Chương 12 - Uống rượu

Tô Ninh vừa thấy dãy số trên màn hình liền biết đó là ai, dãy số đặc biệt đó người nào xem qua một lần cũng đều nhớ được. Tô Ninh hướng về phía Phương Đào cười xin lỗi rồi tiếp điện thoại.

Tô Ninh nhẹ giọng, "Alo".

"Là tôi, có phá giấc ngủ em không?" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ - chất giọng mà Tô Ninh không bao giờ nhầm lẫn.

Thấy Phương Đào còn đứng bên cạnh nên cô đi xa ra vài bước, "Tiêu thị trưởng, có chuyện gì sao?". Tô Ninh tận lực giảm thấp thanh âm, cô không muốn để Phương Đào biết người gọi điện thoại cho mình là ai.

"Tôi ở khách sạn Giang Chi Vịnh, em không có chuyện gì thì tới đây". Giọng Tiêu Ý Hàn nghe không chút tình cảm, câu nói qua miệng nàng lúc nào nghe cũng như mệnh lệnh.

Tô Ninh nghe mà ngẩn người, đã trễ thế này sao lại kêu cô qua đó làm chi?! Trong đầu cô lập tức nhớ đến cảnh tượng mình bị ép làm gối dựa, chẳng lẽ thị trưởng lại uống rượu rồi, nhưng hiện giờ cô có còn là nhân viên của Giang Chi Vịnh nữa đâu?!

Tô Ninh im lặng vài giây khó xử: "Em..." Cô khó lòng cự tuyệt thị trưởng, người này hôm qua mới mua điện thoại cho cô, đêm nay có chuyện tìm cô thế mà cô từ chối thẳng thừng thì không tốt cho lắm.

"Không tiện sao? Thế thôi vậy". Người bên kia điện thoại hiển nhiên không muốn nhiều lời, rõ ràng là muốn cúp máy. Tô Ninh cũng nhận ra điều đó, cô vội lên tiếng, "Không phải, không phải, tiện mà".

"Em tới ngay". Tô Ninh nhỏ giọng bồi thêm một câu, cô cũng tự cảm thấy hình như mình lại bắt đầu kỳ lạ rồi.

Tiêu Ý Hàn nói số phòng cho Tô Ninh xong thì cúp điện thoại. Tô Ninh siết chặt nắm tay, quay qua nhìn Phương Đào, trong lòng thét gào không biết sao đêm nay lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.

"Anh Đào, xin lỗi anh, em có chút việc gấp phải đi". Tô Ninh áy náy nói.

"Ai gọi em vậy? Em muốn đi đâu?". Phương Đào thắc mắc.

"A......" Tô Ninh nghĩ nghĩ, cô quyết định thành thật, "Là Tiêu thị trưởng, thị trưởng bảo em đến Giang Chi Vịnh, hình như chị ấy say rượu rồi".

"Thị trưởng? Uống say? Nhưng Ninh Ninh, tại sao là em?" Phương Đào càng thêm khó hiểu.

"Em cũng không biết, mà giờ em đi ngay đây, anh không cần nói nữa, em lên lầu báo với ba một tiếng". Dứt lời không đợi Phương Đào phản ứng, cô liền chạy lên lầu.

Tô Ninh về đến nhà đầu tiên là thay bộ quần áo khác, sau đó nói dối Giang Chi Vịnh thiếu người gọi cô trở về hỗ trợ ca đêm, thế là dễ dàng thuyết phục ba và bà nội. Cô từ chối không cho ba ba đưa mình đi, nhanh chóng quay xuống lầu. Phương Đào đã đứng sẵn ở cổng chờ cô, Tô Ninh cũng không muốn mất thời gian nhiều lời với hắn cho nên để mặc hắn cùng cô lên taxi.

Đến nơi Tô Ninh xuống xe, Phương Đào cũng xuống theo. Cô đứng một bên nhìn hắn trả tiền cho tài xế, từ nhỏ đến lớn đã được Phương Đào chiếu cố thành thói quen, mỗi lần hai người đi đâu chung, nếu Phương Đào nguyện ý trả tiền thì Tô Ninh cũng sẽ không cùng hắn tranh chấp.

Hai người đứng bên đường đối diện khách sạn Giang Chi Vịnh, lúc này đã muốn hơn 10 giờ tối. Giang Vịnh dù sao chỉ là thành phố nhỏ, không có lối sống xa hoa truỵ lạc về đêm, đường xá giờ này vắng hoe, nhiệt độ cũng lạnh hơn ban ngày.

"Anh ở đây chờ em, khuya thế này em một mình sẽ không an toàn". Taxi lái đi, Phương Đào đến trước mặt Tô Ninh quan tâm nói.

"Không cần, anh về đi, em cũng không biết khi nào thì về đâu..." Tô Ninh cau mày nhìn đồng hồ đeo tay rồi nghiêm túc nói.

Tô Ninh thấy Phương Đào không có vẻ sẽ về nên bất đắc dĩ nói tiếp, "Nếu quá 11 giờ, em sẽ ngủ ở ký túc xá nhân viên, anh không cần lo lắng, mau về đi".

Tô Ninh nói với Phương Đào vài câu mà trong lòng rất sốt ruột, đã đáp ứng thị trưởng tới đây nên cô không muốn để chị ấy đợi quá lâu.

Ở tầng 15 Giang Chi Vịnh, Tiêu Ý Hàn trầm mặt cầm ly rượu đứng ở cửa sổ lớn chăm chú nhìn xuống dưới đường. Nàng đã dõi mắt theo từ lúc Tô Ninh xuống xe, thấy cô cùng một chàng trai đứng bên đường nói chuyện với nhau, mãi đến khi cô bé băng qua đường biến mất khỏi tầm mắt, Tiêu Ý Hàn mới thong thả đi đến sofa ngồi xuống.

Tô Ninh vào khách sạn, tiếp tân đang cúi đầu xem điện thoại, Tô Ninh vội tranh thủ bước nhanh đến thang máy, cô không muốn chào hỏi với bất cứ ai, như vậy sẽ làm cô cảm thấy xấu hổ. Nếu để mọi người biết thị trưởng gọi cô tới giờ này, khả năng xảy ra những lời đồn thổi là rất cao, tốt nhất không nên chạm mặt ai.

Thang máy dừng ở tầng 15, Tô Ninh đi ra hành lang trải thảm vân báo, hai bên vách tường treo đèn vàng ấm áp, hành lang không một bóng người, cô chậm rãi tiến về trước tìm số phòng thị trưởng nói.

10h15, Tô Ninh đứng trước cửa phòng khách VIP, đối diện cánh cửa đỏ sang trọng thật to, nội tâm không khỏi cảm thán. Buổi tối hôm trước cô bị gọi đến phòng ăn VIP của nhà hàng, nhưng hiện giờ đã trực tiếp thăng cấp đến phòng VIP khách sạn. Tô Ninh đưa mắt nhìn điện thoại, từ lúc thị trưởng gọi điện thoại đến bây giờ mới trôi qua nửa tiếng, cũng chưa tính là quá muộn, cô ổn định lại tâm tình, sửa sang quần áo một chút rồi nhấn chuông cửa.

Cửa phòng mở ra, Tiêu Ý Hàn mặc âu phục xám đứng phía trong, không có cài nút ngoài, bên trong là áo trắng cổ chữ V, tóc dài qua vai được nàng tùy ý cột phía sau, thị trưởng như vậy quả thực cứ như thay đổi thành người khác. Tô Ninh không thể không thừa nhận người phụ nữ này rất đẹp, đã vậy trên người chị ấy có loại khí chất mà không phải ai cũng có được.

"Ngẩn ngơ ở đó làm gì? Vào đi". Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh ngây người, nàng khẽ nhếch khóe miệng, nói xong liền xoay người đi vào trong.

Tô Ninh đỏ mặt, cô không thể phủ nhận cách ăn mặc của thị trưởng hôm nay đã đâm trúng điểm yếu của mình. Tô Ninh vào phòng, vẫn như lần trước, cô im lặng đứng cách sofa chừng một mét.

"Tới ngồi đi chứ". Tiêu Ý Hàn thì khác lần trước, nàng chủ động nói chuyện với Tô Ninh.

Tô Ninh nghe lời đi đến bàn trà, ngồi xuống sofa. Dù đã gặp mặt vài lần, Tô Ninh vẫn cảm thấy hồi hộp, cộng thêm vừa rồi cô có chút thất thố nên càng không được thoải mái.

Tiêu Ý Hàn rót chút rượu đỏ vào ly đưa tới trước mặt Tô Ninh, nhẹ nói: "Của em này, uống cùng tôi một ly".

Tô Ninh ngẩng đầu nhìn thị trưởng rồi lại nhìn nhìn ly rượu, cô vốn muốn hỏi thị trưởng gọi cô tới làm chi, nhưng giờ phút này cảm thấy hỏi cũng dư thừa. Tô Ninh nhớ baba có nói hàm lượng cồn trong rượu đỏ không nhiều lắm, nếu đã không nhiều thì coi như cô uống nó để giảm bớt căng thẳng đi vậy.

Tô Ninh nhận ly rượu, nhẹ cụng vào ly thị trưởng, cô đưa lên cổ uống phân nửa, cảm giác cay rát cổ theo xuống dạ dày, Tô Ninh cau mày nhìn thị trưởng, biểu cảm như đang nói: "Rượu này khó uống như vậy mà sao lần nào chị cũng uống đến say".

"Em không hỏi sao tôi gọi em tới muộn thế này à?". Tiêu Ý Hàn nhàn nhã dựa vào lưng ghế, cất tiếng hỏi.

Tô Ninh thấy thị trưởng tỏ ra thoải mái, cô cũng ngồi nhích lại gần một xíu, nhấp môi hỏi, "Tại sao ạ?".

"Haha...", Tiêu Ý Hàn bị bộ dạng của Tô Ninh chọc cho bật cười, thật đúng là ngoan ngoãn, làm cho nàng càng muốn trêu em ấy.

Tô Ninh nghĩ rằng thị trưởng đang cười bộ dạng ngốc nghếch của mình, cô mất tự nhiên thay đổi tư thế ngồi, nhỏ giọng nói: "Chị là thị trưởng, tuy em không phải cấp dưới của chị, nhưng chị quản lý cả Giang Vịnh, mà em lại là con dân thành phố này cho nên em đành nghe lời chị thôi".

Tiêu Ý Hàn nhướng mày hỏi ngược: "À..là do vậy cho nên lần nào em cũng đều răm rắp xuất hiện trước mặt tôi?" Tiêu Ý Hàn từng suy đoán lý do vì sao mà cô bé này không từ chối bất cứ yêu cầu gì của nàng, nhưng nàng không nghĩ tới cô bé lại có ý nghĩ "ngu ngốc" như thế.

"Dạ", Tô Ninh nhẹ gật đầu, cô thấy trong ly thị trưởng không còn rượu nên đứng dậy rót vào một ít.

Tiêu Ý Hàn nhận ra Tô Ninh có vẻ muốn uống thêm, nàng mỉm cười gật đầu. Tô Ninh là người rất dễ thỏa mãn, trông thấy thị trưởng gật đầu, cô cũng vui vẻ rót cho mình một ít. Bởi vì khi nãy uống quá nhanh nên cô cảm thấy rượu này có chút cay, nhưng sau khi nuốt xuống cổ họng thì dư vị để lại đúng là không chê được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip