Chương 7.

Đang lúc chạng vạng, lẽ thường mà nói là khi học sinh tan học, lúc náo nhiệt nhất.

Nhưng giờ phút này sân huấn luyện lại khá tiêu điều, nguyên nhân là đã xuất hiện hai cái người không được hoan nghênh.

Sân chiến đấu to như vậy không có một bóng người, thật có chút cảm giác như thổ hào đặt bao hết chỗ vậy. 

Thẻ hội viên của Chu Nhất thẻ hội viên căn bản không cần dùng, chỗ trống không ai quá nhiều, tùy tiện chọn.

Trần Tú đối với chuyện này chả sao cả, Chu Nhất ——

Người ta căn bản cũng không để ý.

Hai người bọn họ trận này giá đánh đến đặc biệt sảng khoái. 

Một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có, chính là phát điên ra chiêu tàn nhẫn thẳng hướng trên người đối phương mà đánh.

Nơi sân cũng không cần phải nghĩ có thể bị báo hỏng hay không, bởi chưa kể có cơ chế tự động phục hồi như cũ, nếu hỏng rồi còn có thể miễn phí bảo trì. 

Cho nên một giây trước sân đấu còn bụi đất vô cùng không xem nổi, giây tiếp theo liền khôi phục như lúc ban đầu, tiếp tục đánh.

Chu Nhất không hổ danh hiệu kẻ điên cuồng chiến đấu, càng đánh càng điên, thời điểm đối thượng cơ giáp Trần Tú đều có thể rõ ràng nhìn đến người đối diện hoàn toàn không thu liễm cảm xúc.

Là một loại cảm giác không hề cố kỵ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Đối thủ nghiêm túc như thế, Trần Tú đương nhiên cũng giữ trọn lễ tiết.

Toàn lực ứng phó, đánh trở về.

Song đao từng chiêu chí mạng, mỗi một đao đều gần như cắt thoáng qua yết hầu, công kích của Chu Nhất không thắng ở mạnh , mà ở nhanh, tốc độ cực hạn khiến cho mỗi một lần giao diện cùng Trần Tú thao tác đều như chuồn chuồn lướt nước, bay nhanh giao điểm sau đó chuyển tiếp chiêu công kích tiếp theo.

Tốc độ phản ứng của não này sắp nhanh đến độ hơn cả mạng lưới máy trò chơi đại hình, CPU còn phải muốn bốc khói.

Có một đoản đao từ phía bên phải đánh úp lại, Trần Tú theo bản năng muốn tránh, phía trái trước sau thế nhưng đã bị đối phương toàn bộ phong tỏa.

Không có đường? Vậy tự tạo một cái đường.

Hắc giáp thân hình vừa trượt, động cơ dưới chân trong nháy mắt đạt tới lớn nhất, thanh âm ong ong cùng với trục thể cơ hồ đồng thời lật nghiêng.

Lần trước Chu Nhất chính là bị chiêu này của Trần Tú giải quyết, đồng dạng bẫy rập hắn không có khả năng rơi vào hai lần.

 Chu Nhất quay một đao cuồng, tay phải động tác không ngừng, cánh tay nhanh chóng nâng lên, đem đao phải nâng đến cao nhất, bộ phận bén nhọn nhất cơ giáp cách yết hầu đối phương chỉ một quyền.

Trần Quất sắc mặt không đổi, đến cả vị trí cũng chưa điều chỉnh góc độ gì.

Ai nói, ta muốn từ sau lưng ngươi xuất hiện?

Chu Nhất xoay người thấy một mặt rỗng tuếch, suy nghĩ còn không phản ứng lại kịp, rõ ràng sửng sốt, liền trong lúc này điện quang hỏa thạch, quang pháo của hắc giáp đã là nhắm thẳng ngay đầu của hắn.

"Phanh, bang ——"

Hắc giáp một đầu gối quỳ xuống, hai tay thình thịch một phát liền rơi trên mặt đất.

Chạm vào, ăn vạ?

Chu Nhất thân hình ngưng một chút, tầm mắt chậm rãi dịch hướng khoảng cách khá xa giữa quang đao của hai giáp.

Xác thật không có liên quan đến mình.

Hắn ngẩng đầu, trùng hợp trông thấy hai tay hắc giáp đã không còn vít cố định đinh ốc.

Chu Nhất: "......"

Giống như lại có liên quan đến mình thật.

Trần Tú từ cửa khoang chui ra tới, trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Ta nghĩ, ngươi có phải nên cho ta cái giải thích hay không."

Chu Nhất ánh mắt mơ hồ, ngữ khí càng lạc trôi đến không tìm thấy nam bắc: 

"...... Kia cái đó, ta thấy cơ giáp của ngươi tính năng khá tốt, liền mở ra nhìn nhìn cấu tạo cụ thể, hình như có mấy cái linh kiện quên lắp lại."

A đúng rồi, đã quên một chuyện, Chu Nhất còn có một cái đam mê —— tháo rời cơ giáp.

Cơ giáp càng cao cấp hắn càng thích tháo rời.

Trong ấn tượng của cô, có vài cái cơ giáp đều là bị hỏng ở chỗ hắn.

"Đinh ——"

Sợ vào phòng huấn luyện không nghe thấy tin tức, Trần Quất cố ý đem âm báo điện thoại mở loa ngoài.

"Nhắc nhở thân thiện, hệ chiến đấu lớp một lớp hai chú ý, ngày mai thi đua tiểu đội chính thức bắt đầu, đừng quên trước tiên đem cơ giáp của mình đăng ký nhập kho nha."

Ở trước mỗi trận thi đấu, đạo sư đều sẽ cho học sinh đăng ký cơ giáp cần để chiến đấu trước, cơ giáp qua đăng ký sẽ có ấn ký, có thể tạm thời không bị ước thúc của phòng tuyến.

Đổi cách nói thì, cơ giáp không đăng ký không thể dùng.

Mà hiện tại, cơ giáp Trần Tú đăng ký hỏng rồi.

Toàn bộ phòng huấn luyện rơi vào yên lặng, qua thật lâu, Trần Tú hỏi: 

"Một buổi tối có thể sửa xong sao?"

Chu Nhất: "Đương nhiên không thể a, đừng nhìn liền mấy cái linh kiện, kia cũng phải tái hiện đường liên tiếp, công việc quá trình không nhỏ......"

Tiếng của cậu dưới ánh mắt chăm chăm không nhúc nhích của Trần Tú, càng ngày càng nhỏ đi.

 Trần Tú: "Kia ta phải làm sao bây giờ?"

"- Nếu không ngươi...... Trước dùng cơ giáp của ta?"

"Ngươi cảm thấy được không."

Đương nhiên không thể được, Chu Nhất đều bị cấm thi đấu ba năm, cơ giáp đã trực tiếp bước lên danh sách màu đỏ.

Trần Tút đờ đẫn, không đáp.

Chu Nhất cảm thấy còn có thể lại cứu vớt một chút, vì thế hắn đi đến bên cạnh hắc giáp, thử gõ gõ.

"Nếu không ta thử mau chóng sửa một chút......"

"Phanh ——"

Này xong, nửa người dưới hắc giáp cũng tách lìa.

Trần Tú xoa xoa giữa mày, không dám nhìn tiếp.

.

Thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây, thời điểm sáng sớm, hỗn trướng không ở, suy nghĩ thanh tỉnh nhất.

Đã lâu rồi, học sinh ba cái phân viện mới toàn bộ trình diện, thân mang quân trang thống nhất, tập hợp lại cùng nhau.

Từ nhập học tới nay, không phải huấn luyện khô khan chính là kiểm tra đo lường thể năng, lại không thì là đám đàn ông luân phiên đánh nhau, liều thuốc tinh thần tiêu hao hầu như không còn, này khiến đám Alpha đều sắp nghẹn điên rồi.

Lúc này nhưng xem như nhìn thấy người khác phái, từng đứa sắp sửa bằng với sói đói chụp mồi, sinh long hoạt hổ bắt đầu giở chiêu trò tán tỉnh, toàn cảnh như khổng tước xoè đuôi.

Nhóm học sinh Beta ngày thường thấy nhiều rồi, đối chuyện này nhưng thật ra thấy nhiều không trách. Ngược lại là hệ hậu cần, có không ít Omega thấy thịnh cảnh vầy thì buồn cười sôi nổi che miệng cười rộ lên.

Quý Du bên tai tràn đầy tiếng lũ bạn khe khẽ nói nhỏ, "Tiểu Ngư, cậu nhìn xem Alpha kia, còn rất hài hước."

Cậu liếc mắt một cái, chế nhạo nói: "Ngươi cũng đang làm trò ái muội theo người ta, còn không phải là hài hước sao?"

Người bạn bỗng chốc mặt liền đỏ: "Nào có, ngươi đừng nói bừa."

"Nhưng mà, tiểu công tử nhà ta nha, nhiều alpha như vậy, ngươi liền một cái đối tượng động tâm đều không có?"

"Ngươi đã quên ta vì sao báo danh trường quân đội?" Quý Du hỏi lại.

"Trong nhà càng là muốn an bài liên hôn cho ta, nói là Omega cả ngày đánh đánh giết giết làm cái gì."

"Ta nếu là bây giờ yêu đương, không phải chính hợp ý bọn họ rồi."

Người bạn "Ai nha" một tiếng, "Nói tới nói lui, xem thì xem, không phát sinh quan hệ là được."

Quý Du quay đầu lại, không tỏ ý kiến.

Đối rất nhiều người tới nói, thân phận omega có rất nhiều ưu thế. 

Khi mua sắm không cần xếp hàng, trực tiếp tính tiền, khi đi bên ngoài ngồi xe có đường đi giành riêng, bảo đảm bọn họ có chỗ ngồi, khi kiểm tra thể dục có tư cách miễn thi, không muốn kiểm tra liền không thi.

Thân phận thật tốt, nhiều ưu đãi.

Nhưng cậu không thích.

Cậu chỉ cảm thấy đây chỉ là sự thương hại đối với kẻ yếu.

Mẫu thân vô số lần nói với cậu, Omega sinh ra chính là người phải được che chở, nên ở nhà giúp chồng dạy con.

Liền bạn bè, thầy cô của cậu, chung quanh tất cả mọi người đều cho rằng, Omega nên thuận theo nghe lời, đến tuổi thì kết hôn cùng đối tượng chưa từng gặp mặt hệ thống xứng đôi phân phối, vì đối phương nuôi dưỡng hậu đại.

Kia cùng hàng hoá mặc người chọn lựa có khác gì đâu.

Quý Du không thích, hơn nữa thống hận thân phận Omega. 

Vì sao bọn họ lại chỉ có thể để người khác bảo hộ, chỉ có thể thành thành thật thật mà ở nhà, hâm mộ mà nhìn người khác ra ngoài tự do chứ.

Cho nên, cho dù là mọi người khuyên can, cậu vẫn là kiên quyết không lùi báo danh vào trường quân đội.

Cậu muốn cho người khác thấy.

Cho dù là Omega cũng có thể làm được thật tốt so với bất cứ ai.

Cũng ưu tú hơn bất cứ ai.

Kỳ huấn luyện đúng giờ mở màn, bọn học sinh cần dựa theo lĩnh vực của mình chọn lựa vai trò.

Năm loại vai trò phân biệt thành quân tấn công, quân luân trảm, chữa trị sư, chỉ huy, quân tiếp viện.

Sau khi chọn xong vai trò, từ hệ thống chọn lựa ngẫu nhiên, tạo thành tiểu đội năm người.

Nơi này có yêu cầu đặc thù cường điệu là, chữa trị sư cùng quân tiếp viện có đặc quyền tự do trang bị thiết bị, nhưng không được điều khiển cơ giáp.

Người nhổ được cờ hiệu lãnh địa của đối phương xuống trước sẽ giành được thắng lợi.

Thông tin trên màn hình chiếu lớn nhanh chóng lướt qua, kim đồng hồ đếm ngược thời gian lựa chọn cuối cùng, phía dưới học sinh có người vui mừng có người ưu sâu, tiếng thảo luận không ngừng.

Trong phòng điều khiển thanh âm cũng tuyệt không có nhỏ, giảng viên các hệ tụ tập lại với nhau, nhìn chằm chằm màn hình lớn.

Loại khảo thí này, tuy là so sánh học sinh, nhưng càng là đang so bì giữa các giảng viên.

Người nào có học sinh biểu hiện xuất chúng, trên mặt thầy tuyệt đối thơm lây, lúc cùng nhau thảo luận đoạt tài nguyên  đều có nắm chắc hơn.

Tỷ như.

Từ Vi Viễn hai tay ôm cánh tay, nhàn nhạt mà nhìn lướt qua phía sau.

Có chút người ỷ vào chính mình có học sinh đệ nhất, vênh váo chém đến mức gió sắp thổi xé trời.

"Hệ các ngươi cái kia Thiệu Bình Dương có phải cũng tham gia thi đấu không."

Vô nghĩa, học sinh toàn khối đều ở đây.

"Tỷ thí đứng nhất, lý luận đứng nhất, Dương tỷ, ngươi có học sinh tranh đua như vậy, ta thật đúng là hâm mộ chết đi được. Đâu giống lớp chúng ta, mỗi người cà lơ phất phơ."

Chậc, cũng không biết là ai mới tuần trước còn ở văn phòng thổi phồng học sinh chính mình cơ.

Dương Dao cười cười:  "Nào có, nhìn các ngươi nói kia, đều sắp đem nó khen đến trời cao."

Ngừng một chút, tựa ngượng ngùng vén tóc mai ra sau tai.

"Chủ yếu là học sinh chính mình cố gắng, chịu học, người làm giảng viên như ta này cũng chưa ra sức lực gì."

Tức khắc, phòng điều khiển to như vậy lại là một phen bằng mặt không bằng lòng.

Ta thật đúng là chịu không nổi.

Từ Vi Viễn phủi phủi phần tay căn bản không có xíu bụi nào trên người, đi nhanh một bên, rời xa mấy mét.

"Ai, Từ giáo đầu, ta nhớ rõ lớp các ngươi có phải hay không cũng có một cái toàn cấp đệ nhất."

Mặt sau có người vỗ trán một cái, đột nhiên nhớ tới chuyện này.

Từ Vi Viễn liếc Dương Dao nụ cười chợt tắt một cái, trong lòng cười nhạo, không chút nào để ý vẫy vẫy tay.

"Bỏ qua đi, cái người đứng đầu hành xử khác người ở lớp ta có thể so không được học sinh xuất sắc của lớp cô Dương."

Cũng là vừa khéo, ông mới vừa nói xong, danh sách hệ chiến đấu vừa vặn công bố ở màn hình.

Tên Trần Tú không chỉ có ở vị trí thứ nhất, nhìn kỹ lại, trù tính thành tích chung thế nhưng vượt hơn Thiệu Bình Dương bảng bên cạnh 200 điểm.

"Ai." Từ Vi Viễn thật mạnh thở ra một hơi, một bộ dáng hận sắt không thành thép phẫn hận:

 "Như thế nào lại để cái tiểu hỗn đản này được đệ nhất, ta xem nó mỗi ngày nghịch ngợm gây sự, cũng không thấy học tập a."

Ông cố ý mang lên cặp mắt kính bên cạnh bàn, chăm chú vào màn hình mà nhìn: 

"Ai má ơi, không chỉ có là đệ nhất, còn xa vượt qua đệ nhất của từng hệ, sao lại thế này."

"Này không thể được, ta trở về phải nói chuyện dạy bảo lại với nó cho tốt."

Này một màn biểu diễn không hề hoa trương, thật đúng là một chút cũng nhìn không ra đang diễn.

Toàn bộ phòng điều khiển mọi người yên lặng không nói gì, đặc biệt là Dương Dao cầm đầu mấy vị giảng viên, trong lòng cạn lời vô cùng, ngoài miệng còn không thể phản bác.

Học sinh tư chất tốt như vậy, như thế nào liền rơi vào trong tay cái lão xảo quyệt này đâu.

Từ Vi Viễn liền ở trong ánh mắt nghiến răng nghiến lợi cùng với ngấm ngầm hại người của cả phòng mà chậm rãi ngồi xuống.

Hôm nay trà pha thật không tồi a.

Ông bưng bình giữ nhiệt lên nhấp một ngụm, trà hương từ tốn, ôn nhuận thoải mái.

"Từ giáo đầu, học sinh của ngài...... Xác thật thực hành xử khác người a."

Người phía sau ngữ khí do dự, làm như suy nghĩ hồi lâu mới tìm được một cái từ ngữ thích hợp để hình dung.

Từ Vi Viễn hừ lạnh một tiếng, ngữ điệu ghét bỏ: "Con bé liền cứ như vậy, nào có làm ta thôi bận tâm."

Ông vừa định lại nhấp một ngụm trà, liền nghe người nọ lại nói.

"Học sinh hệ chiến đấu lại chọn vị trí quân tiếp viện binh, trên lịch sử trường quân đội đều tính là lần đầu tiên a."

"Phốc ——"

Từ Vi Viễn thiếu chút nữa mới không bị nước ấm mới vừa đun làm bỏng chết khiếp

 "Ngươi nói cái ý gì cơ?"

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chương quá độ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip