Chương mở đầu: Sự Hồi Sinh

*Thể loại: Tiểu thuyết xuyên không dị giới, pha chút kiếp hiệp lãng mạn.

*Đánh giá theo độ tuổi: Ai biết chữ đều đọc được.

*Cảnh báo khi đọc truyện: Vì là tiểu thuyết xuyên không nên tác giả sẽ viết phi thực tế, có một vài cảnh hơi nhạy cảm, bạn nào không thích đọc có thể next sang đoạn hay chương khác. Mình không biết viết truyện cổ trang, bạn nào không thích đọc thể loại xuyên không cổ đại nhưng viết ngôn từ hiện đại thì thông cảm cho tác giả nếu có lỡ đọc truyện mình viết. Vì Sammy không biết viết ngôn từ cổ đại nên văn phong mình mang màu mắc truyện teen nhiều hơn là tiểu thuyết, có thể tạm xem truyện thuộc thể loại bán tiểu thuyết hiện đại.

*Đôi lời ngõ của tác giả: Sammy ham vui nên mới viết truyện này, đây không hẳn là tiểu thuyết vì cách viết của tác giả chưa tới. Nói chung Sammy chỉ thử sức xem có thể đi tới đâu thôi, rất mong sẽ đưa con Sammy đi được xa vì truyện này tác giả viết sẽ ngắn. 

*Văn Án:

Chàng một hoàng đế tài hoa nhưng bạc mệnh, mang trong người lời nguyền quái ác khiến cuộc sống rơi vào vòng quảnh quanh, bế tắt và đau thương. Chàng tuổi trẻ tài cao, lại có dung mạo đẹp tựa như tuyết ngọc sương đêm, là một vị hoàng đế được thần dân kính nể hết mực, họ luôn dành cho chàng lòng tin yêu và hi vọng vào sự đổi vận của đất nước. Chàng mang trong tim một nổi đau, vì dân, vì nước mà ra đi tìm người có duyên để phá vỡ lời nguyền.

Nàng một cô gái đến từ tương lai, xinh đẹp, tài hoa và có một trái tim nhân ái. Duyên số đã đưa đẩy nàng quay về thời cổ đại, đến Sơn Ca quốc trong thân phận là con gái tể tướng đương triều, một nữ hiệp vang danh thiên hạ. Nàng tung hoành bốn bể, trong gian hồ nổi tiếng gần xa không ai không biết đến. Nàng là một nữ hiệp cải nam trang thích ngao du sơn thủy, gặp chuyện bất bình đều ra tay tương trợ.

Chàng và nàng đã vô tình tìm thấy nhau, yêu nhau, rồi xa nhau. Năm ấy Sơn Ca quốc có một sự biến động lớn. Hoàng Hậu đương triều vốn tưởng đã băng hà nhưng lại trở về. Khắp nơi đốt băng đăng tạ ơn trên, triều đình làm tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm thiết đãi bá quan văn võ, cùng chư hầu các nước.

Lại một lần nữa biến cố xảy ra vào năm ấy, ma vương tìm về nhằm cướp ngôi vua, bắt hoàng hậu trở thành người của hắn. Thân xác nàng vốn dĩ là của ma vương, nhưng trái tim nàng mãi mãi thuộc về chàng. Ma vương chôn vùi trí nhớ của nàng vào một cõi mông lung nhằm khiến nàng quên đi chàng. Đau thương, giằn xé, chàng đi tìm nàng, tìm với hi vọng nàng còn sống đấy và vẫn là thê tử, một hoàng hậu ngang bướng của chàng.

Thử thách vùi dập ước mơ, trái tim bị chia cắt. Liệu chàng và nàng có trở về bên nhau, bù đắp khoảng trống và chửa lành vết thương trong tim đang giết chết mình từng ngày. Nàng có trở về hiện tại để xoa diệu tội ác của ai đó...

Một kết thúc có hậu hay bi thương dành cho chuyện tình lắm trái ngang, giữa hoàng đế kiếm khách và một nữ hiệp vượt thời gian. Câu trả lời còn tùy vào thời gian và duyên kiếp của họ, vốn dĩ sinh ra là của nhau, dù có xa nha, ở hai thế giới khác nhau đi chăng nữa... chàng và nàng vẫn sẽ mãi hướng trái tim về đối phương.

________________________

Chương mở đầu: Sự hồi sinh

Không phải ngọc cũng chẳng phải hoa
Nàng là gió còn ta là mây phiêu lãng
Đã có duyên đôi ta mới được gặp
Chỉ mong nàng đừng hóa cát bụi hư không
.
.
.

Là kiếm khách nguyện suốt đời phiêu bạt
Cớ sao cơ đồ lại vây phải phận hồng nhan
Phận đế Vương ta đây xin cam chịu
Một tiếng yêu thôi sao khó thốt nên lời...

****><****

Khắp kinh thành Thủ Châu cờ hoa trắng xóa, mùi tan thương vây hãm như dệt nên một bức tranh tự tình trầm buồn. Tin tức đại tiểu thư Ngọc Giang Thanh qua đời làm mọi người được một phen chấn động, không phải nàng là nhân vật tiếng tăm gì, chỉ là ai ai trong kinh thành đều đồng loạt tiếc thương cho một phận hồng nhan bạc mệnh.

Giang Thanh tiểu thư kia là con gái độc nhất của tể tướng đương triều, ông danh tiếng lẫy lừng từng Nam chinh Bắc phạt, là một cánh tay đắt lực của Tiên Hoàng quá cố. Nói rằng phận kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh, ở cái tuổi gần đất xa trời mà ông phải ngậm ngùi khóc thương đưa con gái mình về với mẫu thân nàng. Phải, Ngọc Giang Thanh, đứa con gái rượu duy nhất mà ông yêu thương hết mực đã ra đi về cõi vĩnh hằng. Nàng còn quá trẻ chỉ mới mười tám xuân xanh chưa một lần vướn nợ hồng trần, ấy thế mà ông trời lại đang tâm đem nàng rời xa ông, thử hỏi sao ông ko đau buồn mà sức tàn suy kiệt.

Ngồi bên quan tài con gái Ngọc tể tương ôm đầu đầy đau xót mà rơi lệ, lẽ ra mai đây thôi phủ ông sẽ có hỷ sự ngàn năm có một khi con gái ông được vinh dự bước chân cào chốn thâm cung, một bước bay lên làm phượng hoàng. Ấy thế mà ý trời đã phán xét rằng con ông mệnh bạc, mới hôm qua đây ông cùng nàng còn ân ái ngồi bên nhau kể chuyện xưa để hoài niệm, thế mà nay hai người đã âm dương cách biệt, thiết nghĩ ông chỉ còn biết ngặm đắng gọi tên con trong cơn mê.

Tiếng gió rít xé tan màn đêm tĩnh lặng, những chiếc lá còn sót lại trên cành đào cũng nhẹ nhàng theo đó mà rơi xào xạt dưới nền sân hiu quạnh. Âm thanh nỉ non của mấy con quạ kiếm ăn ban đêm làm ai nghe được cũng phải rợn người, khung cảnh Ngọc phủ giờ đây chìm đắm trong một màu đen của bóng tối và màu trắng thê lương của cờ hoa, ánh đèn hiu hắt. Nói chung chỉ có thể tóm gọn trong một chữ đầy hàm ý và hợp với tình cảnh, là "đau" đấy, vì ai nấy trong thâm phủ này đều đã mệt lã người khi khóc thương cho tiểu thư Giang Thanh yểu mệnh. Số thì quỳ gối trước linh cửu đốt vàng mã cho nàng, số thì đi khắp nơi trong phủ khắp đèn trắng vì Ngọc tể tướng bảo "Tối thế Thanh Nhi của ông không thấy đường mà quay về". Toàn bộ phủ chỉ có mỗi một màu trắng thê lương làm điểm nhấn, đơn độc, u uẩn và tạo cho con người cái cảm giác lạnh lẽo từ bên trong.

Khung cảnh đang thời trầm mặc đến đáng sợ, thì bỗng một tiếng sét chói tai vang lên xé tan mọi dư âm của sự tĩnh lặng. Gió đêm thổi cuồng cuộn như giông bão kéo đến mang theo cuồng phong và mưa đá. Thoáng cái mà khắp Ngọc phủ chìm đắm trong màn đêm tĩnh mịt, cảnh vật hoang tàn, còn người thì ngã la liệt nằm như cá mắc cạn mà hướng mắt về một nơi đang phát sáng.

Không đâu xa lạ đó chính là vị trí mà Ngọc Giang Thanh tiểu thư đang nằm yên nghĩ, chỉ là đều lạ kì đang diễn ra khiến ai ai cũng rùng người khiếp sợ mà bỏ chạy toán loạn như ong vỡ tổ. Sau tiếng sét chói tai ấy, cổ quan tài của Giang Thanh đã nứt ra làm đôi, dưới ánh sáng yếu ớt của nền trời đang soi rọi, cả người Giang Thanh đang phát ra một thứ hào quang huyền ảo, mi mắt nàng đang khẽ chao nghiêng, những ngón tay thon thả bắt đầu cử động nhẹ. Đứng cách nơi nàng nằm không xa, Ngọc tể tướng đang lã mồ hôi mà ngắm nhìn từng sự biến chuyển trên người con gái ông. Vẫn nét mặt đó, làn da xanh xao đã bắt đầu chuyển hồng trở lại. Ông không thể tin vào viễn cảnh đang diễn ra trước mắt mình nên cứ lấy tay không ngừng dụi dụi mắt, sự thật là con ông đang hồi sinh, hay do ông tưởng tượng vì thương nhớ nàng quá nên mộng ảo. Câu trả lời hẳn còn là một ẩn số khó tiên đoán.

Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng một thân nữ đang từ từ bước ra khỏi cổ quan tài chạm bảo ngọc, khẽ đưa đôi mắt u uẩn tựa hồ không một chút cảm xúc nàng nhìn khung cảnh trước mắt mình, đôi mày thanh tú chợt chau lại. Mài tóc đen huyền phất phơ trong làn gió đêm làm điểm nhấn cho thân ảnh nàng độc một màu trắng tan thương, cố giữ cho đầu óc mình tĩnh lặng Giang Thanh thốt nên một câu nói vọng lại trong vô thức.

- Sự tình là ta đang ở đâu?

Màn đêm ôm trọn cảnh vật, nuốt chửng tâm tư còn người vào một cõi hư không. Ánh trăng sáng soi rõ nét mị hoặc trên gương mặt tuyệt sắc của một nữ nhân, nàng đã thật sự hồi sinh, nhưng lại mang một thần hồn khác. Cô gái của thời hiện đại đã đặt chân bước về thời cổ đại để thực hiện sứ mệnh của mình, giải cứu Sơn Ca quốc khỏi lời quyền quái ác...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: