Chương 11 - Tỏ tình
Tiêu Ý Hàn ra khỏi nhà hàng ngừng bước quay đầu lại, thấy Tô Ninh chỉ cúi đầu chăm chú bước đi, nàng có thể nhìn ra Tô Ninh không vui sau khi nhận chiếc điện thoại đó, bao nhiêu cảm xúc bày hết trên mặt. Tiêu Ý Hàn mỉm cười lắc đầu, thật đúng là trẻ con chưa trưởng thành.
Hai người lên xe, Tiêu Ý Hàn đưa Tô Ninh về nhà, trên đường đi không ai nói lời nào. Tiêu Ý Hàn làm lãnh đạo lại là phụ nữ trưởng thành, nàng hiểu rõ cảm xúc con gái nhưng sẽ không chủ động dỗ dành. Mà giờ khắc này Tô Ninh cũng mất đi loại cảm giác lúc ăn cơm, cô cảm thấy mình rất ngốc, chẳng biết mục đích thị trưởng tới gần mình là gì mà vẫn nghe theo lời chị ấy. Dù sao cũng là người thuộc hai thế giới khác nhau, làm sao chị ấy sẽ xem cô như bạn bè được chứ?! Nghĩ đến vừa nãy mình còn nói chuyện với người ta vui vẻ như vậy, Tô Ninh càng cảm thấy bản thân quá ngu xuẩn rồi, tưởng chuyện gì cũng đơn giản như mình nghĩ.
Trong lúc hai người mải mê với dòng suy nghĩ riêng thì xe cũng đã tới nhà Tô Ninh. Tiêu Ý Hàn chỉ dừng xe bên đường lớn gần đó chứ không chạy vào trong ngõ.
"Cảm ơn chị đã chở em về, em đi đây". Tô Ninh vốn muốn trả điện thoại lại cho thị trưởng, nhưng nhớ tới biểu cảm thờ ơ của đối phương suốt dọc đường, cô đành đem lời muốn nói nuốt trở vào, cô thật đúng là không có gan chọc giận thị trưởng đại nhân.
Tiêu Ý Hàn nhìn Tô Ninh, âm thầm buồn cười, sao nàng cảm giác Tô Ninh như đang luyến tiếc không muốn tạm biệt mình đây. Vẻ mặt bối rối muốn nói lại thôi thật đúng là đáng yêu.
Tiêu Ý Hàn rút tấm danh thiếp đặt vào tay Tô Ninh, "Danh thiếp của tôi, từ nay về sau có chuyện gì em có thể tìm tôi lúc nào cũng được". Trong lòng Tiêu Ý Hàn có vô vàn suy nghĩ nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài, ngữ điệu nàng vẫn đều đều lạnh nhạt.
Tô Ninh rất ngạc nhiên, cô cầm danh thiếp chỉ có một cái tên cùng dãy số điện thoại, nhìn một hồi vẫn cảm thấy kỳ quái, sao danh thiếp thị trưởng có thể ngắn gọn tối giản như vậy?!
Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh lại ngẩn người, nàng cũng không sốt ruột, hai tay khoanh trước ngực thong thả tựa lưng vào ghế chờ phản ứng của cô bé.
"A, em cảm ơn". Tô Ninh lấy lại tinh thần, bắt gặp ánh nhìn chuyên chú của thị trưởng, cô bối rối muốn xuống xe ngay lập tức.
Tiêu Ý Hàn giúp Tô Ninh tháo dây an toàn, Tô Ninh ra khỏi xe cúi người vẫy tay chào thị trưởng rồi quải túi xách đi vào ngõ nhỏ. Không đợi cô đi xa, sau lưng đã vang lên tiếng động cơ, cô chưa kịp quay đầu nhìn thì xe Tiêu Ý Hàn đã chạy đến sát bên, nàng kéo cửa sổ xe nói: "Mua xong sim điện thoại nhớ báo cho tôi biết". Nói xong cũng không đợi Tô Ninh đáp lời liền phất tay coi như tạm biệt, lái xe rời đi.
Nhìn theo chiếc xe đến khi nó mất hút, Tô Ninh mới xoay người dời bước, tâm tình cô giờ phút này khá là phức tạp, cảm giác bước đi cũng nặng nề. Cô hoàn toàn không hiểu thị trưởng đại nhân, hôm nay lúc ở riêng cùng nhau kỳ thực Tô Ninh rất muốn hỏi thị trưởng một câu, rốt cuộc tại sao chị ấy phải đối với cô tốt như vậy?
Tô Ninh vừa đi vừa nghĩ, cô mở túi xách mở nắp hộp điện thoại ra, nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại màu trắng lên xem xét, khóe miệng khẽ cong, cô không thể không thừa nhận mình rất yêu thích cái điện thoại này.
"Ninh Ninh". Tiếng gọi đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của Tô Ninh, cô quay đầu thấy Phương Đào đang chạy xe đạp đến gần.
"Anh Đào, anh vừa tan làm à?" Tô Ninh nhìn đồng hồ, vừa đúng 5 giờ chiều, cô mỉm cười hỏi.
Phương Đào xuống xe, hắn dắt bộ đi bên cạnh Tô Ninh, nhanh mắt để ý cái điện thoại Tô Ninh cầm trên tay, hắn tò mò hỏi: "Ừ, anh vừa tan ca, từ xa đã thấy em đứng đây, em đang nhìn gì vậy?".
Tô Ninh chỉ im lặng lắc đầu.
"Em mua điện thoại rồi à?" Phương Đào hỏi tiếp.
"Uhm" Tô Ninh đem điện thoại bỏ lại vào hộp.
"Cái điện thoại này không tiện nghi sao?" Phương Đào cảm thấy hôm nay Tô Ninh có gì đó là lạ, hắn che giấu sự hiếu kỳ của mình, tỏ ra bình thường giả vờ hỏi thăm.
"Khá tốt, bạn học giúp em chọn". Tô Ninh không hề nhìn Phương Đào, cô dán mắt vào đường đi dưới chân.
Phương Đào thấy Tô Ninh không muốn nhiều lời nên cũng không hỏi tiếp, móc trong túi quần ra cặp vé xem phim quơ quơ trước mặt Tô Ninh: "Đồng nghiệp cho anh hai vé xem phim, ngày mai em rảnh không? Chúng ta cùng đi xem phim ha".
Tô Ninh nghe nói đi xem phim, tinh thần trở nên vui vẻ hơn: "Dạ, mà hai ngày nữa là em đi học rồi, sau đó thật sự không có thời gian, ngày mai tan việc anh cứ qua nhà tìm em rồi mình đi chung".
"Ừ tốt quá, lâu lắm rồi chúng ta không đi xem phim nhỉ". Phương Đào ngoài mặt cười hiền lành, nhưng thật ra đang ngầm tính toán kế hoạch tỏ tình đêm mai, bất giác gò má hắn thoáng ửng đỏ.
Tô Ninh đương nhiên không biết ý nghĩ trong đầu Phương Đào, cô cũng không chú ý đến biến hoá trên mặt hắn. Bây giờ đầu óc cô chỉ bị quấy nhiễu bởi một người và loạt sự việc xảy ra ngày hôm nay.
Hai người rất nhanh đã đến cổng chung cư, Tô Ninh tạm biệt Phương Đào, một mình đi mua sim điện thoại sau đó ghé tiệm sửa xe giúp ba thu dọn hàng.
Bận rộn cả đêm đến khi Tô Ninh nằm trên giường, cô vẫn chưa gọi điện hay gởi bất cứ tin nhắn nào cho thị trưởng. Tô Ninh không có quên lời dặn của thị trưởng lúc tạm biệt, cô chỉ là chưa xác định được mình có nên tiếp tục qua lại cùng thị trưởng hay không. Nghĩ tới nghĩ lui Tô Ninh quyết định không nói cho thị trưởng số di động của mình, cô tự lý giải, "Có lẽ thị trưởng chỉ thuận miệng nói mà thôi, chị ấy bận rộn như vậy chắc gì nhớ mấy chuyện đã nói với mình...".
Hôm sau Tô Ninh ở nhà cả ngày, buổi sáng cô xem trước qua một ít chương trình học năm ba, buổi chiều tản bộ cùng bà nội rồi hai bà cháu ngồi hàn huyên với mấy dì hàng xóm ở đầu ngõ, bất tri bất giác ngày nhanh chóng trôi qua.
Buổi tối, Tô Ninh còn chưa dùng bữa xong, Phương Đào đã sớm chạy tới nhà cô.
Tô Ninh chỉ ăn qua loa vì sợ trễ suất chiếu lúc 7h30, trước khi đi cô ghi lại số di động trên tường phòng khách, cô dặn dò ông Tô có việc thì gọi cho mình rồi vui vẻ theo Phương Đào đi xem phim.
9h30 hết phim, Tô Ninh và Phương Đào ra khỏi rạp chiếu, phim mà hai người bọn họ vừa xem là thể loại bi kịch, hết phim rồi mà trong lòng cô vẫn còn dư vị chua xót.
Giang Vịnh về đêm đặc biệt yên lặng, từng đợt gió thổi vờn qua gò má, Tô Ninh cảm thấy hơi lạnh, cô rất tự nhiên đi gần Phương Đào hơn một chút.
Trên đường về nhà không ai nói gì, Phương Đào nghĩ Tô Ninh lạnh, hắn lấy áo khoác cẩn thận khoác lên người cô. Tô Ninh ngẩng đầu ấm áp cười với Phương Đào, ban đêm thanh vắng, bầu trời đầy sao, nụ cười ấm áp của Tô Ninh làm Phương Đào nhìn đến ngây dại. Hắn nhịn không được dừng bước lại, run rẩy kéo tay Tô Ninh, nghiêng người hôn xuống môi cô.
Tô Ninh bị động tác đột ngột của Phương Đào làm cho hoảng sợ, cô còn chưa kịp phản ứng thì gương mặt Phương Đào đã tiến gần sát. Tô Ninh theo bản năng quay đầu qua một bên, nụ hôn của Phương Đào rơi trên má cô. Cảm giác lành lạnh dày dày truyền tới khiến Tô Ninh khó chịu nhíu mày, cô lui về sau một bước, có vẻ tức giận nhìn Phương Đào.
Phương Đào không dám tin mình lại lớn mật đến vậy, chưa nói gì hết đã cúi xuống hôn môi Tô Ninh, hắn cũng không nghĩ Tô Ninh sẽ có phản ứng thế này. Hắn ngượng quá nói: "Đi thôi" rồi cất bước đi trước.
Một đường đi im ắng, đến dưới lầu, Phương Đào mới cất tiếng gọi Tô Ninh. Hắn ngập ngừng nhìn Tô Ninh hồi lâu, kế tiếp cúi đầu như là đang nghĩ đến chuyện gì khó nói.
"Anh Tiểu Đào, còn có việc gì sao?" Tô Ninh thấy Phương Đào không nói lời nào nên mở lời trước.
"Tô Ninh, chúng ta từ nhỏ đã ở cùng một chỗ, hiện giờ em cũng học lên năm ba, anh nghĩ, chúng ta...hay là chúng ta yêu nhau nhé?". Phương Đào nghe tiếng Tô Ninh, hắn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Tô Ninh đã cảm nhận sự khác thường của Phương Đào lúc hắn sắp hôn cô, chỉ là cô không nghĩ tới Phương Đào sẽ nói thẳng vấn đề ngay tại thời điểm này, vấn đề mà trước nay nhà cô vẫn luôn xem trọng thoáng cái bị Phương Đào nói ra, Tô Ninh nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
"Anh Tiểu Đào, em..." Tô Ninh còn chưa nói hết, điện thoại trong túi quần đã vang lên, Tô Ninh bị tiếng chuông bất thình lình làm giật mình, cô mau chóng lấy điện thoại ra, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình mà ngây ngẩn cả người. Cô thầm nghĩ, sao chị ấy biết được số của mình vậy nhỉ?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip