Chương 16: Có tớ đây mà
Hôm ra quân, chúng tôi tập trung đầy đủ ở sân trường vào buổi tầm 14h để khởi hành. Hoàng Duy book xe để tôi và cậu cùng đi, tôi vừa xuống nhà đã thấy xe đến. Đi lại gần thì Hoàng Duy mở cửa xe cho tôi. Vừa ngồi vào cậu đã gục lên vai tôi.
"Cho tớ sạc pin nhé." Có vẻ hôm qua cậu ấy ngủ muộn nên rất mệt mỏi.
Tôi vòng tay ra sau lưng giữ đầu cậu rồi một tay xoa đầu, cào vào làn tóc mềm mượt ấy.
"Sạc pin này tính phí theo phút đấy."
"Tớ không có tiền chỉ có tấm thân này thôi, cậu có lấy không?."
"Thôi thì đành nhắm mắt nhận vậy, có còn hơn không."
Bả vai tôi hơi rung, có lẽ cậu đang cười. Chúng tôi mới nói vài câu đã đến nơi. Hoàng Duy mở xe, tay nắm tay tôi bước xuống. Thấy chúng tôi đến, Linh Nhi nói với thầy Nam.
"Thầy kìa, trò cưng của thầy bị trò cưng của cô Hà cướp rồi."
"Đấy, thầy đã nói là đội toán có mối lương duyên với đội địa rồi." Nói xong thầy nghìn tôi và Hoàng Duy tặc lưỡi " Nhưng mà hai ảnh ả liệu hồn mà thi cho tốt đấy."
"Thầy không cần lo đâu." Hoàng Duy cười, thầy Nam liền tiến bước vỗ vai cậu rồi đi.
Thế nhưng mà, tôi đã phải là người yêu cậu đâu. Ngượng chết mất.
Tôi đảo mắt nhìn mọi người, thấy Khánh Duy đang đứng cùng với Ngọc cùng đội với tôi. Hình như hai người họ đang hẹn hò thì phải, tôi cũng chẳng rõ cho lắm.
Thấy trên đầu nặng và có lực nhẹ xoa tròn trên đỉnh đầu, tôi ngửa đầu lên nhìn.
"Sao vậy, cậu nhìn cái gì đấy." Hoàng Duy đang xoa đầu tôi.
Tôi còn chưa kịp mở lời thì Linh Nhi kéo tôi đi " Tao mượn con bồ mày đây."
Vừa đi nó vừa lẩm bẩm " Mẹ cái lũ yêu nhau, ngứa hết cả mắt, mà con kia mày yêu lúc nào mà không mở mồm nói cho hội chị em biết đấy?."
"Chưa có yêu đâu, nhưng mà chuẩn bị rồi, có lẽ trước tổng kết đấy." Tôi dở khóc dở cười khi bị lồi xềnh xệch như thế.
"Khiếp chưa yêu mà đã giữ kè kè như vậy, không khéo khi yêu là sống chung mẹ nó luôn."
"Điên mày, bọn tao đang nhỏ chung với đơn gì." Tôi thấy vừa buồn cười vừa muốn đạp cho nhỏ này một phát.
"May lo thi cho tử tế, không phải cứ viết lề mề như hồi thi chuyên đâu. Đừng biến bản thân từ một đứa có năng lực nhưng lại hóa bất lực, về mà khóc tao đấm phù mỏ." Linh Nhi là đứa rõ nhất việc khi tôi rớt chuyên tôi đã thảm cỡ nào, chính vì thế mà nó rất lo cho tôi.
Lên xe, Nhi nhất quyết không nhường chỗ cho Hoàng Duy nên cậu ấy đành sang ngồi với cậu bạn thân bên đội Hóa.
Nhi tựa vào vai tôi ngủ ngon lành, tôi thở dài thườn thượt đầu dựa vào cửa kính nhìn cảnh vật. Máy tôi vang lên tiếng thông báo
[Đang làm gì vậy?.] Ồ ra là của Hoàng Duy.
[Đang nhìn cảnh thôi.]
[Linh Nhi không nói chuyện với cậu?.]
[Nó ngủ mất rồi.]
[Tớ muốn ngồi với cậu.]
[Sau này nhé:)))]
[Ngủ đi, tắt máy nhắm mắt nghỉ lát.]
Đọc xong tin nhắn tôi tắt máy, nghe lời nhắm mắt. Thế nhưng tôi không ngủ được, trong đầu tôi tái hiện lại giây phút tôi nhập số báo danh vào cổng tra điểm, tôi thấy tay tôi run rẩy ném chiếc cốc sứ bố tặng vỡ tan tành.
Tôi thấy bố mẹ chạy vào phòng nhìn tôi, tôi không khóc ngồi thụp xuống những mạnh vụn.
Chợt có ai vỗ nhẹ lên mặt tôi, hóa ra là nhỏ Linh Nhi. Nhìn quanh thấy mọi người đã xuống hết.
"Mày mơ thấy gì mà khóc như thế."
Tôi lắc đầu, bỗng có một bàn tay nắm lấy tay tôi. Hoàng Duy đang ngồi trước mặt tôi, nhìn tôi đầy lo lắng.
"Không sao chứ?." Cậu ấy dùng ống tay áo khoác lau nước mắt cho tôi.
"Không tớ không sao hết, mơ ác mộng thôi."
Hoàng Duy đứng dậy nắm chặt tay tôi dắt tôi vào khách sạn. Các thầy cô đang đứng ở sảnh chờ lấy chìa khóa phòng. Cậu để tôi ngồi ở ghế, tay mở chai nước cho tôi. Cậu lấy đâu ra một miếng socola khá to, đưa cho tôi.
"Ăn đi nhé."
"Tớ không ăn đâu."
"Đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng cậu ổn định." Nói đoạn tay cậu bẻ từng miếng bón cho tôi. Ngại nên tôi muốn tự ăn nhưng cậu không cho, tôi đành ngoan ngoãn ăn hết. Ăn xong thấy ngón trỏ và ngón cái của cậu đen xì, tôi lấy giấy định lau giúp cậu nhưng mà cậu đưa tay lên môi liếm sạch.
"Má đỏ hết rồi, sao mà da mặt mỏng như vậy." Cậu ấy cười lấy giấy nơi tay tôi lau tay cậu.
"Ai bảo cậu làm như thế."
"Cậu đáng yêu phết nhỉ." Duy cười vỗ vỗ má tôi.
Tôi bặm môi trợn mắt nhìn cậu, cậu thì cười tươi vô cùng.
Nhận phòng xong, tôi vì mệt mỏi mà ngủ mê mệt. Trong lúc ngủ tôi thấy có ai gọi tôi nhưng vì quá mệt nên tôi không thể dậy.
Lúc tôi tỉnh dậy, thấy hơi mơ màng. Tự nhận thức được thời gian trôi qua lâu rồi, với lấy máy tôi thấy cuộc gọi nhỡ, tin nhắn đầy chóc. Rep xong hết thấy cũng đã 11h đêm, mọi người cùng phòng đã ngủ. Tôi vào nhà tắm, tắm rửa cho đỡ rít.
Thấy đói, tôi rón rén bước ra lại bấm thang máy để đi. Cửa thang máy mở ra, bóng dáng của một người con trai cao từ trong thang máy bước ra, tôi không quá để ý thậm chí còn hơi vội vì sợ người lạ.
"Tuyết Vy?." Nghe thấy tên mình tôi theo quán tính trả lời.
"Ha, ai đấy?."
"Hoàng Duy, cậu dậy lúc nào vậy?." Xác định là tôi, cậu cùng tôi vào thang máy.
"Tớ vừa dậy luôn, đói quá."
Cậu dơ cao tay lên huơ huơ trước mặt tôi một hộp giấy, hơi nóng của hộp giấy tỏa ra.
"Tớ có mua đồ ăn cho cậu, chúng ta đi tìm chỗ ngồi nhé."
Cậu ấy đưa tôi ra phía sau của toà khách sạn, ở đó có một vườn cây đào tiên khá to, còn có cả xích đu nữa, Duy để tôi ngồi xuống rồi lấy đồ ăn ra cho tôi.
Xong xuôi cậu đưa tay lên chạm vào trán tôi.
"Sao đấy." Tôi thấy hơi khó hiểu.
"Xem cậu có bị cảm không, thấy cậu ngủ khá lâu." Cậu cúi xuống nhìn tôi ở cự li gần.
"Gần thi tớ hay bị như vậy á." Tôi cụp mắt xuống để né tránh ánh mắt ấy.
"Cậu có ám ảnh về kì thi?."
"Um, trước đây tớ thi chuyên nhưng vì sơ suất nên thiếu 0.25 điểm."
Hoàng Duy im lặng nghịch tóc tôi, đến khi tôi ăn xong uống nước mà cậu mua cho tôi.
"Tớ tin cậu sẽ làm được thôi, đừng nhìn thất bại đấy mà đánh giá cả tương lai. Chẳng phải trong các kì thi trước cậu đều đạt giải cao sao." Cậu ấy lên tiếng, hai tay ép mặt tôi nhìn cậu.
"Tớ không còn tin tưởng vào bản thân nữa rồi." Tôi ủ rũ.
"Đừng để thất bại định hình cậu, hãy để thất bại tặng cậu những bài học." Hoàng Duy kéo tôi vào lòng, cằm tựa đỉnh đầu tôi "Cậu còn có tớ, có mọi người bên cạnh, không nhất thiết phải giữ mãi trong lòng như thế."
Tôi cũng vòng tay ôm cậu, mùi hương thơm mát của cậu bao bọc tôi, tôi từ lâu đã mở lòng với cậu.
Hoàng Duy đưa tôi về khách sạn, ngang qua thùng rác để vứt bọc giấy. Tôi thấy trong đó có một bao đồ ăn còn nguyên chưa bóc và có cả hơi ấm nơi bọc ni lông.
Chúng tôi đến cửa thang máy thì thấy Khánh Duy đứng một góc hút thuốc, tôi chau mày giật điếu thuốc.
"Thằng điên, mới tí tuổi đã học đua đòi hút thuốc."
"Đâu có liên quan tới mày." Khánh Duy cáu gắt quát tôi.
"Vy nói đâu có sai, mày hút thuốc không tốt hơn nữa đừng hét to như thế." Hoàng Duy lên tiếng trước cả tôi.
"Mặc xác tao." Khánh Duy bực dọc vào thang máy bên cạnh, và đóng cửa thang máy.
Tôi cũng chẳng buồn nói với nó nữa, như thằng thần kinh ấy. Khó chiều, sáng nắng chiều mưa như đến tháng vậy.
Lên phòng của tôi, khi tôi chuẩn bị vào phòng.
"Tuyết Vy." Hoàng Duy đột nhiên kêu tôi.
Lúc ấy tôi vừa quay đầu lại, thì cậu ấy cúi xuống hôn lên môi tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip