hiếm lạ, nhưng nếu ai đã từng cầm trong tay một viên to bằng một cái bình giữ nhiệt thì khi nhìn đến viên tinh hạch bằng ngón tay cái này sẽ cảm thấy rất bình thường.

Cô thử hấp thu nó, năng lượng bên trong cũng không có gì khác biệt hơn những viên tinh hạch bình thường.

Hiện giờ, bọn họ đã gặp qua không ít loại tinh hạch, ngoại trừ loại bình thường ra thì còn có hệ kim, hệ thủy và hệ mộc.

Cô đã từng hấp thu tinh hạch hệ kim, sau khi hấp thu năng lượng của nó, thực vật của cô trở nên cứng rắn hơn rất nhiều. Triệu Như cũng từng hấp thu qua, kết quả đối với dị năng giả hệ thủy như cô ấy thì giống như được mặc thêm một lớp áo giáp, có thể đi xuyên qua đám động thực vật biến dị.

Căn cứ theo quan sát của An Nhiên, trong những dị năng giả ngũ hành, chỉ có mình cô hấp thu tinh hạch hệ kim sẽ bị đau đớn, tựa như cả người bị dao cắt ra, những người hệ mộc khác có cảm thấy thống khổ như vậy hay không? Cô không biết, đương nhiên cũng không hỏi.

Cô chỉ quan sát mà thôi.

Ví dụ như Chiến Luyện sau khi hấp thu, cả người anh sẽ cứng rắn giống như được đúc bằng đồng, làn da biến thành màu ánh kim, độ cứng rắn của thân thể cũng gia tăng lên rất nhiều, phi dao thả ra có thể nhiều thêm được mấy cái.

Mà Lạc Phi Phàm sau khi hấp thu tinh hạch hệ kim thì cũng giống như Triệu Như, ngoài trừ khiến làn da cứng rắn hơn một chút, thì ngọn lửa của hắn không có thêm bất cứ hiệu quả nào.

Hiện giờ, ngoại trừ tinh hạch hệ kim và tinh hạch bình thường ra, thì còn tinh hạch hệ thủy, trong tay An Nhiên có một viên, cô cảm thấy ngoài việc năng lượng bên trong nó nhiều hơn các loại tinh hạch bình thường ra thì không mang theo thuộc tính gì khác.

Có lẽ mọi người có thể yên tâm hấp thu nó.....

-------------

507. Đây là nhân nghĩa!

Trong một căn phòng nào đó, Bàn Tử còn đang lăn lăn trên giường với Từ Lệ Nhi, vừa nghe tiếng gõ cửa ở bên ngoài, hắn nhanh chóng vớ lấy chiếc quần cộc, thịt béo trên người run rẩy đứng dậy. Hắn vừa mặc quần áo vừa mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài, nghe người kia nói vài câu thì lập tức gật đầu, bảo người này tổ chức mọi việc dọn dẹp và thu thập đồ đạc cho nhóm người già phụ nữ trẻ em rút lui.

Sau lưng hắn trong ánh sáng mịt mờ Từ Lệ Nhi bọc chăn ngồi dậy, cô ta cảm thấy thời tiết thật lạnh, lạnh tới nỗi cánh tay trần trụi bên ngoài đã nổi một lớp da gà.

Lúc này, cô ta vẫn còn cuốn chăn ngồi trên giường, khuôn mặt tỏ vẻ bất mãn nhìn bóng dáng Bàn Tử, bực bội hỏi:

"Sao vậy? Lại có chuyện gì xảy ra à?"

Bàn Tử quay đầu lại, với biểu tình chế nhạo, ánh mắt hắn nhìn Từ Lệ Nhi không giống như đối với người phụ nữ của mình, mà lại giống như kẻ phiền toái muốn tống cổ đi, hắn nói:

"Dậy xem chẳng phải sẽ biết hay sao."

Dứt lời hắn kéo quần lên, lắc mình đi ra khỏi phòng, bắt đầu tổ chức hỗ trợ nhóm người già phụ nữ trẻ em lên xe.

Nhiều người cùng một lúc trốn chạy như vậy, tuy rằng có ngay ngắn trật tự, nhưng cũng không tránh được quang cảnh như gà bay chó sủa, bên ngoài thật sự rất ồn ào. Từ Lệ Nhi ngồi trên giường cảm thấy không vui, cô ta nghĩ Bàn Tử này sợ rằng là kẻ kéo quần lên thì không nhận người.

Làm sao có thể như vậy? Cô ta không cam lòng, cho nên nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo theo sau lưng Bàn Tử ra cửa. Cô ta mất công ngủ một tối cùng tên mập chết tiệt này sao có thể để hắn dễ dàng không chịu trách nhiệm như vậy được?

Bên ngoài rất loạn, trước đó xe chở nhóm người già phụ nữ trẻ em đã đỗ trong tiểu khu. Lúc này, những người tàn tật thiểu năng trí tuệ không có lực gánh vác đều lên những chiếc xe tải đầu tiên, phụ nữ có thai và trẻ nhỏ bước lên những chiếc xe ở giữa, còn lại người già cả neo đơn leo lên những chiếc xe phía sau, đám người lão nhị lão tam.... gì đó của Bàn Tử đã ngồi trên mấy chiếc xe nhỏ đi đầu dẫn đường.

Đoàn người bọn họ có hình thức chạy trốn riêng của mình, không cần phải bàn bạc thương lượng với đội của Chiến Luyện, cũng không nhất quyết cần đội của Chiến Luyện che chở, vài chiếc xe nhỏ mở đường bắt đầu lăn bánh ra cửa sau tiểu khu.

Một đám người tưởng chừng như trói buộc nhưng thật ra không phải vậy. An Nhiên nhìn những chiếc xe tải từ từ lăn bánh đi trước, cô giật giật ngón tay, dịch chuyển những cây mây đang vây quanh cửa ra xa một chút, tận lực để đoàn xe của bọn Bàn Tử đi qua bớt xóc nảy.

Có thể nói đã ở cái mạt thế này, thật ra không cần phải nhiều lời, chỉ cần đối phương biết điều, thì bọn họ có thể dùng hết khả năng của bản thân để hỗ trợ, ngược lại nếu đối phương đã không biết điều, ai còn muốn quan tâm, chăm sóc cho đây. Về điểm này, chắc chắn cả Bàn Tử lẫn An Nhiên đều hiểu.

Đợi đến khi những chiếc xe tải trong đội ngũ của Bàn Tử đã ra ngoài hết, đội của Chiến Luyện mới bắt đầu xuất phát. Bởi vì nguy hiểm tới từ phía nam, giống loài kia có bao nhiêu, An Nhiên cũng không thể biết được.

Cho nên bọn họ đi cuối bảo vệ phía sau cho đoàn người, đây là nhân nghĩa!

Hiện tại, năng lực của An Nhiên có thể "thấy" rõ toàn bộ Tinh khu, còn về phía Nam thì khoảng cách quá xa cô không nhìn thấy, nhưng dù vậy cô cũng biết rằng loại khủng long này đang di chuyển về phía Bắc với số lượng không phải ít.

Cho nên mấy người Chiến Luyện còn phải phụ trách cản đường.

Hoa biến dị cùng dây mây biến dị trong Tương thành cho dù là tốt hay xấu, chúng đều có tác dụng ngăn cản bước chân của đám quái vật đó.

Tuy rằng bọn chúng có làn da rất dày, rất khó để thực vật biến dị xuyên thủng nhưng nhược điểm là miệng của chúng rất lớn. Chỉ cần chúng nó há mồm tru lên, thì những chồi non xanh biếc của cây mây biến dị sẽ mọc ra đâm xuyên vào trong miệng đám khủng long nọ, rồi từ đó ăn hết lục phủ ngũ tạng từ bên trong.

Nhưng cũng có một số con cực kỳ cường hãn, dù cho mầm xanh có chui vào trong miệng thì chúng vẫn có thể cắn đứt nhai nuốt luôn mầm xanh đó, dù sao thì đám này cái gì chúng cũng ăn.

---------------------

508. Không thích như vậy

Rất nhanh, có mấy con khủng long nhỏ đã nghe thấy những âm thanh nhốn nháo phát ra từ trong tiểu khu, với thân thể cồng kệnh chúng dẫm từng bước lên đất bằng xông đến.

Lúc này khi xe của An Nhiên, Oa Oa, Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng chạy tới cửa sau của tiểu khu, An Nhiên bắt đầu sai bảo đám cây mây biến dị mọc tràn lan đầy mặt đất.

Khi con khủng long đầu tiên vọt vào cửa lớn đã bị cây mây trói gô lên, đồng thời Chiến Luyện phóng ra vài cái phi dao, máu màu đỏ pha đen của chúng chảy ra ăn mòn thực vật, nhưng dù vậy vẫn có cây mây chui được vào trong miệng của nó, chỉ chớp mắt nội tạng bên trong đã bị hấp thu sạch sẽ.

Con khủng long nhỏ này vẫn còn liều mạng giãy giụa, tru lên bi thảm gọi tới vô số đồng bọn khác, nhưng lúc này xe bọn An Nhiên đã chạy rất xa rồi.

Hiện giờ, toàn bộ thực vật biến dị trong Tương Thành đã tạm thời có thể bảo vệ một phương dưới sự tập kích của đám khủng long.

Thật ra, so với đám quái thú khủng bố ở phía nam này, thì đám tang thi hay rắn biến dị, mèo chuột biến dị gì đó ở phía Bắc dễ đối phó hơn nhiều, chỉ cần không gặp phải tang thi vị giác da đồng thì đội ngũ bọn họ có thể di chuyển về phía bắc mà không gặp nguy hiểm gì quá lớn.

Bàn Tử dẫn dắt đoàn người đi theo con đường mà Lôi Giang từng đi.

Vì sao lại nói con đường của Lôi Giang, bởi vì kẻ kia là dị năng giả hệ thổ, cấp bậc dị năng của hắn cao hơn Bàn Tử. Trước đây, hắn có thể thay đổi toàn bộ địa tầng của một tiểu khu thành đá tảng, thì lúc này cũng có thể thay đổi đoạn đường dưới chân thành sỏi đá để phá vòng vây của thực vật biến dị đi ra khỏi Tương thành.

Cho nên chỉ cần đi theo con đường đầy sỏi đá phía trước, thì về cơ bản là có thể biết Lôi Giang đi đường nào.

Nhưng, mấy người Bàn Tử, An Nhiên hay Chiến Luyện, cũng chẳng có tâm tư quan tâm Lôi Giang đi chỗ nào, bọn họ chỉ lo việc trốn chạy cũng đã rất khó khăn rồi. Vì vậy một đoàn người khổng lồ mênh mông cuồn cuộn chạy ra khỏi Tinh khu của Tương thành, rồi nhanh chóng chạy về phía Tây của sân bay Hương Tân.

Dọc theo đường đi, chắc chắn sẽ thiếu thốn vật tư, đám người Lôi Giang tựa hồ không đoán được Trương Bác Huân sẽ đuổi theo bọn họ, cho nên đã dừng lại ven đường cướp đoạt vật tư. Và khi đến sân bay Hương Tân đã bị Trương Bác Huân đuổi kịp, hai bên chắc chắn xảy ra một trận ác chiến bởi vì mặt đường gồ ghề lồi lõm, không dễ đi.

Rốt cuộc đi thêm khoảng vài km nữa, mặt đường được coi là bằng phẳng xuất hiện một cái hố rất to. Bàn Tử hùng hùng hổ hổ, không thể không đỗ xe lại, kêu gọi vài dị năng giả hệ thổ đi xuống lấp hố.

Này, Bàn Tử kia ngoại trừ bản thân ra thì trong tay còn có rất nhiều dị năng giả hệ thổ đúng không???

Xe Chiến Luyện ở phía cuối cũng dừng lại, anh xuống xe đi lên phía trước xem xét tình huống, An Nhiên cầm một đoạn cây mây biến dị, ôm Oa Oa, dẫn theo Tiểu Bạc Hà đi đến cuối đội ngũ, cô định bố trí một cái bẫy rập bằng thực vật biến dị ở nơi này.

Lúc rời khỏi Tương thành, cô không bảo Tiểu Bạc Hà lấy tinh hạch hệ mộc cho mình nữa. Sắp tới đây bọn họ sẽ phải lặn lội đường xa tính ra thì cũng nên lấy một ít tinh hạch hệ mộc để phòng ngừa ven đường xảy ra nguy hiểm, chắc chắn lúc ấy sẽ cần dùng đến càng nhiều cây mây biến dị càng tốt.

Nhưng An Nhiên không muốn làm như vậy.

Có thể vì đã trải qua sự việc của Nhục Hoa, cô cảm thấy, thực vật cũng sẽ có tình cảm, lấy đi tinh hạch hệ mộc của chúng đó là lấy đi tính mệnh của chúng, chúng nó cũng sẽ sinh ra oán hận cùng với không cam lòng.

Tuy rằng ở trước mặt cô, chúng chỉ là thực vật biến dị chưa hề lớn mạnh, nhiều khi không cần suy xét đến tâm tình của chúng, nhưng cô không thích như vậy.

Dưới nhân quả tuần hòa giữa trời đất, rất nhiều việc không thể nói trước được. Sớm hay muộn sẽ có một ngày, nói không chừng ở một góc nào đó sẽ sinh trưởng ra một gốc thực vật nho nhỏ mang tâm tình oán hận mà lớn mạnh thì sao.

-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip