Chương 18: Tớ tin em

Bàn tay của Hoàng Duy đưa ra kéo tôi vào lòng, nếu là bình thường thì tôi sẽ không bao giờ để bản thân yếu đuối dựa dẫm như vậy đâu. Thế nhưng bây giờ Hoàng Duy là người yêu tôi cơ mà, nên tôi sẽ là mỹ nhân được anh hùng cứu rỗi vậy.

Tôi rúc trong lòng cậu, lắng nghe tiếng trái tim của cậu đập thình thịch vì vừa vận động mạnh cũng không quên gióng tai lên để hóng hớt cuộc trò chuyện của hai người đàn ông.

"Mới sáng sớm mà đã đến tận cửa hỏi thăm bé nhà tao như vậy, không biết có việc gì gấp không nhỉ?."

Khánh Duy không nói lấy 1 lời, mặc dù trước mắt tôi là bờ ngực rộng lớn của Hoàng Duy. Thế nhưng lưng của tôi vẫn cảm nhận được cái lườm nguýt cháy da thịt của Khánh Duy.

Lúc lâu sau đó, khi tiếng ma sát của giày với gạch đá vang lên cùng với đó là chất giọng mỉa mai đáng ghét.

"Quá khứ tanh bẩn mà đòi yêu một nàng công chúa?. Để tao xem mày dấu đến bao lâu?."

Tôi cảm nhận sự cơ thể của Hoàng Duy lạnh toát, cùng với đó là sự run nhè nhẹ.

Cố gắng siết thật lại, tôi ôm cậu ấy thật chặt để trấn tĩnh. Ngẩng cổ lên, nhìn khuôn mặt ấy rồi tôi cười thật tươi.

"Mới mấy tiếng không gặp đã nhớ tớ đến vậy sao?."

Cậu ấy im lặng ôm tôi thật chặt.

"Chẳng phải nên đổi xưng hô rồi nhỉ?. Bé Vy."

Tôi cười mỉm đưa hai tay lên và áp chặt má của cậu ấy. Đôi môi ấy chu lên trông yêu biết bao.

Tôi biết ai chẳng có quá khứ, thế nhưng người tôi yêu là cậu của hiện tại và tôi không hề quan tâm đến nhưng việc đã qua.

Chẳng phải tuổi trẻ là để sai và sửa sai sao.

___________

Bước ra khỏi phòng thì là những giọt mưa nhỏ bay bay, tôi thẫn thờ đứng trước cửa phòng nhìn mọi người đi qua.

Có người khóc, có người lại vui vẻ cười tít mắt cầm tờ tề lên thảo luận với bạn bè.

Tôi cố ngăn dòng nước ấm trong mắt để không chực trào, lê lết tấm thân nặng trĩu bước xuống cầu thang. Chợt cảm nhận được như có ai đó đang lay vai mình, tôi quay lại.

"Sao thế gái yêu?." Khánh Thùy với nụ cười không thể dấu trên đôi môi với gương mặt sáng bừng nhìn tôi.

"Tao ổn." Tôi cố gắng trả lời một cách nặng nhọc.

Xuống phía dưới sân trường thì tôi thấy Hoàng Duy đang chạy ngược lên trên, thấy tôi cậu ấy dừng lại bên cạnh. Cậu kéo tôi nép sát vào lòng cậu, một tay cầm tờ đề thi một tay lau nước mắt cho tôi.

Tôi không hề nhận ra mình đã khóc cho đến khi cảm nhận được tay cậu chạm sát ngay dưới mắt tôi

"Ngoan nào bé, không được khóc ở đây đâu."

Tôi càng được đà khóc còn to hơn, nức rõ từng cơn.

Hoàng Duy quàng tay quyết định ôm tôi vào lòng, che chắn cho tôi khóc. Vì thế mà cậu ấy đưa tôi đi đâu tôi cũng không rõ.

Chỉ biết khi bản thân đã hoàn toàn ổn định thì đã ngồi ở trong xe của trường và chuẩn bị đi ăn tối.

"Cô không biết Tuyết Vy khóc lâu thế đấy?." Cô bồi dưỡng trêu khiến tôi rầy không thể tả

"Có bạn trai thì phải thế chứ, mấy đứa học hỏi đi nhá. Cơ mà hai đứa yêu nhau khi nào đấy, im hơi lặng tiếng không ai biết là chơi xấu nhé." Thầy Nam quay ra nhìn hai chúng tôi.

Khỏi cần soi gương tôi cũng thừa biết mặt tôi đỏ lên như gấc rồi.

"Bạn gái em mãi đến hôm qua mới cho em lên chức lấy danh phận đấy ạ, thầy nói ít thôi không khéo lại dọa bạn gái em đấy." Hoàng Duy kéo tay tôi lại gần rồi đan chặt vào.

Vì ngại nên tôi cúi sập mặt xuống cố gắng để tóc che hết khuôn mặt. Thấy thế cả xe ai cũng cười, cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn tôi ngẩng đầu thấy ánh mắt khó chịu của Khánh Duy.

Cậu ta tựa đầu vào cửa kính quan sát tôi một cách chăm chú, vì mệt nên tôi không muốn gây chuyện với cậu ta nên mệt mỏi nhắm mắt lại.

___________

Màn đêm buông xuống, tôi bước xuống giường đi lại gần cửa số nhìn ngắm thành phố về đêm, thấy ở gần đấy có công viên nhỏ kế bên khách sạn, tôi lặng lẽ đi xuống đó.

Ngồi trên chiếc xích đu nhỏ, đưa qua đưa lại nhè nhạng cùng làn gió mát tôi chợt nhớ lại thất bại của kì thi vào trường chuyên.

Vì quá tự tin với chiến thắng trong thi tỉnh, tôi kiêu ngạo nghênh ngang luôn cho bản thân là nhất. Để rồi khi cú shock rớt chuyên ấy đến như dập tắt mọi hy vọng và xóa tan mọi bước đi tương lai tôi đã vẽ ra khiến tôi không dám đối mặt với mọi người.

Vì suy nghĩ quá nhập tâm, tôi không hề biết đã có một bóng người đứng chắn trước bóng đèn đường đang chiếu sáng cho tôi.

"Sao bé không ngủ?."

Tôi hơi giật mình, khi ngẩng đầu nhìn thấy đó là Hoàng Duy thì bản thân lại thở phào nhẹ nhõm.

Tôi không trả lời chỉ nhìn cậu đầy buồn bã, cậu ngồi xuống trước mặt tôi rồi nhẹ nhàng vuốt khóe mắt đầy nước.

"Không cần kìm nén nữa, em muốn khóc thì cứ khóc đi tớ ở đây với em."

Tôi nức nở khóc to vừa khóc vừa nói một cách khó khăn.

"Tớ sợ tớ sẽ tiếp tục thất bại... tớ không thể tự tin như trước. Tớ ghét cái cảm giác ấy, nó bất lực lắm.

Cảm thấy điều đó là nỗi tuyệt vọng giống như tớ mất tất cả vậy.

Một lần thôi cũng đủ để đeo bám và trở thành nỗi ám ảnh của tớ rồi."

Đây là những lời tôi chưa từng dám nói với một ai, tôi ghét để họ nhìn thấy sự yếu đuối của chính mình giống như để lộ một điểm yếu vậy.

Tôi không muốn họ đưa câu chuyện tôi thất bại vào cuộc trò chuyện của họ mà bán tán rồi nói những lời lẽ khinh thường hay thương hại rồi chê cười.

Thế nhưng cậu ấy luôn dịu dàng nhẹ nhàng với tôi như thể tôi là một viên pha lê dễ vỡ vậy điều đó càng khiến tôi trở nên xấu tính hơn, và tôi lại càng khóc to hơn.

"Tớ biết, nhưng em đã rất cố gắng rồi không phải sao." Cậu dịu dàng lau hết nước mắt của tôi

"Cứ khóc đi nếu như điều đó giúp em bình tĩnh hơn."

Từng câu nói ấy như xoa dịu thổn thức trong tôi.

Một lúc lâu sau tiếng khóc nhỏ dần rồi chỉ còn là tiếng sụt sịt.

Hoàng Duy lau nước mắt cho tôi rồi kiên định nhìn tôi.

"Nếu em không tin vào bản thân thì hãy để tớ tin tin em. Tớ tin em không thất bại."

"Nếu như niềm tin ấy đặt sai thì sao?." Tôi nhìn cậu.

"Em không được có quyền nghi ngờ chính mình, em có thể không tin nhưng không được phép nghi ngờ. Và tớ luôn tin em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip