Chương 8.


Trái lại sự kích động tuôn trào trong phòng điều khiển, phía Trần Tú bên này càng hiện ra khí định thần nhàn.

Đông nhìn chút, tây nhìn chút. 

Tổng cộng 5 thẻ bài vị trí quân, cô đi dạo một vòng, cuối cùng dừng ở trước thẻ quân tiếp viện, lại còn rất có phong độ nhường đường cho omega phía sau.

Trước khi kết thúc đếm ngược, cô mới chậm rì rì lấy thẻ quân hiệu cài lên trên quần áo.

Ba chữ "quân tiếp viện" to lù lù như vậy giống như đường đèn led đỏ cảnh giới, đập vào mắt khiến cho đôi mắt Từ Vi Viễn run run lên đau nhói.

Tên nhãi ranh lại định làm chuyện xấu gì đây.

Màn hình màu lam chậm rãi dừng lại. Danh sách các tiểu đội từng hàng một xuất hiện.

Khi Trần Tú tìm được vị trí tổ 3 phe đỏ, những người khác đã trình diện hồi lâu.

Quý Du vừa nhấc đầu, nhìn đến cô, đột nhiên kinh ngạc: "Trần Tú!"

Cậu sắp ngốc rồi, người khác có thể không biết, nhưng cậu sao có thể không biết.

Đặc biệt ở sau một lần sợ hãi vì rơi cốc nước đó, đối phương lưu lại ấn tượng với cậu trong một khoảng thời gian ngắn nhưng tuyệt đối không thể nào quên được.

Nhưng nhân vật top 1 hệ chiến đấu hệ này làm sao lại sẽ phân đến cùng một đội với bọn họ đây, lại còn lấy thân phận quân tiếp viện?

Trên mặt cậu ta là sự kinh ngạc không chút nào che giấu. 

Có chút quen mắt, Trần Quất nghĩ không ra đã gặp qua cậu ta ở chỗ nào, vừa định đáp lại, đã bị một thanh âm đánh gãy.

"Mặt mũi ngài đây cũng thật lớn nha, liền một tiếp viện binh, làm chúng ta chờ một hồi đâu." 

Ba người đứng đầu là một nam sinh đang khoanh cánh tay, bỗng chốc đá văng hòn sỏi trên mặt đất, ngữ khí trong lời nói toàn là khinh thường cùng khinh thường.

Sự trào phúng như vậy Quý Du vừa rồi cũng đã tao ngộ một lần.

Ba người này là học viên năm 2, vốn dĩ chia đội với tân sinh cái quy tắc gì cũng đều không hiểu đã có phần nén giận, đồng đội còn là omega thân kiều thể nhược, đây chính là thi đấu, hắn ta có thể làm gì, xem như bình hoa trưng?

Huống chi, chữa trị sư cùng quân tiếp viện thuần túy chính là phụ trợ lấy điểm, có kéo chân sau không còn không nói, chủ chiến toàn đến dựa bọn họ.

Nam sinh xú mặt, ngữ khí không tốt: 

"Này tiểu chú lùn, còn có cái kia tiểu dưa ngốc, sau khi tiến vào phải nghe mệnh lệnh, theo sát chúng ta. Tìm được cờ đội sau đó đừng đi loạn, liền canh giữ ở kia, người tới thì chạy nhanh đánh súng báo hiệu, có thể kéo dài trong chốc lát thì được trong chốc lát."

Quý Du tuy rằng không tính quá cao, nhưng cũng có 1m7, như thế nào đến miệng tên này liền thành tiểu chú lùn.

Cậu kìm xuống giận dữ, hít sâu một hơi:

"An bài như này không thỏa đáng, chữa trị sư cùng tiếp viện binh hẳn phải có một cái đi theo các ngươi, bằng không một khi cơ giáp mất đi khả năng hành động, liền sẽ bị phán hoàn toàn bị loại trừ."

" - Ngươi cho rằng chúng ta không muốn vậy?" 

Nam sinh "chậc" một tiếng, đánh giá cậu từ trên xuống dưới.

"Ai bảo ta xúi quẩy nhập đội với Omega như ngươi đây. Gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, đừng có mà không đợi đến được chiến trường, liền bị loại trừ trước."

"Còn có cái tên kia."

Hắn tầm mắt dừng ở trên người Trần Tú, sắc mặt càng là kém tới cực điểm.

 "Lại ngơ lại ngốc, hình thể nhìn mỏng mỏng giòn giòn, đừng nói người khác, ta đều sợ ta không cẩn thận một cái liền đem ả chụp chết."

Alpha đỉnh thiên lập địa, nào có chuyện không đi chiến đấu ngược lại chọn vị trí hậu cần làm quân tiếp viện.

Một cái người nhu nhược, hắn thấy thế nào đều không vừa mắt.

Trần Tú nhướng mày, loại xưng hô này vẫn là lần đầu tiên cô nghe.

Mắt thấy Quý Du cùng nam sinh giương cung bạt kiếm, hai người khác cũng đi ra phía trước, một trái một phải, đem Quý Du ép đến càng là nhỏ yếu.

Quý Du: "Ngươi, các ngươi...!"

Không sợ chân trần không mang giày, liền sợ vô lại chơi xấu.

Khi thấy nam sinh ra oai phủ đầu dọa Quý Du, Trần Tú phủi phủi góc áo, đứng dậy, ngăn ở giữa hai người. Nắm đấm đối phương vừa vặn ngừng ở chóp mũi cô.

Trần Tú không hề chớp mắt:

 "Thi đấu sắp bắt đầu rồi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này."

Nam sinh vốn không nghĩ bỏ qua như vậy, nhưng không biết như thế nào, muốn động tay nhưng lại trước sau không hạ xuống được.

Có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt đang cảnh cáo hắn — tuyệt đối không được hạ thủ.

Ngừng nửa khắc, hắn hơi cong lên môi: 

"Được, ra ngoài lại tính sổ."

Cửa vào trường thi đấu chia làm bốn phía, các học sinh đều mang bịt mắt, bị các giảng viên dẫn đầu mang đi vào.

Bốn phía khắp nơi có máy quay nhỏ được bố trí thỏa đáng, trọng tài đứng thẳng trên tinh hạm, chờ đợi thời gian quy định.

Thi đấu thường niên của Trường quân đội thủ tịch liên minh bắt đầu, hình ảnh phát sóng trực tiếp vọt thẳng lên hot search.

【 nhà cái mở sớ đây, mua số liền tay, hãy đoán xem ai sẽ là ngựa ô năm nay? 】

【 kỳ thi đấu này quá đỉnh, tuyển người cực chuẩn, mỗi lần chọn được tiểu đội đứng đầu đều đứng vững top 1 liền bốn năm. 】

【 mau xem mau xem, danh sách tên học sinh ra rồi, Thiệu Bình Dương hệ chỉ huy điểm tích luỹ 3010, vãi thật quá trâu. 】

【 ai ai ai, ta phát hiện một việc đặc biệt kinh khủng, các ngươi xem Trần Tú phe bên đó, cái tên đứng đầu bảng điểm tích luỹ hệ chiến đấu kia. 】

【 ta thấy! Ấy không đúng nha, một học viên hệ chiến đấu lại chọn vị trí quân tiếp viện? 】

【 cái quỷ gì, tân sinh năm nay chơi trội như vậy sao??   】

......

Bình luận không ngừng nhảy lên, một người tiếp một người, làm người ta hoa cả mắt, trả lời không xuể. 

Nhưng Thiệu Bình Dương vẫn cứ từ trong ngàn vạn bình luận liếc mắt một cái liền thấy tên Trần Tú.

Đồng đội vẫn đang bị bịt kín hai mắt, cậu thì đã dỡ xuống lớp ngụy trang, ngữ khí đạm bạc không nói rõ, tự hỏi ở trong lòng:

"Trần Tú chọn vị trí quân tiếp viện?"

Hai chữ Trần Tú như gằn từng nét một trong tâm, tất cả cảm xúc nặng nề đè lên trong lòng. 

Vòng sáng màu trắng chỉ có cậu thấy được tỏa ra từng vòng gợn sóng theo chuyển động.

【 hệ thống kết nối toàn bộ mạng cục bộ, kết quả chọn lọc kết luận: đúng vậy 】

Thiệu Bình Dương thần sắc lãnh đạm, ngón tay lại để ở trên mũi, mặc cho đau đớn lan ra.

Bởi vì như vậy sẽ khiến cho cậu bảo trì trạng thái thanh tỉnh tuyệt đối.

Trần Tú, ngươi đang làm cái gì?

Thi đấu quy mô cỡ này nhưng cơ giáp đều không cần, ngươi là cao ngạo, hay là không để bụng đâu?

Ngươi cảm thấy cho dù chỉ chơi chơi, cũng không ai có thể đủ sức vượt qua ngươi, trở thành đệ nhất?

Tiếng còi cảnh báo thi đấu vang lên, liền vang ba tiếng.

Nơi sân trống trải truyền ra tiếng vọng thật lớn.

Thiệu Bình Dương buông ra lưỡi dao sắc bén.

Khi vũ khí sắc nhọn rơi xuống trên mặt đất, cậu giẫm chân phải lên, cho đến khi nó hoàn toàn găm chặt vào mặt cỏ.

Đây chính là chính ngươi chọn, thắng lợi của kỳ thi đấu, ta sẽ không lại nhường cho ngươi một lần nữa.

Cảnh quan của nơi thi đấu là rừng rậm.

Cây bụi cùng cỏ lau phân bố dày đặc, đường nhỏ khúc chiết uốn lượn, từng vũng bùn cát chiếm cứ đầy đất.

"Ai ——"

Quý Du bị cảnh tượng nguy cấp trước mặt dọa sợ, cho đến khi thân ảnh nữ sinh bị móng vuốt cơ giáp câu lên, lúc này mới vỗ vỗ ngực nghĩ mà sợ.

"Ta thật phục ngươi đại tỷ, ngươi là kẻ xui xẻo đi ra đường rớt nắp cống, ăn mì ăn liền bốc phải gọi không gia vị trong truyền thuyết sao, xác suất bẫy một trên một vạn bị ngươi toàn bộ gặp được rồi."

Tiếng nam sinh hùng hùng hổ hổ truyền ra từ khoang điều khiển, động tác thô bạo lưu loát mà đem người ném tới trên mặt đất.

Trần Tú đứng lên, vỗ vỗ quần, không đáp lời.

Lý do nam sinh nói lời này là bởi nhìn chung hơn phân nửa số bẫy đặt trong rừng rậm đều sắp bị bọn họ dẫm hết.

Khi thi đấu vừa mới bắt đầu còn tính bình thường, bọn họ không đi bao lâu liền thuận lợi mà tìm được cơ giáp của chính mình.

Chân người đi tốc độ chậm, gặp được tình huống đột phát còn không thể kịp thời phản ứng, nên nhiệm vụ dò đường cứ thuận lý thành chương mà rơi vào người điều kiển cơ giáp.

Từ lúc này bắt đầu, phong cách đột nhiên chuyển biến.

Cơ giáp đi ở phía trước, người đi ở phía sau đi. Cứ vậy đi tới, Trần Tú thiếu chút nữa bị thân cây đột nhiên sinh ra chọc trúng người.

Lúc vừa mới bắt đầu, ai cũng không để trong lòng, coi như là trùng hợp, có lẽ là cơ giáp không cảm nhận được nhưng thân thể người kích hoạt phải bẫy.

Không quá năm phút, Trần Tú lại thiếu chút nữa rơi vào cái hố lớn đã bị che lại, mấu chốt là trên đường này đã được cơ giáp thăm do qua.

Nam sinh không tin chuyện ma quỷ, để  Trần Tú đi giữa, nghĩ trước sau đều có người gác thì hẳn sẽ không có việc gì đi.

Kết quả càng nhanh, mới vừa đi hai bước, chân cô lại bị đất cát quấn vòng lên.

Mọi người lúc này mới phát giác, chỗ kia căn bản không phải đất, đó là con dị thú.

Khẩn cấp phối hợp, tốn ba phần lực mà đánh bại nó, nghĩ nghỉ ngơi một lát thì khi trên đường đi múc nước, Trần Quất lại ngã đến đầm lầy.

May Quý Du phản ứng mau, chạy nhanh gọi người, cô lúc này mới bị cứu lên.

Mấy người hoàn toàn hết chỗ nói nổi rồi.

Trước kia bọn họ còn sợ đồng thời gặp phải tiểu đội khác kéo bè kéo lũ đánh nhau, hiện tại xem ra, việc càng nên suy xét chính là trước khi gặp được người liệu có bị đống bẫy này diệt toàn đội không.

Trần Tú sửa sang lại xong vật phẩm trong túi, ngẩng đầu, nhìn về một chỗ.

Cô mới vừa động một chút, mọi người tinh thần nháy mắt khẩn trương cao độ, lập tức hỏi:

"Ngươi làm gì đấy?"

Bọn họ lo lắng sợ hãi như là trông một người bệnh lâu không khỏi còn tinh thần phản nghịch vọng tưởng chơi nhảy lầu.

Trần Tú liếc bọn họ một cái, đem tầm mắt chậm rãi dịch lại: 

"Nơi đó hẳn là cờ hiệu của chúng ta."

Động tác mấy người chợt dừng lại, nhìn theo hướng cô chỉ. Nơi đó loáng thoáng, tựa hồ là có một cái vật màu đỏ như ẩn như hiện.

Trần Tú tự nhiên bước tới, vừa định đi qua lại bị cản lại.

Ngẩng đầu nhìn, vẫn là nam sinh vừa rồi còn kêu gào cô. Hắn nhíu mày, thần sắc tối tăm: 

"Chậm đã, ngươi cũng đừng động, ta đi xem."

Ánh mắt đối diện nửa giây, Trần Quất đem chân phải thu lại, gật gật đầu: "Được."

Khoảng cách chỉ vài bước, nam sinh nhảy từ cửa khoang xuống, tiến đến xem xét.

Theo quy tắc thi đấu, một khi cờ hiệu bị nhổ xuống bên ta sẽ bị phán thua.

Cho nên dù là người mình tìm được cờ trước cũng không thể di chuyển, chỉ có thể nghĩ cách trông coi.

Mặc kệ thế nào, tìm được kỳ bên mình trước cũng coi như là nắm được tiên cơ rồi, nam sinh thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu phân công nhiệm vụ: 

"Ta cùng quân luân trảm đi tìm cờ hiệu đối phương, ngươi cơ giáp nhẹ tốc độ mau, trông coi quanh cờ hiệu, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng chi viện. Chữa trị sư cùng quân tiếp viện...."

Hắn dừng một chút, "Ta không cần các ngươi đến phụ trợ, các ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt tài nguyên chiến đấu, có địch nhân xuất hiện thì chạy nhanh rồi phóng súng báo hiệu là được."

Nam sinh cũng không thèm nhìn Trần Tú cùng Quý Du một chút, bởi vì hắn không để bụng cũng căn bản không thèm để ý, người vô dụng không liên quan, làm lơ là được.

Ba cái cơ giáp có động cơ hỏa lực thúc đẩy, tức khắc biến mất ở trong rừng rậm.

Quý Du rất tức giận, trong lòng như có một ngọn lửa nghẹn lại không phát ra.

Cậu thật sự không rõ, rõ ràng đã thực nỗ lực, thực nghiêm túc mà đi ứng đối mỗi việc.

Thậm chí vì lần thi đấu này, cậu đã giành ra trước nửa tháng để chuẩn bị, nhưng những người khác liền xem đều không xem đã trực tiếp phủ định cậu.

Chỉ bởi vì cậu là Omega.

Dựa vào cái gì?

Hốc mắt chợt trở nên nhói đau, đau đớn tràn ngập dưới đáy lòng, Quý Du theo bản năng cúi đầu, cắn răng đem nước mắt nơi khóe mắt lau đi.

Tiếng bước chân vang lên, nhánh cây bị dẫm phát ra tiếng "kẽo kẹt", cậu ngẩng đầu, phát giác người còn lại ở nơi này không biết đã đi tới nơi xa từ khi nào.

Cảnh tượng thảm thiết vừa rồi rõ ràng trước mắt, Quý Du chà xát góc áo, giọng mũi dày đặc, hỏi:

 "Ngươi làm gì đó?"

Khóe mắt cậu ta đỏ lên, một bộ dáng mới vừa khóc xong.

Trần Tú chú ý tới, khẽ nhúc nhích tay chỉ xuống, mở miệng: 

"Bố trí phòng tuyến, muốn làm cùng sao?"

Vô luận là nghi hoặc đối với thân phận cô, vẫn là do thân phận đồng đội hiện tại, Quý Du chỉ suy xét một chút, gật gật đầu.

Cột sáng ở trung tâm liền lóe lên ba lần, thời gian thi đấu đã qua nửa giờ.

Trần Tú lấy từ trong bao ra đống đồ vật chất chồng mấy tầng, Quý Du kinh ngạc, ngốc ngốc đứng ở tại chỗ, đứng im bất động.

"Ngươi lấy đâu ra nhiều như vậy......", 

Cậu dừng một chút, lựa chọn một từ thỏa đáng để hình dung, "Linh kiện."

Trần Tú đôi tay bận việc không ngừng, thanh âm nghe tới rầu rĩ: 

"Phòng chuẩn bị chiến đấu dư lại rất nhiều đồ, quân tiếp viện khác không cần, ta lấy hết tới."

Kia chẳng phải là các phế phẩm dư lại sao.

Quý Du yên lặng nghĩ ở trong lòng.

"Đem cái kia đưa cho ta."

"Ồ."

Cô nói rất tự nhiên, khi Quý Du phản ứng lại, vật phẩm đã thuận lợi đến tay cô.

"Cậu biết lắp ráp ốc tuyến sao?"

Quý Du gật đầu: "Tất nhiên."

Chữa trị sư ở trong đội ngũ thường sắm vai nhân vật hỗ trợ, tức chuẩn bị thay thế bổ sung linh kiện cho cơ giáp, nhưng quan trọng nhất khi cần thiết cũng sẽ lắp ráp vũ khí.

Dây điện là binh lính, tua vít trong tay chính là tiếng còi ra lệnh.

Quá trình làm ra vũ khí cũng là được thực hiện trực tiếp ở chiến trường.

"Những linh kiện này đó đều cho cậu."

 Trần Tú đem một đống đồ hỗn độn đẩy lại đây, mức độ rối loạn rườm rà làm người ta nhìn liền nghẽn tim.

Nhưng Quý Du không oán giận chút nào, lấy đồ qua liền bắt đầu gỡ rối. 

Từng linh kiện ở dưới tay cậu cấp tốc bay múa, giống như người diễn giã lão thành đầy kinh nghiệm đang biểu diễn ở trên bục giảng.

Trần Tú vẫn luôn bận rộn với linh kiện trong tay, cũng mặc kệ trên mặt đất có dơ hay không dơ, trực tiếp ngồi xuống, nhưng động tác càng nhanh hơn không dừng lại.

Quý Du suy nghĩ một chút, cũng học theo cô không màng hình tượng mà ngồi trên mặt đất.

Trong lúc nhất thời, hai người song song mà ngồi, chỉ có tiếng linh kiện ghép nối "rào rạt" liên tục không ngừng.

Chỉ trong chốc lát, hình dáng vật thể đại khái thành hình, lúc thấy rõ, Quý Du ngây ngẩn cả người.

 "Đây là ——"

Không đợi cậu nói xong, người bên cạnh tiếp lời nói:

"Không phải muốn chứng minh cho bọn họ xem sao, đi thôi, đi đào hang ổ của bọn họ."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thiệu Bình Dương: Cô ấy còn không cần cơ giáp, cô ấy xem thường ta!

Trần Quất:......

Ta nói cơ giáp của ta hỏng rồi, ngươi tin sao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip