Chương 61: Mất hết lý trí chỉ vì yêu nàng

Vừa bước vào phòng, ánh mắt Izumin lập tức dừng lại trên gương mặt Carol, như thể cả thế giới xung quanh bỗng chốc lắng xuống chỉ còn lại nàng. Trong ánh sáng vàng dịu của ngọn đuốc, khuôn mặt nàng hiện lên thanh thoát, nhẹ nhàng, tinh khiết, tựa như một đoá hoa vừa hé nở giữa đêm tĩnh lặng, vừa mỏng manh vừa kiêu hãnh. Hắn đứng lặng yên, chẳng thốt ra lời nào, chỉ để ánh mắt lướt dừng nơi đôi mắt trong veo ấy, nơi chứa đựng cả bầu trời cảm xúc mà chỉ riêng hắn mới nhìn thấy. Khoảnh khắc ấy như ngừng trôi, như mọi nhịp sống đều chùng lại, nhường chỗ cho những cảm xúc vừa nồng nàn, vừa dịu dàng ùa về, khiến trái tim Carol cũng khẽ run rẩy, nhịp tim nàng rộn ràng đến mức không sao kiềm nổi.

Bất chợt, Izumin tiến tới gần hơn, từng bước chậm rãi mà chắc chắn, rồi đặt cánh tay vững chãi lên vai nàng, nhưng lại nhẹ nhàng đến mức tưởng như sợ chỉ một cử động mạnh thôi cũng sẽ khiến nàng tan biến khỏi tay hắn. Hành động ấy vừa dứt khoát, vừa đầy nâng niu, mang theo cả sự dịu dàng và bảo vệ. Ánh mắt hắn ánh lên một tình cảm sâu thẳm, mãnh liệt mà tinh khiết, tràn đầy yêu thương, khiến Carol cảm nhận được cả trái tim hắn đang thổn thức vì nàng, và như vậy, trong khoảnh khắc ấy, nàng hoàn toàn chìm đắm trong sự an yên và ấm áp hiếm có.

Carol khẽ nhắm mắt, trọn vẹn để mặc cho cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Nàng cảm nhận từng nhịp tim mạnh mẽ nhưng dịu dàng, từng hơi ấm tràn từ bàn tay Izumin đang đặt trên vai mình, như một sợi dây vô hình kết nối hai trái tim lại với nhau. Rồi nụ hôn đến không vội vàng, không cuồng nhiệt, mà nhẹ nhàng, tinh tế, tựa như cánh hoa khẽ rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, làm dấy lên những gợn sóng dịu dàng trong tâm hồn.

Nụ hôn ấy mang theo tất cả sự quan tâm, thấu hiểu và gắn kết mà họ dành cho nhau, như một lời hứa thầm lặng giữa hai con người đã tìm thấy nhau giữa thế giới rộng lớn. Trên môi Izumin thoáng qua một nụ cười khẽ, ấm áp và chân thành, lan tỏa một tình yêu tinh khiết, khiến không gian xung quanh như ngưng đọng, chỉ còn lại sự bình yên và mềm mại. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim nàng và hắn hòa cùng một nhịp, rung lên trong cảm giác ngọt ngào, vừa thổn thức vừa bình yên, khiến thế giới bên ngoài dường như tan biến hoàn toàn.

Ánh sáng lay động của ngọn đèn đuốc chiếu lên gương mặt cả hai, hòa cùng hơi thở nhè nhẹ, bao trùm cả căn phòng bằng một bầu không khí tràn đầy yêu thương, dịu dàng và an yên. Chỉ còn lại Carol và Izumin, chỉ còn lại khoảnh khắc hoàn hảo của riêng nhau một khoảnh khắc tinh khôi, ngọt ngào, và vĩnh viễn khắc sâu trong trái tim.

Hơi men còn vương trên đôi môi khiến đôi má Izumin ửng đỏ hồng, ánh mắt hắn sâu thẳm, chứa đựng một vẻ gì đó vừa say mê vừa cuồng nhiệt, khiến ai nhìn vào cũng không khỏi chấn động. Trong cơn say nồng nàn ấy, hình ảnh Carol hiện lên trong mắt hắn như một ngọn lửa rực rỡ, vừa làm trái tim hắn bùng cháy vừa khiến lý trí dần mất đi. Mỗi ánh nhìn, mỗi hơi thở, từng chuyển động nhỏ nhặt của nàng đều khiến lòng hắn quặn thắt, vừa khao khát cháy bỏng vừa day dứt khó tả.

Hắn nhẹ nhàng, nhưng tay run rẩy đầy hứng khởi, đẩy nàng xuống giường, từng cử chỉ đều mang theo một sức nóng khiến không khí xung quanh dường như đặc quánh lại. Bàn tay hắn chậm rãi, nhưng mỗi lần chạm vào, mỗi nút áo, từng chiếc khuy trên vai nàng dường như đều khiến trái tim hắn nhảy loạn lên. Lúc đầu, Carol chỉ nghĩ Izumin say, chỉ muốn ôm nàng, hôn nàng một chút để thỏa nỗi nhớ thương, nên cũng khẽ đáp lại, e lệ nhưng dịu dàng, không hề phản kháng.

Thế nhưng, khi nhận ra những hành động ấy của hắn ngày càng vội vàng, ngày càng vượt quá giới hạn, trái tim nàng bỗng thót lên, cả cơ thể căng đầy phản xạ cảnh giác. Carol lập tức giật mình, đưa tay đẩy hắn ra, nắm chặt vạt áo như níu kéo bản thân trước sự cuồng nộ trong say mê của hắn. Giọng nàng run run nhưng đầy kiên định, vừa lo lắng vừa cương quyết:

– Izumin... chàng say quá rồi... hãy tỉnh lại đi... Chúng ta... chúng ta chưa thành thân, không thể... không thể như vậy được!

Giọng nói khàn đi, lẫn trong hơi thở nặng nề, chất chứa bao cảm xúc bị dồn nén suốt bấy lâu:

– Carol... ta thật sự... không chịu nổi nữa. Mỗi lần thấy hắn nhìn nàng bằng ánh mắt đó, ta như phát điên. Ta chỉ muốn giữ lấy nàng, chỉ muốn có được nàng, để không ai... không ai có thể chạm tới nàng ngoài ta.

Carol khẽ giật mình. Đôi tay nàng run rẩy nhưng vẫn cố giữ lấy hắn, như muốn níu lại chút lý trí còn sót lại trong cơn cuồng nộ của người đối diện. Giọng nàng run run, nhưng vẫn thấm đẫm sự dịu dàng và thấu hiểu, như làn gió nhẹ muốn xoa dịu ngọn lửa đang bùng cháy trong tim hắn:

– Izumin... chàng đã mất tỉnh táo rồi. Xin chàng, hãy bình tĩnh lại... Người em yêu là chàng, chỉ có chàng thôi. Dù có ai nói gì, dù có ai tìm cách tiếp cận, trái tim em cũng sẽ mãi hướng về chàng. Em sẽ không bao giờ rời xa chàng đâu...

Nàng ngước lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh ánh nước, ánh lên một tình yêu sâu nặng, vừa dịu dàng vừa kiên định. Trong ánh nhìn ấy không chỉ có tình yêu, mà còn là niềm tin tuyệt đối.

– Nhưng... em không muốn tình yêu của chúng ta bị tổn thương chỉ vì một phút nóng vội. Xin chàng, đừng để cơn say khiến cả hai chúng ta phải hối tiếc...

Lời nói của nàng khẽ ngân trong không gian tĩnh lặng, hòa vào tiếng tim đập gấp gáp của hai người, khiến mọi cảm xúc vừa dâng trào lại vừa như được vỗ về.

Izumin khựng lại, hơi thở dồn dập như bị chặn giữa ngực. Trong ánh mắt hắn vẫn còn phảng phất hơi men, nhưng sâu trong đó là một nỗi khổ tâm giằng xé. Hắn cắn nhẹ môi, đôi vai khẽ run, giọng nói nghẹn lại, nặng trĩu như người đang phải vật lộn với chính trái tim mình:

– Ta biết... ta biết chứ, Carol. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có kẻ khác dám nhìn nàng, dám mơ tưởng đến nàng... tim ta như bị xé nát. Ta yêu nàng đến mức... chính ta cũng không thể chịu nổi nữa.

Hơi thở hắn trở nên gấp gáp, những cảm xúc bị dồn nén lâu nay như bùng nổ. Cơn say, cơn ghen, nỗi khao khát và tình yêu cháy bỏng hòa vào nhau thành một ngọn lửa không thể kiểm soát. Hoàng tử cúi xuống, nụ hôn của hắn trút xuống cổ nàng dồn dập, mãnh liệt. Từng nụ hôn trượt dài lên môi, mang theo cơn khát khao cuồng nhiệt, như thể hắn muốn nuốt lấy từng hơi thở của Carol để xác nhận rằng nàng đang thật sự thuộc về mình.

Bàn tay hắn không ngừng run rẩy, tìm đến y phục nàng trong vô thức. Mỗi cử động đều chứa đựng cả một cơn bão cảm xúc bị dồn nén:  Nỗi ghen tuông cháy bỏng, sự khổ sở vì sợ đánh mất nàng, và ngọn lửa tình yêu đang thiêu đốt trong tim. Cả thế giới như thu nhỏ lại trong khoảnh khắc ấy chỉ còn lại hắn, nàng, và cơn cuồng si đang bào mòn lý trí.

Ánh mắt hắn rực cháy như ngọn lửa trong đêm dán chặt vào nàng, từng tia nhìn như thiêu đốt, khiến lý trí vốn kiên định của hắn tan vỡ từng mảnh nhỏ. Khi nãy, hắn vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, nụ cười ôn hòa, lời nói nhẹ nhàng, thậm chí còn cố tình tỏ ra dịu dàng với Carol trước mặt mọi người như một cách trêu tức Menfuisu, để khẳng định rằng nàng chỉ thuộc về hắn. Trong tâm tưởng Izumin, dù chỉ là ánh nhìn, cũng không ai được phép chạm đến nàng.

Thế nhưng khi cánh cửa phòng khép lại, mọi lớp vỏ điềm đạm kia hoàn toàn sụp đổ. Hơi men còn vương, cơn ghen âm ỉ, cùng tình yêu mãnh liệt hòa quyện lại, cuốn hắn vào một cơn lốc của cảm xúc không thể kiểm soát. Trong đôi mắt Izumin lúc ấy chỉ còn lại hình bóng Carol người mà hắn vừa yêu, vừa sợ mất, vừa khát khao đến cháy bỏng. Mọi lý trí bị nhấn chìm trong bản năng chiếm hữu, trong khát vọng được có nàng trọn vẹn, để không một ai, dù là trong mộng, có thể giành lấy nàng khỏi tay hắn.

Carol hoảng hốt chống cự, đôi tay nhỏ bé run rẩy đẩy mạnh vào lồng ngực hắn. Nước mắt lăn dài trên má, giọng nàng nghẹn lại giữa tiếng nức nở, vừa van nài vừa lo sợ. Nàng không dám vùng vẫy mạnh, sợ làm đau hắn người vẫn còn mang vết thương chưa lành trên cơ thể. Thế nhưng, trước sức mạnh của một người từng trải qua bao năm luyện võ, thân hình yếu ớt của nàng chẳng thể nào chống lại nổi.

Nỗi sợ, nỗi đau và tình yêu đan xen trong lòng Carol, bóp nghẹt trái tim nàng đến tận cùng. Nàng yêu hắn yêu sâu đậm, yêu đến quên cả bản thân nhưng càng yêu, nàng càng sợ tình yêu ấy bị nhuốm bẩn bởi cơn mê loạn của giây phút hiện tại. Người đàn ông trước mặt nàng lúc này không còn là Izumin dịu dàng, ấm áp như mọi khi, mà là một Izumin khác dữ dội, cuồng si, như một con thú hoang bị dục vọng, ghen tuông và nỗi sợ mất mát điều khiển.

Giọng nàng run rẩy, nức nở trong tiếng khóc:

– Izumin... chàng mà còn như thế nữa, em... em sẽ hận chàng suốt đời! Dừng lại đi! Chàng say rồi... say lắm rồi...

Hoàng tử sững người. Cả không gian như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy ánh mắt đau đớn của Carol, giọng nói nghẹn ngào run rẩy của nàng, tất cả như một gáo nước lạnh dội thẳng vào ngọn lửa men say đang cuộn trào trong hắn. Lý trí tưởng chừng đã bị thiêu rụi bỗng chốc bừng tỉnh, để lại trong lòng hắn chỉ còn lại sự trống rỗng, hoang mang và nỗi hổ thẹn tột cùng.

Izumin vội buông nàng ra. Ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh hoàng, như thể không tin nổi chính bản thân mình vừa làm gì. Hắn lùi lại một bước, rồi lặng lẽ cúi xuống, đôi bàn tay run rẩy chỉnh lại từng nếp áo, từng dải lụa trên vai Carol. Mỗi cử động của hắn đều chậm rãi, nhẹ nhàng đến mức khiến người ta xót xa như thể chỉ cần chạm mạnh thôi, nàng sẽ tan biến mất.

Hơi thở hắn dồn dập, giọng nói khàn đặc, run rẩy thoát ra trong nỗi ân hận không lời:

– Carol... ta... ta xin lỗi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip