Chương 13: Trở Lại Gian Hồ
Chương 13: Trở Lại Gian Hồ
Sơn Ca quốc sau khi vắng đi sự cai quản của hoàng đế Thiên Vũ thì trở nên bất ổn, hoàng thái hậu An Hiên vì thế lo đứng, lo ngồi. Bà cho người đi khắp nơi dò hỏi, tìm bắt con trai về, dù biết không hay nhưng phận là mẹ vua thì chẳng khác nào mẹ cọp. Thái hậu vì thế lo cho an toàn của Thiên Vũ, bà biết rõ tính con trai mình, nếu như không vướn phải lời nguyên quái ác, có lẽ Thiên Vũ đã là một vị vua tài ba và đức độ nhất mọi thời đại.
Ngồi thong thả uống ngụm trà, An Nhiên nhìn chàng trai vừa đến đang hành lễ với mình khẽ ra hiệu cho chàng đứng lên, xong bà cất lời hỏi.
- Hỷ Nô, người gặp Thiên Vũ rồi có nhắn lời giúp ta không?
- Bẩm thái hậu, hạ thần có tường tận tâu rõ lời của người với Hạo Ca, hoàng thượng có vẻ hiểu rõ và còn nhắn lại. Mong thái hậu an lòng, cho hoàng thượng một thời gian nữa, ngài sẽ chọn hoàng hậu, mang về một nàng dâu đức độ tặng thái hậu.
- Hoàng đế như Thiên Vũ cứ ở dân gian nhiều hơn là thượng triều mỗi ngày, ta biết nói gì khi con trai ta đã ngõ ý như thế.
Hỷ Nô đứng nghiêm nghị, chàng đưa cặp mắt u uẩn nhìn thái hậu sau khi đã y lệnh tâu rõ lời Thiên Vũ căn dặn. Thái hậu nghe xong chỉ trả lời ngắn gọn rồi cho phép Hỷ Nô lui ra, đôi mày bà chau lại, dung mạo tuy đã hơn ngũ tuần nhưng vẫn rất mặn mà.
An Nhiên nguyên là con gái độc nhất của tể tướng An Phúc Vinh, bà được tiên hoàng quá cô lập làm hậu năm 18 tuổi. Khi xưa An Nhiên là một đại mỹ nhân, đức độ, tài hoa. Chỉ tội bà chịu cảnh đơn chiếc, đã được sũng hạnh nhiều lần cùng tiên hoàng nhưng vẫn không sao đậu thai được.
Quá khứ năm xưa chỉ có một mình An Nhiên tường tận, bà hiểu Thiên Vũ mang dòng máu không phải của mình, nhưng vẫn xem chàng như con trai ruột, hết lòng chăm sóc, yêu thương không oán than.
Bước ra hoa viên của hoàng cung tản bộ, thái hậu An Nhiên ngồi thẩn thờ nhìn đàn cá đang bơ lội dưới hồ, mùi hương của hoa sen xoa dịu tâm tình tơ rối của bà, khiến nó bình lặng hơn đôi chút.
- Thiên Vũ, ta nào muốn gượng ép con lập hậu sớm làm gì. Chỉ là đã sắp đến kì hẹn, ta sợ bà ta sẽ quay lại tiêu diệt vương triều này, giết chết con và ta để trả thù bất cứ lúc nào. Việc có con nối dõi rất cần Thiên Vũ à, nếu Giang Thanh còn sống thì tốt quá, cả nước này e khó có cô gái nào hợp mạng và có thể xua đi oán khí giúp con như Giang Thanh.
An Nhiên khẽ bật khóc, bà nhiều lần chứng kiến Thiên Vũ chịu nổi đau đớn về thể xác nhưng vẫn im lặng, không oán hờn thì trở nên yếu đuối hơn. Lòng của một người mẹ, nổi đau của con trai mình là của mình, thái hậu An Nhiên hiểu rõ, đã là họa thì có tránh cũng không khỏi.
Tiếng gió thổi nghe ai oán, đâu đó nỉ non vang lên tiếng quạ gọi ngày tàn. An nhiên đưa mắt nhìn nền trời trong xanh, bà cất câu nói cuối cùng trước khi lui về tẩm cung.
- Tất cả là số mệnh đã an bày, ta dù có bỏ mạng vẫn sẽ bảo vệ con Thiên Vũ à...
Ánh nắng dịu hắt bóng một thân ảnh in hằng trên nền sân hiu quạnh, thái hậu An Nhiên phất tà áo choàng trở về cung để phê tấu chương. Bà lo toan trong ngoài, thay Thiên Vũ đế chăm lo việc triều chính nên sức khỏe ngày một suy yếu. Sự tình thần sắc rất kém, nếu Thiên Vũ không nhanh về phụ giúp, An Nhiên thái hậu ắt sẽ lâm bệnh trong nay mai. Điều này là chuyện sớm muộn, bởi theo sao chiếu mệnh đã ghi rõ, thái hậu An Nhiên không sống thọ tới ngày lục tuần. Bà vì đâu phải hi sinh bản thân, vì đâu mà bỏ lại tất cả vinh hoa, quyền lực. Điều này mặc may chỉ có bà và một người biết rõ, đó là muội muội của bà. Lục Ngọc, một phi tần mang danh nghĩa đã mất từ rất lâu...
____
Tại rừng trúc cách thành Phủ Châu hơn trăm dặm, Thiên Vũ đang thong thả dạo bước trở về nơi ẩn mình, theo sau chàng là Thanh Tử, nàng đang nghịch hoa bên đường, mái tóc rối bờ không đủ che đi nét đẹp thoát tục trên gương mặt nàng, tuyệt nhiên tại nơi đây chỉ có Yến Tử là bì kịp dung mạo hơn người của nàng.
- Tỷ không trở về gian hồ mà bám theo vị kiếm khách kia là có dụng ý gì?
- Không có mục đích đen tối, ta chỉ làm theo lời đính ước. Hắn cứu ta, ta đi theo hắn. Muội sống trong gian hồ lâu nên hiểu đạo lí này chứ Tử Nhi_ Thanh Tử xoay người lại nhìn Yến Tử đáp lời, tháy độ thảng nhiên, hờ hững đến đáng sợ, nàng khiến Yến Tử khó chịu mà chào thua không màn hỏi gì thêm.
Yến Tử vẫn lặng lẽ đi theo sau Thanh Tử, một tay nàng cầm sáo trúc, tay còn lại vác bị táo to do Thanh Tử trên đường đi sẵn buồn nên hái về. Yến Tử vốn biết rõ lí do tỷ tỷ mình đeo bám tên nam nhân kì lạ kia, nhưng nàng không có thời gian như Thanh Tử, còn bao việc nàng cần làm sau thời gian vui chơi, thăm nom nhà cửa. Thanh Tử thì trông mê trai hơn mê muội muội mình, nàng cứ vô tư đi theo Thiên Vũ đế, tất nhiên chàng biết điều đó nhưng chẳng buồn cắt đuôi, bởi lẽ Thiên Vũ muốn xác định vài điều, chàng có cảm giác Thanh Tử đây không chỉ đơn thuần là đệ tử mà chàng vô tình nhận, có thể nàng đã biết chàng trước đó, và có một mối quan hệ sâu sắc hơn chàng nghĩ.
- Có chuột đến... Yến Tử, muội nghĩ ta nên đánh khai trương ngày trở lại hay tiếp tục diễn.
- Diễn._ Yến Tử hờ hững đáp, đôi mắt toát lên vẻ băng lạnh và khát máu.
Thanh Tử cười tà mị sau khi nghe lời nói của muội muội mình, nàng cố ý chạy thật nhanh về phía Thiên Vũ, miệng không ngừng kêu cứu dù chẳng có ai phía sau ngoài Yến Tử đang đi theo nàng.
- Có người muốn ám sát, sư phụ cứu Thanh Tử với...
- Khích thách áo đen, họ đến để tìm ta.
Thiên Vũ giữ chặt tay Thanh Tử khi nàng lao đến bên chàng, ánh mắt chợt đanh lại khi nhìn thấy bọn người cách đây mấy ngày từng tìm đến ám sát chàng. Là người của Thuyết Thượng Thiên, kẻ thù truyền kiếp vô danh mà Thiên Vũ không hề biết hắn là ai. Thượng Thiên từ lâu đã muốn giết Thiên Vũ, vì lẽ lời sấm phán Giang Thanh sẽ là hoàng hậu của chàng, điều đó thật phi lí và hoang đường. Nàng vốn là nữ nhân của Thượng Thiên, có chết cũng là người của hắn, Thiên Vũ đế muốn giành mỹ nữ của hắn thì chỉ có con đường chết.
- Sát. Giết hết cho ta... Chủ nhân dặn gặp người giết người, gặp Phật cũng không được lui bước, đứa nào trốn thì đừng hòng sống nghe rõ chưa.
Tiếng tên đứng đầu lũ khích thách vang lên ồm ồm, hắn khi thấy Thanh Tử phát hiện mình bám đuôi thì ra hiệu cho đồng bọn hành động ngay. Thanh Tử lúc này đứng bên Thiên Vũ nên rất tỉnh, nàng níu tay chàng giả vờ lo sợ, khẽ nháy mắt ra hiệu cho Yến Tử để muội muội mình bắt đầu nhập cuộc, rồi cứ thế mà tập trung diễn, hành động này của nàng khiến Yến Tử chào thua, rõ Thanh Tử có võ công hơn người, nàng múa vài đường thì bọn áo đen kia chỉ có chết nha rạ. Thể loại nữ nhi yếu đuối Thanh Tử diễn giống nhưng không hợp, Yến Tử thì chẳng hứng thú lắm với trò chơi chuột vờn mèo, cho nên nàng lơ Thanh Tử đi mà thi triển khinh công bay lên một cành cây ngồi ngủ.
Tiếng gió rít đến bi ai, không gian tĩnh lặng bị khuấy động từng hồi bởi sự va chạm của đao kiếm, Thiên Vũ tay giữ chặt Thanh Tử, chàng vừa đánh vừa né bảo vệ nàng nên bị thương nhẹ đôi chổ. Nhìn thấy Thiên Vũ nhiệt tình đánh rồi nhiệt tình đỡ kiếm lao về mình, Thanh Tử có chút xót xa nên buông vội chàng ra rồi tìm một bụi cây mà trốn vào. Bọn người áo đen sau đó bị Thiên Vũ hạ đo ván chỉ trong chưa đầy ba chiêu. Nhưng vẫn còn xót một tên đang lẩn trốn, và trùng hợp sao đó cũng là nơi bụi cây mà Thanh Tử đang ngồi phởn ra cầm chiếc lá quạt quạt cho đỡ nóng.
Tên áo đen bậm trợn nhìn Thanh Tử phẫn uất, hắn rút một thanh đoãn kiếm vắt nơi ống giày, rồi trườn đến nhẹ nhàng kê vào chiếc cổ trắng hồng của Thanh Tử gạch một đường. Máu khẽ rơi vãi, mùi tanh xong lên cánh mũi Thiên Vũ khiến chàng khẽ chau mày nhìn hắn bằng đôi mắt chết chóc. Yến Tử quan sát sư tỷ mình, nàng lắc đầu mặc niệm tội nghiệp cho tên sát thủ ngu ngốc. Chiếc cổ là nơi Thanh Tử nâng niu nhất, hắn dám khiến nàng bị thương thì e là chết cũng khó coi.
- Buông nàng ấy ra.
Thiên Vũ nhìn Thanh Tử xót xa, chàng chẳng rõ đâu cứ lạnh lùng quan tâm nàng một cách công khai, khiến Thanh Tử vừa vui vừa khó nghĩ. Cất giọng nói băng lạnh, Thiên Vũ lúc này đang bóp nát đầu một tên còn thoi thóp đang cố đã thương mình, hắn sau đó chết đau đớn, máu tuôn ra như nước vấy đỏ cả một vùng đất nhỏ phía dưới chân Thiên Vũ.
- Không... buông. Ngươi tự sát... ta... sẽ tha cho ả.
- Ngu ngốc.
Tiếng tên sát thủ âm vang đứt quảng vì run sợ, Thanh Tử nghe xong chẳng buồn để tâm mình đang trong hoàn cảnh nào, nàng cứ thế mắng hẳn không nể nan. Đoạn, tên sát thủ bị choáng theo câu mắng của Thanh Tử, hắn vô ý cứa vết thương trên cổ nàng sâu hơn. Thiên Vũ lúc này mất kiễn nhẫn nên nhanh chóng tiến đến nắm lấy hắn mà vùi dập. Chưa đầy hai giây, tên sát thủ đã lăn ra đất nằm ngáp ngáp, hắn chết nhanh đến nổi không có cơ hội cảm nhận được đau đớn và nhìn ngắm dung nhan kẻ giết mình lần cuối.
- Sư phụ, chàng nhẹ tay quá đấy, lẽ ra nên tàn bạo hơn. Mà thôi, đồ nhi bị thương nhẹ nên xin phép cáo lui trước. Hẹn gặp sư phụ vào một ngày không xa.
Thanh Tử đưa tay giữ lấy vết thương đang tươm máu, lúc này Yến Tử đang tiến đến sơ cứu cho nàng. Xông pha gian hồ bấy lâu, nhưng Thanh Tử chẳng có lấy một vết sẹo trên người, tất cả đều nhờ vào tài y thuật tuyệt hảo của Yến Tử, muội ấy không những dùng độc giỏi, mà tay nghề chữa bệnh, trị thương cũng rất đỉnh.
Thiên Vũ chau mày không vội trả lời câu nói từ biệt khá lạ của Thanh Tử, chàng cứ ung dung phủi sạch những lớp cát đất đang dính trên y phục, sau đó mới xoay người bước đi. Trước thái độ vô tâm của Thiên Vũ, Thanh Tử khá quen nên chẳng buồn để bụng, nàng cứ thế cắt đuôi không bám theo chàng nữa.
Thanh Tử vốn định cùng Thiên Vũ trở về nơi chàng ẩn cư cho biết, nàng vốn tính tò mò, lại thêm chuyện nghe tin hoàng đế Thiên Vũ nước Sơn Ca đang du ngoạn nơi dân gian, nàng có linh cảm Thiên Vũ có mối quan hệ gì đó với tên bạo chúa ép duyên kia. Thanh Tử vì vậy mà bám theo Thiên Vũ như sam, dù nàng vẫn chưa biết tên tuổi, quê quan của Thiên Vũ, nhưng vẫn tin mình muốn gặp ắt sẽ tìm được chàng.
Tiếng lá trúc khua xào xạc dưới nền đất lạnh, gió khẽ gào thét ai oán và trầm mịch tạo nên một bức tranh tự tình buồn man mác. Ở khu rừng vắng ấy có ba con người đang tồn tại với nhiều cảm xúc khác nhau, Thiên Vũ nữa muốn đi, nữa muốn ở lại chăm sóc Thanh Tử, dẫu biết nàng nào phải nữ nhi yếu đuối nhưng vì đâu chàng vẫn lo. Thanh Tử thì cứ vô tâm, nàng đứng dõi mắt nhìn theo bóng dáng Thiên Vũ đã khuất dần, đôi mắt diễm chợt trầm buồn chẳng rõ vì đâu, Yến Tở đứng bên đặt tay lên vai tỷ tỷ mình trấn an, nàng chờ ngày Thanh Tử trở lại cùng nàng để tịnh tâm mà quên đi quá khứ.
Ngày Thanh Tử gặp nạn trở về Tuyệt Tình Cốc, thần sắc nàng nhợt nhạt trông đến tội. Yến Tử là người túc trực ngày đêm chăm nom cho nàng, vết thương trên người Thanh Tử khi ấy nhiều đến độ phải băng kín toàn thân. Trong cơn mê màn, Thanh Tử không ngừng gào thét, gọi tên người thân mình, nàng nói nhảm nhiều nhưng không vô nghĩa, đó là lí do Yến Tử phần nào hiểu rõ được nguồn gốc của nàng. "Thanh Tử không thuộc về thế giới này...", đó là câu nói Nam Sơn thánh mẫu từng buộc miệng tâm sự với Yến Tử. Nàng khi ấy không vui cũng không buồn, vì biết Thanh Tử vẫn đang ở đây cùng nàng. Nhưng giờ thì khác rất nhiều, sự xuất hiện của vị kiếm khách Thiên Vũ khiến Thanh Tử khác lạ, Yến Tử muốn không lo nghĩ nhưng sao lòng cứ bất an, nàng vì thế giục Thanh Tử trở lại để lo toan mọi việc đang rối như tơ vò.
________
Mỗi người mang cho mình từng chuỗi suy nghĩ, Thanh Tử thong thả cùng Yến Tử lui về đảo chờ ngày mai sẽ trở về với thân phận nữ hiệp. Còn Thiên Vũ thì lại phải về kinh thành thay vì về hang động, chàng nghe tin An Nhiên thái hậu đỗ bệnh nên ruột đau như cắt mà vội vàng cùng Hỷ Nô đi ngay trong đêm. Ngày mai thôi, nơi gian hồ sẽ tạm mất đi tung tích của hai kỉ nữ và một kiếm khách, nhưng bù lại tin tức Thiên Vũ đế đã hồi cung chắc sẽ đáng để ăn mừng, còn hai tiểu nữ hiệp lẫy lừng thì danh tiếng nào thua chàng. Ngày họ trở về, gian hồ sẽ dậy lên từng cơn sóng ngầm, máu lại có dịp thanh tẩy mọi tội ác, và một cuộc sống yên bình cho dân chúng Sơn Ca quốc sẽ từng bước được vung đắp.
Tuyệt Tình Cốc, ngày Thanh Tử và Yến Tử thoát ẩn danh tiếng kĩ nữ mà trở về.
- Hai con nghịch đủ chưa, có biết mấy ngày nay gian hồ truy lùng tìm gặp hai con nhiều cỡ nào không?
Thánh Mẫu nhìn Thanh Tử và Yến Tử trầm ngâm dò hỏi, người vốn lo cho Thanh Tử nên mới gọi họ về gặp mình. Tin tức Lục bà ác ma đang lộng hành khiến Thánh Mẫu ngày ngủ chẳng ngon, đêm luyện võ cũng sém bị tẩu hỏa, biết chuyện triều đình chẳng còn liên quan đến mình nhưng phận là con cháu đế vương Thánh Mẫu có trách nhiệm nhờ sư đồ mình dẹp loạn. Nhìn Thanh Tử một hồi lâu để chờ câu trả lời nhưng vẫn chưa thấy nàng phản ứng gì, Thánh Mẫu hơi chau mày cất lời tiếp.
- Hai con muốn ta từ đồ tôn hay để tự mình từ ta vậy. Nghe ta nói gì không Thanh nhi, Yến nhi? Ngày mai thông báo với mọi người các con đã trở lại chốn gian hồ, nhớ giữ bí mật thân phận nữ nhi của mình, gần nam nhân tuyệt đối không nghe lời ngon tiếng ngọt của họ đấy.
- Hai con y lệnh sư phụ dạy bảo ạ.
Thanh Tử và Yến Tử cúi đầu chào sư phụ mình rồi lui về thu xếp cho buổi xuất hiện trở lại. Ngày về của hai vị nữ hiệp sẽ mang đến bao vui sướng và nổi buồn xen lẫn, Thanh Tử với thân phận nữ nhi được giấu kín sẽ gặp lại Thiên Vũ trong một hoàn cảnh trớ trêu. Liệu họ có nhận ra nhau, câu trả lời sẽ sớm được vén lên khi Thiên Vũ ra chiếu lệnh truy bắt Thanh Tử. Người chạy trốn kẻ truy đuổi, liệu họ có bắt kịp nhau...
Năm tháng vội vã
Gian hồ ngày trở về của vị nữ hiệp trẻ tuổi bỗng chốc bừng sáng
Sơn Ca quốc đón chào Vũ đế hồi cung
Thượng Thiên gặp lại cố nhân nhưng không nhận ra nàng
Cố nhân xưa giờ thay đổi
Mỗi người đều mang một thân phận khác
Rồi họ sẽ tìm được nhau giữa biển người vô định
Khi ngày tiếng yêu trong tim trỗi dậy...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip