Chương 69: Bài hát dành cho người mình yêu
Giữa tiếng reo hò cuồng nhiệt của đám đông, Minue chợt cảm nhận được một mối nguy mơ hồ nhưng rõ rệt đang rình rập. Chỉ cần một khoảnh khắc sơ hở, mọi ban giao chính trị giữa hai nước có thể sụp đổ. Không chần chừ, hắn ra lệnh điều động ngay một đội binh tinh nhuệ của Ai Cập; họ lập thành vòng chắn vững chãi, canh giữ nghiêm ngặt quanh Carol và Hoàng tử giữa biển người hân hoan. Minue còn tuyên bố sắt đá rằng nếu có điều gì bất trắc xảy ra với Hoàng tử hay Carol, mười mạng của hắn cũng không đủ chuộc lỗi trước chủ nhân.
Hoàng tử Izumin không tỏ ra thờ ơ. Bản năng của một kẻ chính trị khiến hắn luôn cảnh giác: Carol đang quá nổi bật, sự sùng bái của dân chúng dành cho nàng có thể dễ dàng khơi lên ghen tỵ và mưu toan của những kẻ khác. Izumin hiểu rõ: Bên ngoài kia có những thế lực âm thầm chờ đợi chỉ cần một sơ sót nhỏ của hắn, mọi liên minh, mọi lợi ích cân bằng giữa Hitaito và Ai Cập sẽ vỡ tan.
Không chỉ bên ngoài, hiểm họa còn ngay trong hoàng cung. Một ngọn lửa hận thù âm ỉ vẫn cháy: Asisu đang dâng trào trong lòng ý muốn giết hắn bằng mọi giá. Izumin nhìn quanh, thấy những nụ cười, những đóa hoa tung lên rực rỡ như một lễ hội, nhưng trong lòng hắn biết rõ: Chính giữa lớp vỏ rực rỡ đó, hiểm nguy có thể lẩn trốn một mũi dao bất ngờ, một âm mưu được che dưới nụ cười ấy.
Trong số biển người, Ari thu mình vào một góc tối, ánh mắt lạnh như thép không rời khỏi cặp đôi được vây quanh. Cô đã ấp ủ một kế hoạch tàn nhẫn: Trên đường về cung, khi họ sơ hở, cô sẽ kết thúc cả hai. Nhưng ý đồ ấy tan biến ngay khi cô nhận ra đội lính Ai Cập đã lập thành một bức tường bất khả xâm phạm. Dân chúng chen lấn, dâng hoa, tiếng ca tiếng vỗ át hết mọi toan tính và trong làn sóng hân hoan, không còn chỗ cho âm mưu.
Ari không còn cách nào phải lui về cung phục mệnh, mặt tái xanh, cố kìm nén cơn giận. Cô thuật lại từng chi tiết cho Asisu: Tình hình Ai Cập, cách dân chúng tôn vinh Carol như một vị thánh sống. Khi nghe xong, Asisu nắm chặt hai tay, nét mặt biến sắc, cơn tức bùng lên như lửa dữ:
– Hừ! Con nô lệ đó có gì hơn ta mà được dân chúng tôn vinh? Ta mới là nữ hoàng, là hoàng phi tương lai của Ai Cập tại sao nó lại được dân chúng kính trọng và yêu thích hơn ta chứ? Ta không cam tâm. Phải giết ả... phải giết ả trước hết!
Ari cúi đầu, giọng lạnh lùng nhưng kiên quyết:
– Vâng, thần sẽ ngay lập tức lên kế hoạch để thủ tiêu con nô lệ đó.
Asisu nhíu mày, ánh mắt uẩn đục, tay bóp chặt váy áo như cố nén một cơn sóng giận dâng trào. Cô nói chậm từng chữ, mỗi từ như thấm vào không khí một mệnh lệnh:
– Con nhỏ nô lệ dơ bẩn đó thường có lúc nó sẽ không kề bên hoàng tử Izumin. Hắn bận việc triều chính, lo mối liên minh với Menfuisu về trao đổi vũ khí và thương mại bao chuyện khiến hắn không có nhiều thời gian ở bên nàng ta. Nếu ta loại bỏ nó trước, Izumin sẽ đau khổ tột cùng; khi nỗi đau ấy làm mờ lý trí, hắn sẽ hành động cuồng dại, và khi đó là lúc chúng ta hạ sát hắn.
Ari cúi đầu thêm một bước, đôi mắt lấp lánh một ánh gì đó vừa lạnh lùng vừa thản nhiên:
– Vâng, nữ hoàng. Thần sẽ phái người chuẩn bị mọi thứ, kín đáo và dứt khoát.
Asisu khẽ gật đầu, nét mặt cô càng thêm cương quyết như mệnh lệnh đã được trao đi.
Chiều hôm ấy, bầu trời phủ một màu vàng cam rực rỡ. Những tia nắng cuối ngày nhẹ nhàng buông xuống, dát vàng lên mặt hồ phẳng lặng như gương. Gió khẽ lay những cành liễu, từng gợn sóng nhỏ lan ra, phản chiếu đôi bóng người đang sóng bước bên nhau.
Izumin khẽ nắm tay Carol, bước đi chậm rãi trên lối đá quanh hồ. Ánh nắng phản chiếu trong đôi mắt hắn, khiến chúng sáng lên như có cả bầu trời trong đó.
– Đã lâu rồi ta mới thấy hoàng hôn đẹp như thế này.
Hoàng tử nói khẽ, giọng trầm ấm vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
– Có lẽ... vì có nàng bên cạnh nên mọi thứ đều trở nên đẹp hơn.
Carol mỉm cười, nhẹ nghiêng đầu nhìn hắn.
– Chàng lại nói lời ngọt ngào nữa rồi, Izumin.
Hoàng tử đáp, ánh mắt không rời nàng.
– Ta chỉ nói sự thật thôi.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm mái tóc vàng của Carol bay lòa xòa trước mặt. Izumin khẽ đưa tay vén gọn những sợi tóc ấy ra sau tai nàng. Bàn tay hắn dừng lại, chạm nhẹ lên má nàng, giọng khẽ như thì thầm. Izumin trầm ngâm, giọng trầm ấm vang lên trong không gian tĩnh lặng:
– Carol... ta chưa bao giờ thấy bình yên đến thế. Ngày nào cũng chiến tranh, âm mưu và quyền lực khiến ta chẳng lúc nào an lòng. Nhưng từ khi có nàng bên cạnh, nhìn bầu trời này... ta mới nhận ra, còn có một thế giới khác ngoài chiến loạn nơi chỉ còn sự sống, tình yêu và hi vọng. Ta từng có tất cả: Quyền lực, danh vọng, địa vị... nhưng ta chưa từng thấy bình yên như giây phút này.
Carol nhìn hắn, trong mắt ánh lên niềm xúc động dịu dàng.
– Nếu có thể, em mong giây phút này kéo dài mãi... không còn chiến tranh, không còn đau thương... chỉ còn chúng ta thôi.
Ánh hoàng hôn lúc ấy rực rỡ hơn bao giờ hết, phủ lên hai người một lớp sáng ấm áp, dịu dàng như ôm trọn cả không gian. Mọi âm thanh dường như lắng xuống, thời gian như ngưng đọng, chỉ còn lại nhịp tim hòa cùng hơi thở khẽ khàng của họ.
Mặt trời đã khuất hẳn sau dãy núi xa, để lại bầu trời nhuộm những sắc đỏ hồng mờ nhạt, trong khi ánh trăng non vừa nhú lên, nhẹ nhàng soi xuống mặt hồ tĩnh lặng như gương. Cảnh vật quanh họ trở nên huyền ảo, mơ màng, chỉ còn lại hai bóng người ngồi cạnh nhau dưới tán liễu rủ, như lạc vào một giấc mộng ngọt ngào.
Carol khẽ tựa đầu vào vai Izumin, im lặng cảm nhận sự ấm áp và vững chãi từ hắn. Gió nhẹ thổi qua, lướt qua những nhành lá, tạo nên âm thanh khe khẽ như thì thầm. Không khí thanh tĩnh đến mức nàng có thể nghe rõ nhịp tim hắn đều đặn, mạnh mẽ, chan chứa sự an yên, như đang nhắc nhở nàng rằng giữa thế giới rộng lớn này, họ đã tìm thấy nhau.
Izumin khẽ siết vai nàng, ánh mắt hướng về mặt hồ lấp lánh ánh trăng.
– Carol... ở Hitaito ta, mỗi khi trăng tròn, người ta thường hát một khúc ca dành cho người mình yêu, như một lời hứa nguyện trăm năm.
Carol ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn.
– Vậy chàng có thể hát cho em nghe không?
Izumin hơi cúi xuống, ánh nhìn chan chứa tình cảm.
– Ta chỉ hát cho người duy nhất trong đời ta mà thôi... và bây giờ, nàng đang ở đây.
Hắn khẽ cất giọng, trầm ấm như hơi thở của đêm. Lời ca bằng tiếng Hitaito cổ vang lên, dịu như tiếng gió lướt qua mặt nước:
"Dưới vầng trăng này, ta thề sẽ không rời xa nàng,
Dù thời gian đổi thay, dù thế giới có sụp đổ,
Trái tim ta vẫn hướng về nàng
Như cánh chim lạc mãi tìm về bầu trời xưa..."
Carol lặng đi, trái tim nàng như tan chảy trong từng giai điệu ấy. Giọng hát của Izumin không cao, không mạnh, chỉ đủ để hòa cùng tiếng đêm, nhưng mỗi chữ, mỗi âm đều như khắc sâu vào tâm hồn nàng.
Khi bài hát kết thúc, Izumin nhìn nàng, khẽ nói bằng giọng trầm thấp, chân thành đến nao lòng:
– Khúc ca ấy là lời thề của Hitaito, chỉ được hát một lần trong đời, cho người mà ta thật sự yêu. Giờ đây, ta đã hát nó cho nàng, Carol... nghĩa là trái tim ta vĩnh viễn thuộc về nàng rồi.
Carol khẽ mỉm cười, đôi mắt long lanh ngấn lệ, thì thầm đáp lại:
– Miệng chàng lúc nào cũng ngọt ngào như vậy.
Izumin khẽ kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt. Dưới ánh trăng dịu dàng, hai người ngồi bên nhau, không cần nói thêm lời nào nữa bởi tất cả đã được thay bằng nhịp đập cùng hòa chung một nhịp tim.
Izumin nắm chặt bàn tay nàng, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh sáng trăng phản chiếu trong đó như chứa cả bầu trời:
– Ta muốn xây dựng một thế giới nơi Carol và ta... nơi mọi người đều có thể sống yên bình. Không chỉ cho Hitaito, mà cả Ai Cập và những vùng đất khác. Một thế giới mà không còn nỗi sợ, không còn chiến tranh... chỉ còn tình người và hạnh phúc.
Carol mỉm cười, dịu dàng nhưng kiên định:
– Em sẽ cùng chàng, Izumin. Em sẽ ở bên chàng, bước cùng chàng trên con đường ấy, dù khó khăn đến đâu cũng không rời.
Izumin cúi đầu, hôn nhẹ trán nàng, giọng khẽ mà chắc nịch:
– Vậy thì từ giờ trở đi, bất cứ chuyện gì xảy ra... trái tim ta và nàng sẽ luôn hướng về nhau. Ta sẽ không để bất cứ điều gì làm xa cách ta và nàng nữa.
Cả hai đứng im lặng giữa khung cảnh tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gió rì rào nhẹ nhàng qua những tán cây, ánh trăng bạc lướt trên mặt hồ tĩnh lặng. Một cảm giác ấm áp, bình yên lan tỏa quanh họ, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào tim, để dù cả đời có bão giông, họ vẫn luôn tìm thấy nhau trong ký ức và trái tim.
Đêm buông xuống chậm rãi trên sa mạc, bao phủ hoàng cung trong tấm thảm đen của muôn ngàn vì sao lấp lánh. Trăng non treo cao, tỏa ánh bạc dịu dàng khắp mọi nẻo, khiến mọi vật như được nhuộm một lớp mơ hồ, huyền diệu. Làn gió đêm lướt qua mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, mùi cát khô ngai ngái, làm không gian vừa thơ mộng vừa mộc mạc, như nhắc nhở rằng giữa vẻ đẹp rực rỡ kia vẫn tồn tại nét hoang sơ đầy bí ẩn.
Trong căn phòng lộng lẫy phủ ánh vàng nhạt còn vương lại của buổi chiều, Carol và hoàng tử nằm bên nhau trên chiếc giường dát lụa mềm mại. Hắn vẫn nắm tay nàng, ngón tay đan chặt đến mức như sợ nàng sẽ tan biến vào bóng đêm nếu hắn lơi ra một chút. Ánh nến lay động phản chiếu lên gương mặt tuấn tú của hoàng tử, khiến vẻ u buồn xen lẫn giận dỗi trong mắt hắn càng thêm sâu thẳm.
– Carol... hôm nay nàng bỏ rơi ta rồi.
Hoàng tử khẽ nói, giọng thấp mà đầy ấm ức.
– Nàng chỉ quan tâm đến mọi thứ xung quanh, đến học hỏi, đến mọi người... còn ta thì chẳng được nàng đoái hoài. Nếu ta không nắm tay nàng thế này, chắc nàng cũng quên mất ta đang ở bên cạnh mất thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip