Chương 7: Cậu không có tư cách.
Trên đường về, mặc dù đã có áo của Hoàng Duy nhưng tôi vẫn thấy hơi lạnh. Nếu thế, không biết cậu ta có lạnh và đang hối hận khi cho tôi mượn áo không?.
"Duy có thấy lạnh không vậy?."
"Khổng, có cậu ngồi sau tớ thấy nóng hơn ấy."
"Ơ, why?." Tôi hơi ngớ người thắc mắc.
Hoàng Duy chỉ cười không đáp. Mãi một lúc sau, cậu ta bỗng lên tiếng " Tuyết Vy thấy lạnh hả?."
Ủa, sao biết hay vậy. Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của tôi mà thôi.
"Không, tớ ấm lắm cảm ơn áo khoác của Duy ná."
"Tớ không lạnh đâu, Vy không cần lo nhé."
Tôi im lặng, cố dữ khoảng cách để tôi ngồi sát với cậu ấy. Thế nhưng, chả hiểu do đường vốn xấu sẵn hay có thế lực hắc ám nào khiến Duy cứ nhằm vào ổ gà để đi khiến nó xóc lên xóc xuống, làm tôi bất lực khẽ dựa sát cậu ấy.
Đến nhà tôi, tôi rất vô tư nhảy xuống xe "Cảm ơn Duy nhá, Duy về nhà cẩn thẩn và tối nay ngủ ngon mơ đẹp ạ." Tôi nói liền một mạch, ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy khẽ nghiêng đầu mỉm cười.
"Vy tối nay nhớ ngủ sớm nhé, và ngủ ngon nữa." Hoàng Duy cười nhìn khá là lạ, thế nhưng tôi không nghĩ quá nhiều mà liền chạy một mạch vào nhà.
"Mướp về rồi đấy hả, mày có cái áo nào thể hả con. Mua từ bao giờ đấy?." Mẹ tôi đang ngồi ở sofa coi phim, lên tiếng.
"Của bạn con đây mẹ ạ, con lên phòng đây mẹ nhá."
Ủa, khoan áo của Hoàng Duy tôi đã trả chưa nhỉ?. Chết mất thôi, ngu ngơ đến thế là cùng. Tôi vội chạy ra ngoài sân nhưng mà Duy đã về rồi con đâu. Bảo sao vừa nãy cậu ấy cười lạ thế, vậy mà cậu ấy không có nhắc tôi luôn ý gì thế nhở?.
"Mày làm gì mà chạy như con rồ thế hả mướp, ma nhập tăng xông hở con?." Mẹ tôi thấy kì lạ vì tôi vừa đến chân cầu thang đã cong đít chạy ra sân.
"Đâu có đâu, con mặc áo bạn mà quên không trả mẹ ạ."
"Mày quên thật hay cố ý đấy hả, tao thấy áo này là mẫu áo khoác nam cơ mà. Vừa nãy mày về với trai à con."
"Không, con quên thật. Mà con với cậu ý là bạn bè bình thôi mẹ."
"Ừ, trước đây bố với mẹ cũng là bạn bè bình thường thôi đấy. Cuối cùng là bạn bè rồi lọt ra cả mày luôn đấy mướp." Mẹ tôi nhìn tôi cười cười.
"Mẹ không tin con thì thôi. Con đi tắm đây."
_____________
Tôi tắm xong, một tay lau đầu, tay còn lại huơ huơ tìm điện thoại. Chợt tôi thấy thông báo Khánh Duy vừa tag tôi trong một Story trên Facebook.
Bức ảnh này là do tôi chụp cho cậu ta vào lúc chúng tôi yêu nhau. Bức ảnh kèm dòng caption "Can not forget" cùng lời nhạc:
"Em có quay về được không
Em nói anh đừng hy vọng
Yêu đối với em bây giờ
Chỉ như một chiều gió đông
Câu nói ấy thật nhẫn tâm
........."
Thật may dòng tag tôi, cậu ấy để khuất sau bức ảnh. Tôi cảm thấy nực cười, vứt chiếc khăn sang bên cạnh. Tôi cũng đăng vội một Story, bức ảnh được chọn là vào đầu năm lớp 9 khi tôi đã hoàn thiện được bản thân một nửa. Trong bức ảnh tôi cười dịu dàng, kem dòng caption "Hygge" cùng với đoạn điệp khúc của bài hát "Thank u, next".
Rồi tắt máy, mặc cho những dòng tin nhắn của bọn bạn. Tôi trầm tư thờ thẫn, trong khi đang sấy tóc.
Bởi tôi không hiểu được lý do vì sao Khánh Duy lại có thể mong muốn quay lại với tôi mặc cho nó là người rời bỏ trước. Nó thật tồi tệ, chính nó đá tôi rơi xuống vực thẳm đến khi tôi vật vã leo lên được chân trời nó lại mong muốn kéo tôi về bên cạnh nó.
Mơ đẹp vậy sao?.
_____________
Vì sao, sau khi chia tay chúng ta lại vẫn có thể làm bạn thân?.
Có lẽ vì trong mối quan hệ đấy, tuy là hai nhưng chỉ có một người yêu thật lòng và người còn lại thì không thế nên mới có thể làm bạn chăng?.
Tôi của trước đâu không hẳn là không xinh đẹp, thế nhưng cân nặng có hơi quá cỡ. Mọi bạn nam trong lớp luôn chê bai bodyshaming tôi, duy chỉ có Khánh Duy là quan tâm và không hề động chạm hay buông bất kì lời lẽ khó nghe nào về cơ thể tôi.
Cậu ấy luôn ân cần, chăm sóc tôi một cách tinh tế. Trong khoảng thời gian đó tôi yêu cậu, yêu một cách ngu ngốc. Tôi không ngại thổ lộ, không ngại giúp cậu bằng mọi cách, không ngại khi thức khuya tâm sự cùng cậu, không ngại khi trời mưa mua bánh cho..... cô ấy thay cậu.
Thế nhưng đến gần cuối năm lớp 8 cậu ngỏ lời muốn hẹn hò với tôi. Lúc đấy, tôi đã nhầm tưởng rằng, "Khổ tận cam lai" là có thật. Cậu bảo rằng cậu không muốn công khai, vì thế mà việc tôi và cậu là người yêu lúc ấy không một ai hay biết.
Nhưng tôi vì yêu mà bất chấp, tôi vẫn vui vẻ đến phát điên. Mặc cho cậu không nhiệt tình không vui vẻ gì với mối quan hệ này.
Mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ, cho đến buổi tối hôm tổng kết, cậu nhắn tin cho tôi bảo rằng dừng lại và mong tôi tìm được người tốt hơn.
Tôi đau, đau đến nỗi không thở được, cũng không khóc được dù chỉ một giọt nước mắt.
Tôi đồng ý làm bạn với cậu ta và một tuần sau cậu công khai yêu cô ấy- Nguyễn Ngọc Khánh Băng.
___________
Năm tháng đấy, tôi yêu cậu không một chút do dự nhưng cậu lại không một chút trân trọng. Thế nên, tôi không hối tiếc. Tôi thay đổi triệt để và trở thành Tuyết Vy của ngày hôm nay.
Đúng là sau khi tôi giảm cân xong, thế giới này đối xử với tôi nhẹ nhàng hơn hẳn. Thế đấy, vậy nên đừng ai nói ngoại hình không quan trọng. Tôi chữa lành bản thân và cả vết thương trong tim.
Nhiều người con trai tán tỉnh tôi, thế nhưng chỉ được lúc đầu đến khi tôi chán và họ hết kiên nhẫn rời đi.
Tôi và Khánh Duy vẫn là bạn thân, tôi không giận không oán trách cậu ta vì nếu không có cậu ta làm sao tôi có được như bây giờ?.
Cậu chia tay Khánh Băng và cậu nói rằng cậu không yêu cô ấy nhiều như cậu nghĩ.
Là yêu không nhiều hay chỉ là cảm giác muốn chinh phụ đã được thỏa mãn và có được nên không trân trọng?.
Sau này, cậu ta tỏ rõ thái độ muốn quay lại với tôi. Và đương nhiên tôi đẹp chứ tôi đâu có ngu.
Tôi từ chối thậm chí đã cảnh cáo rằng nếu cậu ta còn như vậy thì đến làm "bạn" cũng đừng hòng.
Vậy mà không hiểu sao dạo gần đây cậu ta lại liên tục tấn công tôi như vậy.
Thế nhưng, cậu ta đã chọn sai đối tượng rồi, bởi vì tôi sẽ không bao giờ quay lại với cậu ta. Bởi tôi rất yêu bản thân tôi và tôi sẽ không cho phép mình bị tổn thương những hai lần một người.
_________
Chap này là hồi tưởng của Tuyết Vy về quá khứ mà cô ấy đã phải chịu đựng, lý do khiến cô nàng luôn né tránh hắt hủi mặc cho hành động tán tỉnh, quan tâm của Khánh Duy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip