Ngoại truyện 1: Thanh Liên
Vì truyện đã được kí hợp đồng với app Tomo story nên mọi người đọc chính truyện ở app nha. Còn phiên ngoại mình sẽ đăng tự do, mọi người hãy tải app ủng hộ mình nha.
***
Ta họ Lý tên Công, là công trong công danh, xuất thân trong một gia đình bình thường ở quận Việt. Nhà ta vốn dĩ không quá nghèo đói, cũng có chút của ăn của mặc. Nhưng thời thế không đoán trước được, hạn hán, nạn đói năm ấy dường như đã tước đi tất cả những gì ta đang có.
Khi ấy, ta chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, cái tuổi ngày ngày chỉ biết ê a mấy câu thơ vỡ lòng ở nhà thầy đồ, rồi vô ưu vô lo chơi đùa với đám trẻ đồng trang lứa. Ta có ngờ rằng nhà ta đã đi vào bước đường cùng. Vì sống cuộc sống khá giả đã quen nên cha mẹ ta không vượt qua nổi vài vụ mất mùa. Đến lúc ta nhận thức được thì cả thôn Hạ đã lao đao vì nạn đói. Và cũng chính vì thế mà cuộc đời ta chuyển sang trang giấy khác.
- Nay triều đình có lệnh dâng con trẻ để phục vụ trong hoàng cung. Làng ta mấy năm nay mất mùa, đói khổ, nhà nào có thể dâng con để cứu làng thì được đứng ra.
Ta cùng với đồng bạn len lén ra đình nghe hội họp của mấy bô lão. Mấy chuyện người lớn ta cũng không hiểu lắm, nhưng chỉ biết rằng nếu có người vào hoàng cung thì cả làng sẽ được thưởng bạc, nhờ vậy mà khắc phục được nạn đói.
- Nhà họ Lý chúng tôi sẽ đưa con trai mình, với điều kiện...
Mấy lời đó của cha ta đã khiến cuộc đời ta thay đổi hoàn toàn.
Hận...
Ta chưa bao giờ hận...
Thật ra, ta cũng rất yêu gia đình, cũng rất yêu nơi chôn nhau cắt rốn này. Nếu đánh đổi chút ít đó mà lấy một quãng thời gian bình an cho ngàn người, ta hoàn toàn cam tâm.
Nhưng vết thương nào cũng đau.
Năm tám tuổi ta bị hoạn. Năm chín tuổi ta được đưa vào cung học lễ tiết. Năm mười tuổi ta được theo hầu thái tử. Chỉ mấy năm ngắn ngủi mà thân phận của ta đã khác biệt, cũng xa gia đình vĩnh viễn. Nhưng có lẽ ông trời đóng cánh cửa này thì cũng mở cánh cửa khác cho ta. Từ sau khi bị hoạn, ta lại có thể đọc được cảm xúc của người khác, rồi dần dần ta còn có thể đọc được suy nghĩ của những người xung quanh. Ta cảm thấy dị năng này có chút phiền phức và ồn ào, nhưng nó cũng là thứ khiến ta có thể tồn tại được ở trong cung. Trong cung hiểm ác muôn trùng, nhưng với cái "xuất thân trong sạch" của ta mà ta được cất nhắc lên vị trí mà nhiều người mơ ước.
Có lẽ hai điều may mắn nhất cuộc đời ta là được theo hầu thái tử và mua được nàng.
Thái tử thật sự là một đấng minh quân. Ngày ấy đã ban cái tên "Thanh Liên" cho ta, ý muốn ta như bông sen luôn xinh đẹp, mạnh mẽ và toả hương kể cả khi ở trong vũng bùn nhơ này. Lớn lên cùng thái tử, theo hầu gần hai thập kỷ, ngài ấy chưa từng làm khó dễ hay vô lý trừng phạt ta. Mối quan hệ của chúng ta không đơn giản là chủ - tớ, nhưng cũng không phải là bạn bè. Ngài ấy tin tưởng ta, tôn trọng ta, bảo vệ ta. Còn ta luôn hết lòng phò tá ngài lên ngôi, vì ta biết rằng tâm tư của ngài đều dành cho con dân trong thiên hạ, suy nghĩ của ngài ấy không giống bất cứ một con người nào mà ta đã tiếp xúc. Có lẽ ngài ấy sẽ thay cho đất nước này một chiếc áo mới, không chỉ đơn giản là mở rộng lãnh thổ, mà còn mở rộng cho đường sống cho dân chúng.
Rồi một ngày nọ, thái tử đem đến cho ta một người con nuôi. Đứa trẻ ấy là con trai của người bạn thân thiết nhất của thái tử. Nhưng vì người nhà phạm trọng tội, bị tru di tam tộc, thái tử chỉ có thể giúp nuôi dưỡng huyết mạch cuối cùng của hắn. Để tránh khua chiêng gõ trống nên thái tử đã nhờ ta nhận nuôi nó, bạc để nuôi dưỡng nó được thêm thẳng vào trong bổng lộc của ta. Cũng từ đó, ta có một ngôi nhà để trở về.
Cuộc sống nhàm chán ở hoàng cung cứ thế trôi qua. Ta cứ ngỡ rằng cả đời này sẽ sống cô độc đến già. Nhưng chỉ một câu nói của thái tử đã khiến cuộc đời ta có thêm một bước ngoặt lớn nữa.
- Ngươi đã lớn tuổi rồi, không lấy vợ à? Ta đã cho ngươi một đứa con trai, bây giờ ta cho ngươi một người vợ để trọn một gia đình.
Ta cứ ngỡ đó là một câu bông đùa, nhưng không ngờ rằng thái tử lại làm thật.
- Mười nén bạc, nếu không tìm được gái nhà lành thì cứ mua một nữ nô về để có người nâng khăn sửa túi cho ngươi.
Cầm mười nén bạc trong tay, lòng ta đủ loại xúc cảm. Thái tử thật lòng nghĩ cho ta, nhưng ta lại không muốn cuộc sống của mình có thêm bất cứ ồn ào nào nữa.
Nội tâm của nữ nhi thật phức tạp. Các vị phi tử trong cung cấm tâm tư còn đáng sợ hơn âm mưu quan trường. Vì thế, trong lòng ta vô thức bài xích với đàn bà. Khả năng đọc suy nghĩ đem lại cho ta những lợi ích, cũng đem lại cho ta những phiền phức. Nó khiến cả tâm hồn ta càng trở nên kiệt quệ. Tiếp nhận quá nhiều thứ tiêu cực nhưng lại không có chỗ nào xả đi. Không có ai có thể khiến ta buông bỏ hết tất cả phòng bị mà tâm sự, người trong cung ai cũng sợ tai vách mạch rừng, vạ miệng cũng đủ khiến đầu rơi máu chảy.
Thế nhưng ông trời lại thương ta. Giữa bùn đen lại có vàng trắng. Ngày ta gặp nàng, lòng ta đã biết rằng người phụ nữ này chính là một nửa hoàn hảo. Ta không thể đọc tâm tư của nàng, nàng như bản sao của ta, im lặng mà tiếp nhận tất cả những thứ mà ta muốn xả đi. Không biết vì nàng không nghe nói được, hay là nàng không quan tâm, nhưng tất cả đều không quan trọng. Nhìn người nữ nhỏ nhắn trong lòng, trái tim luôn đóng băng của ta dần tan chảy. Dường như nàng là một ngọn lửa hy vọng của ta.
- Thanh Liên?
Ta mãi không quên được cái ngày mà nàng gọi tên ta. Đối với ta, đây như là tín hiệu cho thấy rằng nàng đã chấp nhận ta. Có lẽ ta đã trầm luân mất rồi. Mọi lời nàng nói ra, ta đều không thể từ chối. Mọi thứ nàng làm đều khiến ta bất ngờ không thôi.
Từ lúc nàng nói được, hình như nàng đã sống lại, không còn như con rối đêm đêm ở trong lòng ta. Cũng chính vì thế mà đứa trẻ con sâu trong trái tim ta bắt đầu lo lắng.
Nàng sẽ chê thân thể ta không được hoàn hảo? Nếu nàng biết được, nàng sẽ bỏ ta theo người đàn ông khác ư?
Tâm hồn ta trở nên nhạy cảm hơn. Đối mặt với nàng, ta là một đứa trẻ trần trụi, không hiểu vì lí do gì nhưng nàng có thể lột trần được cái mặt nạ mà ta đã tự đắp lên để bảo vệ bản thân.
Nàng không chán ghét ta, nàng tình nguyện ở bên cạnh ta, nàng cũng rất độc lập. Có lúc ta đã nghĩ rằng, nàng là phượng hoàng chốn dân gian. Mà phượng thì phải ở bên rồng. Thế nhưng nàng lại ngốc nghếch đến mức thà ở bên cạnh một tên hoạn quan không quyền không thế, còn bị người đời khinh chê hơn là ở bên cạnh thái tử - tương lai là vua một nước. Nàng thật ngốc...
- Tôi sẽ cho chàng quyền lực.
Câu nói đó là đánh vào phòng tuyến cuối cùng của ta. Khiến ta tình nguyện ở dưới thân nàng, không còn đứng ở cương vị một người chồng mà bảo vệ nàng, nhưng là ở cương vị người vợ luôn ủng hộ nàng.
Nàng như bông sen trong hồ. Dù bên cạnh là bùn đất hay sỏi đá, nàng đều xinh đẹp và toả hương. Nàng từ một nô lệ vươn lên biến thành một cáo mệnh phu nhân rồi đường đường chính chính bước vào quan trường, thay đổi đấy nước này. Những người đàn bà khác vì chồng mà được thơm lây, còn ta lại vì nàng mà thoát khỏi cái tiếng làm nô tài. Có lẽ ta là người chồng vô dụng nhất trong thiên hạ, đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được. Ta cũng không cần cái danh trượng phu đó, nếu nàng đã là tiền tuyến, ta tình nguyện làm hậu phương. Vĩnh viễn là ngôi nhà luôn chở che, an ủi, là nơi để nàng trở về.
Lương nhân của ta, ta yêu nàng mãi mãi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip