CHƯƠNG 161 - Anh Trai


CHƯƠNG 161 - ANH TRAI

Đúng như lời Ethan nói, ngài ấy đã quay lại dinh thự để đón Paula. Cô đã chuẩn bị xong tinh thần và chờ Ethan. Cô chỉ có một chiếc túi. Cô vứt bỏ mọi thứ không cần thiết tựa như ngay từ đầu cuộc sống này đã không phải là gánh nặng.

Cô đang ở trong phòng khách của dinh thự. Vài ngày trước, Joely đã trở về sau kỳ nghỉ. Cô đã có một lời tạm biệt ngắn ngủi với cô ấy.

Sau khi Joely rời đi, dinh thự cũng không cần sử dụng nữa. Tất cả người hầu được tuyển dụng trong thời gian đó đều bị cho nghỉ việc. Có một số người được giữ lại, nhưng ngay khi cô rời khỏi đây, họ sẽ trở về quê hương của họ.

Dinh thự này sẽ trở nên hoang vắng như tòa nhà phụ. Cô nhìn lên dinh thự và cảm thấy nhẹ nhõm một cách cay đắng. Và khi cô cúi đầu xuống, cô thấy Vincent đứng đó mà không thèm nhìn cô.

Lần trước, khi được hỏi liệu cô có buồn không, cô đã trả lời "không hẳn" và sau đó anh ấy cứ tiếp tục buồn rầu như vậy. Cô không nói nên lời khi chứng kiến ​​cảnh anh đích thân thể hiện sự tức giận.

"Được rồi. Vậy em đi đây."

"..."

Vincent không trả lời. Paula mỉm cười ngượng ngùng.

'Tôi đã quá thẳng thừng sao?'

Cô đáng lẽ phải cố xoa dịu anh một chút, nhưng cô cũng khá rối ren nên đã nói sự thật với anh, đó chính là nguyên nhân gây ra rắc rối. Cô ước gì mình có thể ở bên cạnh và an ủi anh, nhưng đây là điều không thể trì hoãn được.

Cô muốn ít nhất là được nắm tay anh, nhưng cô không nghĩ mình có thể làm được vì trông anh thực sự không vui. Thay vì trả lời, anh chỉ gật đầu nhẹ.

"Ngài hãy giữ sức khỏe nhé."

"..."

Lần này cũng không có phản hồi nào. Ánh mắt anh dừng lại ở gáy cô. Đúng nơi anh đã để lại dấu ấn của mình.

Lúc đó cô đã tạm biệt anh một cách ngượng ngùng, và ngày hôm sau cô gần như hét lên khi nhìn thấy gáy mình trong gương. Chỗ mà anh đã cắn và gặm có vết loang lổ hình răng. Bất cứ ai nhìn vào cũng thấy rõ ràng là có người làm hành động này. Cuối cùng, vết sẹo hiện rõ ở một bên cổ của cô, nên cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải mặc quần áo che kín cổ.

Ánh mắt của anh hướng về vết thương được che bằng một tấm vải mỏng. Cảm thấy xấu hổ, cô khép cổ áo lại và quay người lại một cách rụt rè.

"Em đi đây."

Paula đoán mình nên gửi thư xin lỗi sau. Khi cô đang bước đi với suy nghĩ đó, cánh tay cô đột nhiên bị nắm lấy. Cơ thể cô bị kéo vào vòng tay của Vincent. Anh ôm chặt cô. Một nhiệt độ cơ thể ấm áp quen thuộc bao trùm toàn bộ cơ thể cô.

"Ta sẽ nhớ em."

"... Em cũng vậy."

Sau khi bày tỏ cảm xúc của nhau, cô nhận ra rằng bây giờ thực sự là một cuộc chia tay với anh ấy. Cô thực sự sẽ không gặp anh trong một thời gian dài. Và đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy Vincent trong thân phận là Paula. Khi cả hai gặp lại nhau, mối quan hệ giữa hai người sẽ khác.

Khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu, cô đột nhiên cảm thấy hơi buồn. Cô đáng lẽ phải làm tốt hơn, đáng lẽ cô không nên nói như thế vào lúc đó. Nhìn lại quá khứ, cô cũng cảm thấy hối tiếc.

'Tôi bắt đầu có cảm giác lưu luyến rồi.'

Có vẻ như anh cũng cảm thấy giống như cô, nên anh càng dùng sức vào cánh tay mình và xoa má cô.

Sau đó, ngón tay anh nhẹ nhàng tách cổ áo ra và đưa vào bên trong. Nó ấn vào da cô rồi quét tới gáy. Ngón tay cái vuốt ve một phần trong đó. Mặt cô đỏ bừng khi cảm thấy ngứa ran. Không hiểu sao cô lại giữ chặt lưng Vincent.

Đúng lúc đó, có tiếng vỡ vụn vang lên từ phía sau. Ethan - người vẫn đang đợi cô - không thể chịu đựng được nữa và đã ra hiệu thúc giục Paula. Cô liếc nhìn ra sau và cố gắng thoát khỏi vòng tay anh. Nhưng cô phải giục anh nhiều lần nữa vì Vincent giả vờ không để ý và không chịu thả cô ra.

Ngay sau đó, cô thoát khỏi vòng tay của Vincent và tiến về phía Ethan. Lần này Ethan có vẻ mặt rất không vui.

"Nếu ai nhìn vào cảnh này, họ sẽ nghĩ rằng hai người là đôi tình nhân bị chia cắt vì chiến tranh."

"Haha, ngài thật biết nói đùa."

Khi Paula mỉm cười ngượng ngùng, Ethan mở cửa xe cho cô. Cô nói cảm ơn và lên xe, nhưng Ethan đột nhiên đẩy cô từ phía sau. Cô ngồi sâu trong xe, như thể ngài ấy đang cố đẩy cô nhanh vào. Sau đó, Ethan - người sắp bước vào xe - quay lại và nhìn Vincent.

"À, đúng rồi. Tôi quên đề cập đến việc này."

Vincent nghiêng đầu trước lời nói của Ethan.

"Hai người vẫn chưa kết hôn, thậm chí còn chưa đính hôn. Chính xác hơn là hai người thật sự còn chưa gặp nhau. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, liệu có ai có thể ngăn cản việc kết hôn không nhỉ?"

"Gì hả?"

Vincent đặt câu hỏi về tuyên bố gây sốc từ Ethan. Nhưng Ethan vẫn tiếp tục nói bất chấp điều đó.

"Đừng liên lạc với tôi cho đến khi tôi cho phép, nếu không sẽ có tin đồn."

"Cái quái gì thế—----!"

Trước khi Vincent kịp phản ứng, Ethan đã lên xe và đóng sầm cửa lại. Và ngài ấy ra lệnh cho người hộ tống nhanh chóng rời đi. Chiếc xe đi ngang qua Vincent một cách lạnh lùng.

Paula nhìn chằm chằm ra cửa sổ cho đến khi không còn thấy Vincent đứng đó nữa, và chỉ sau khi chiếc xe đã rời xa dinh thự, cô mới nhìn Ethan.

"Ngài cố ý làm vậy à?"

Ethan nhún vai thay vì trả lời. Cô nghĩ rằng việc này được thực hiện có chủ đích.

Từ sau vụ việc của James, mối quan hệ của họ đã hoàn toàn tan vỡ. Họ không muốn đối mặt với nhau, và ngay cả khi tình cờ ở cùng một không gian, họ cũng không nhìn nhau hoặc nói với nhau một lời nào. Đương nhiên, bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng tràn ngập sự căng thẳng tột độ, tưởng chừng như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Và chưa có ai châm ngòi trước.

Sau đó, người tiến lại gần đầu tiên là Vincent. Anh nhặt quả táo mà người hầu mang đến và ném vào đầu Ethan, phá vỡ sự căng thẳng kéo dài.

"Cậu định không nói chuyện với tôi tới bao giờ?"

"À, cái đó —---"

Ethan tỏ vẻ hoang mang trong khi tay đang cầm quả táo vừa đập trúng đầu mình. Cảnh tượng Ethan chết lặng thật xa lạ. Sau đó Vincent cầm một quả táo khác lên, cắn một miếng và nói:

"Đừng làm kiểu đó nữa. Vì cậu không có gì phải xấu hổ trước mặt tôi cả."

"..."

"Hay cậu định đổ lỗi cho tôi vì đã làm thế sao?"

Ethan đột nhiên hét lên vì ngạc nhiên.

"KHÔNG! Những gì cậu đã làm là tự vệ, và anh ta là người đã gây ra mọi chuyện ngay từ đầu. Cậu không liên quan gì đến chuyện này, cậu đã bị cuốn vào thôi. Cậu biết mà ... Tôi không có ý trách cậu. Tôi nghiêm túc đấy."

"Đừng nói rằng tôi không liên quan gì."

Tiếng lạo xạo của một quả táo bị cắn tiếp tục vang lên nhẹ nhàng.

"Chúng ta là bạn mà."

"..."

Vậy là được rồi. Không cần phải xin lỗi hay đổ lỗi nữa. Vào khoảnh khắc đó, cô nhận ra rằng bức tường được dựng nên giữa hai người đàn ông cuối cùng đã sụp đổ.

Sau đó, hai người cư xử lại như bình thường. Họ gặp nhau, nói chuyện và đôi khi đùa giỡn, giống như bất kỳ người bạn bình thường khác có thể bắt gặp ở bất cứ đâu.

"Hai người sẽ không được gặp nhau trong một thời gian."

Nghe những lời đó, Paula quay về phía Ethan.

"Ethan, bây giờ tôi sẽ đến dinh thự của Christopher đúng chứ?"

"Paula, bây giờ em phải gọi anh là anh trai."

"Ờm....."

Ethan đã đùa giỡn như thế kể từ khi ngài ấy ngỏ lời muốn cô trở thành gia đình của mình. Lần nào Paula cũng do dự và hoảng sợ. Cô thậm chí không dám nói ra cái tên đó. Khi cô không thể trả lời ngay như lúc này, Ethan mỉm cười rạng rỡ.

'Hãy gọi anh trai nào. Nhanh lên. Ngay bây giờ.'

Có một áp lực kỳ lạ trong mắt Ethan.

Cô giả vờ không biết và nhìn ra cửa sổ. Cô nghe thấy tiếng cười từ bên cạnh, như thể ngài ấy đã nhận ra cảm xúc của cô.

"Cô đã chọn được thân phận chưa?"

"À. Vâng."

Cô đưa tờ giấy mình đã chọn từ trong túi ra.

Người cô chọn là con gái của một gia đình quý tộc nhỏ ở một vùng xa xôi. Mặc dù đó là một gia đình không có địa vị gì lớn, nhưng vẫn là một gia đình quý tộc, nên việc gia nhập vào một gia đình mới cũng không có gì lạ. Khi cô đưa ra cho Ethan một lựa chọn an toàn, ngài ấy đã chấp nhận và xem xét nó.

"Được rồi. Tôi sẽ chuẩn bị cho phù hợp."

"Cảm ơn."

Ethan gấp tờ giấy cẩn thận rồi bỏ vào túi áo khoác.

"Tôi định đi thẳng đến nhà mình, nhưng tôi nghĩ phải dừng lại ở đâu đó vì có chuyện xảy ra. Đó sẽ là một chặng đường dài. Để tôi nhắm mắt lại một chút nhé."

"Vâng."

Chiếc xe giật mạnh khi Ethan nói xong, cô lặng lẽ nhắm mắt lại.

Chiếc xe di chuyển một lúc. Khi cô mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã lặn.

Chiếc xe dừng lại trước một dinh thự nhỏ. Mặc dù nhỏ, nhưng trong mắt cô đây là một dinh thự lớn và chỉ nhỏ hơn tòa nhà phụ Bellunita.

'Đây là đâu?'

Khi tài xế mở cửa xe cho cô, cô gật đầu cảm ơn và bước ra khỏi xe.

Ethan tiến về phía dinh thự với vẻ quen thuộc. Cô đi theo ngài ấy. Sau đó cô nhìn quanh căn dinh thự trước mặt. Nó được xây bằng gạch nâu, có phần cũ nhưng được bảo trì tốt.

Ethan dừng lại ở cửa vào. Paula đứng ngay bên cạnh.

Cô quay đầu lại khi đang kiểm tra cánh cửa sạch sẽ không có họa tiết cụ thể nào. Ethan - người đang nhìn về phía cửa - thở ra với vẻ mặt rất nghiêm túc. Như thể đang cố gắng thư giãn.

Một lát sau, Ethan gõ cửa bằng tay nắm cửa hình chiếc nhẫn tròn. Bên trong không có tiếng động gì đặc biệt, nhưng cánh cửa nhanh chóng mở ra với tiếng kẽo kẹt. Đúng lúc đó, có thứ gì đó đột nhiên nhảy ra khỏi khe hở trên cánh cửa mở.

'Ơ?'

Trong lúc đó, Ethan nắm lấy vai cô và kéo cô lại. Cô lùi lại vì sốc và mắt mở to. Thứ thò ra qua khe cửa là một cây gậy. Qua cánh cửa kẽo kẹt, cô có thể nhìn thấy một ông già tóc hoa râm đang đứng đó và tay cầm một cây gậy.

"Con rắn chết tiệt này."

Ông già đột nhiên bắt đầu buông lời buộc tội với vẻ mặt rất tức giận. Khi Paula nhìn Ethan với vẻ bối rối vì sự xuất hiện của một người lạ, ngài ấy mở miệng với vẻ mặt ngượng ngùng.

"Rất vui được gặp lại, chú."

Ông lão mà Ethan gọi là chú - đang đứng trên sàn rên rỉ. Một người hầu gái thấp bé, thân hình vừa vặn và trông già như ông lão, đang lau mồ hôi trên trán ông với vẻ mặt lo lắng.

Khi Ethan chào, ông lão vung cây gậy của mình trong cơn tức giận.

"Thằng này! Cái thằng này!"

Ethan né cây gậy đang vung trong loạn xạ, như thể ngài ấy đã quen với nó. Ethan thậm chí không tỏ ra ngạc nhiên. Tình huống kết thúc khi ông lão ôm chặt tim mình và ngã gục.

Một lúc sau, một người hầu nam lớn tuổi khác chạy tới và đỡ ông dậy. Người hầu xuất hiện sau đó chào Ethan.

"Mời đi lối này."

Nơi người hầu gái dẫn cô đến là một căn phòng có vẻ như là nơi ông lão dùng. Ông ấy nằm trên giường rồi được người hầu đỡ dậy, nhất thời toát mồ hôi lạnh.

Người hầu gái nhúng khăn vào nước trong chậu trên tủ cạnh giường rồi chấm lên trán ông già.

"Ông ấy đang không khỏe à?"

"Đúng vậy, tình hình khá tệ trong vài ngày qua."

"Ta hiểu rồi."

Ethan quan sát nước da của ông lão. Người hầu gái thở dài.

Chẳng mấy chốc, ông lão mở mắt ra.

"Chủ nhân, ngài ổn không?"

"Chuyện gì đã xảy ra với ta?"

"Ngài đã ngất đi một lúc. Sao người lại vung loại gậy đó bằng cơ thể này vậy?"

Khi người hầu gái cằn nhằn, ông lão nhìn bà ấy với ánh mắt dữ tợn. Nhưng người hầu gái như đã quen với điều đó, dùng khăn vỗ nhẹ vào ngực ông già như thể không có chuyện gì xảy ra. Ông ấy hất tay ra và đứng dậy. Người hầu đứng cạnh nhanh chóng tiến tới và đỡ ông nằm thoải mái trên giường.

"Chú."

"Ai cho gã đó vào đây!"

Ông lão hét lên ngay khi nhìn thấy Ethan đứng trong phòng. Với đà tiến triển lớn như vậy, việc ông ấy vừa ngã gục và trông nhợt nhạt chỉ một lúc trước trở nên không đáng kể. Người hầu giật mình ngạc nhiên và hít một hơi thật sâu. Cô nghe một giọng nói như là:

"Đừng tức giận."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip