Chương 14 - Quan tâm

Đêm nay cũng như đêm đầu tiên ở cùng thị trưởng, lúc tỉnh dậy trong phòng đã không thấy bóng dáng người kia. Tô Ninh đưa mắt mông lung tìm một vòng rồi có chút nản lòng ngồi xuống sopha thầm oán, "Người này cứ luôn xuất quỷ nhập thần là làm sao chứ, lần nào rời đi cũng không nói với mình câu nào...". Nội tâm ẩn ẩn nổi lên một tia buồn chán, tối hôm qua cô thật không biết rốt cuộc mình đến đây làm gì nữa, khuya vậy bị kêu đến chỉ để cùng thị trưởng uống vài ly rượu, sau đó còn xảy ra chuyện xấu hổ kia. Tô Ninh úp mặt vào lòng bàn tay, cảm xúc dở dở ương ương này khiến cô rất khó chịu, cô không nghĩ ra được mình đang tức giận bản thân hay là tức giận vị thị trưởng kì quái kia nữa ...

Tô Ninh ôm mặt ngồi một hồi, càng nghĩ càng phiền lòng. Cô đi về phòng ngủ lấy điện thoại trên tủ đầu giường mở ra lịch sử cuộc gọi, nhìn dãy số tối hôm qua, ngón tay đặt ở phím gọi. Hiện giờ cô có một ý nghĩ vô cùng mãnh liệt, muốn gọi cho thị trưởng.

Đang lúc Tô Ninh chuẩn bị nhắm mắt thu hết can đảm ấn phím gọi thì chuông điện thoại đột ngột vang lên doạ Tô Ninh giật mình. Cô nhìn màn hình, trên mặt không giấu được sự bối rối ngỡ ngàng. Tô Ninh thầm than thị trưởng đúng là linh thật, mà sao chị ấy lại chủ động gọi mình chứ?!

"Alo.."Tô Ninh nằm ngửa ra giường, ấn nút nghe.

"Tỉnh rồi à?" Trong điện thoại truyền ra thanh âm trong trẻo.

"Dạ..." Tô Ninh nhỏ giọng đáp, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời buổi sớm đã rọi hơn nửa mặt giường, giờ khắc này không hiểu sao lòng cô yên tĩnh đến lạ thường.

"Làm sao? Còn chưa tỉnh ngủ hay sao?" Tiêu Ý Hàn cảm giác cô bé không mấy hào hứng, nàng nhẹ hỏi, trong giọng nói mang sự cưng chiều. 

"Em tỉnh rồi, vừa nãy còn tìm chị một vòng...". Tô Ninh thay đổi tư thế, cô nằm sấp trên giường vùi đầu vào chăn buồn bực.

Lúc này Tiêu Ý Hàn đang một tay nghe điện thoại, tay kia chùi miệng cho Iran ăn cơm. Nghe giọng nói bên kia điện thoại có phần làm nũng, hạnh phúc trong lòng Tiêu Ý Hàn nháy mắt lại lan tràn.

"Có gọi bữa sáng cho em, chắc họ cũng sắp đem đến rồi".

"A dạ". Tô Ninh miễn cưỡng đáp lời.

"Nhanh rời giường đi cô bạn nhỏ, tôi tắt máy đây". Tiêu Ý Hàn cho rằng Tô Ninh còn chưa tỉnh ngủ, cũng vừa vặn đến thời gian đi làm nên nàng muốn ngừng cuộc gọi.

"Đợi một chút". Tô Ninh nghe thị trưởng muốn cúp máy, cô lập tức bật dậy.

"Còn có việc gì sao?" Thanh âm Tiêu Ý Hàn đã khôi phục trạng thái lạnh lùng như bình thường.

"Em.....Chị...."

"Sao?". Tiêu Ý Hàn vẫn áp điện thoại bên tai, tiếp nhận túi văn kiện trên tay người giúp việc, đi ra ngoài cửa.

"Em, em chính là muốn hỏi, chúng ta còn có cơ hội gặp mặt hay không..." Tô Ninh ngồi bó gối, cằm đặt lên đầu gối e dè hỏi.

Tiêu Ý Hàn dừng bước, nàng khẽ cười ra tiếng, hướng về phía tài xế cách đó không xa khoát tay, một mình đi ra cửa biệt thự. Nàng cười nói với Tô Ninh: "Thế nào, em rất thích ở cùng một chỗ với tôi sao?".

Tô Ninh im lặng vài giây, suy xét rõ ý nghĩ bản thân mới khẽ khàng đáp: "Hiện giờ thì có một chút".

Tiêu Ý Hàn cảm thấy đáp án của cô bé coi như thoả mãn mình, nàng mỉm cười nghiêm túc nói: "Có thời gian tôi sẽ gọi cho em".

"Dạ nhưng mấy ngày nữa em nhập học, chắc là sẽ ở ký túc xá trường". Dứt lời khoé miệng Tô Ninh cũng cong lên, cô hoàn toàn không chú ý tới giọng mình lúc này dịu dàng đến cỡ nào.

Tiêu Ý Hàn nhìn đồng hồ, thấy không thể chậm trễ nữa, nàng nói: "Tôi biết rồi, buổi sáng nhiều việc, tôi cúp điện thoại trước".

"Vâng, gặp chị sau". Tô Ninh chờ thị trưởng cúp máy, cô mới buông điện thoại ra, ngã người xuống giường, hai tay sờ lên gò má có chút nóng, Tô Ninh bỗng nhiên nhận thấy cảm giác của mình và hạnh phúc dường như tương quan với nhau rồi...

Sau ngày đó, Tô Ninh bắt đầu học kỳ mới. Tô Ninh đang là sinh viên năm ba, đợi lên năm tư thì việc học sẽ giảm bớt không cần phải đến lớp mỗi ngày mà chủ yếu là đi thực tập. Cô và các sinh viên khác nghĩ hẳn là nên lưu giữ kỷ niệm đẹp bốn năm đại học để sau này không có gì phải tiếc nuối cho nên đa số đều muốn cảm thụ cuộc sống ký túc xá ở trường.

Khai giảng vừa xong thì Tô Ninh chuyển đến ở cùng hai cô bạn tốt. Phòng ký túc xá có bốn người, ngoại trừ nhóm cô thì người còn lại là một học tỷ năm tư, chị ấy phải ở toà soạn báo cáo thực tập nên không thường xuyên ở phòng. Thế nên nhóm ba người ở rất thoải mái, quan hệ tốt đẹp, muốn nháo loạn điên khùng thế nào cũng có thể...

Đối với Tô Ninh, trọ ở trường có lẽ tự tại thoải mái hơn ở nhà. Mỗi sáng cô có thể dậy sớm đến căn tin ăn cơm, buổi tối chọn cho mình một phòng học yên tĩnh, tự học đến khuya mới tắt đèn. Đây vốn là cuộc sống an nhàn mà Tô Ninh yêu thích.

Ngày tháng đại học của Tô Ninh trôi qua vô cùng thư thái, chỉ có Dịch Dương là thường đến trêu chọc cô. Từ sau chuyện điện thoại ở thương xá, cứ hễ rảnh rỗi là Dịch Dương lại đến tìm Tô Ninh, chỉ với một mục đích duy nhất, nàng muốn Tô Ninh nói cho mình biết người phụ nữ xinh đẹp mang kính mát ngày hôm đó là ai, tại sao quen biết Tô Ninh, lại còn đòi Tô Ninh giới thiệu cho nàng quen biết người ta.

Mỗi lần như vậy Tô Ninh thật rất ngoài ý muốn, cô đành cười qua loa chứ cô không thể nào tuỳ tiện nói ra thân phận của người kia cho bạn mình, dù có là bạn thân cũng không được. Tô Ninh chỉ có thể nói đại khái cho qua, cô nghĩ chờ thêm khoảng thời gian chắc Dịch Dương sẽ dần quên chuyện này không nhắc tới cũng như không đến phiền cô nữa.

Từ khai giảng đến giờ, Tô Ninh không có nhận thêm cuộc gọi nào của thị trưởng. Kỳ thực lúc Tô Ninh rời khỏi khách sạn trở lại thế giới của mình, Tô Ninh cũng đã bình tĩnh không còn cảm thấy chờ mong điều gì. Trong lòng cô biết rõ mình và thị trưởng thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cho dù là cùng nhau xuất hiện một nơi thì sao chứ, quan hệ cũng không có gì là sâu sắc. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tô Ninh liền tự động xem nhẹ biến hoá rất nhỏ trong lòng mình...

Hôm nay Tô Ninh soạn đồ chuẩn bị cuối tuần về nhà, cô rời đi cũng đã được hai tuần. Từ nhỏ Tô Ninh chưa từng tách khỏi ba và bà nội nên không tránh khỏi cảm giác nhớ nhà.

Chiều thứ sáu hết khóa học, Tô Ninh đem theo vài cuốn sách bắt xe bus về nhà. Trạm xe cách nhà cô khoảng 10 mét, Tô Ninh còn chưa đi đến ngõ thì đã nghe thấy Phương Đào từ phía sau gọi tên cô. Nói đến Phương Đào, từ lần trước thổ lộ đến khi Tô Ninh khai giảng, hắn cũng không có cơ hội gặp cô. Tô Ninh chuyển vào trường học cũng là ông Tô đưa đi, chỉ trách Phương Đào không có phúc, gần đây khách sạn muốn mở rộng thêm phòng khách, thân là trưởng phòng kinh doanh nên bao nhiêu trách nhiệm dồn lên người hắn, không có thời gian chú ý đến Tô Ninh.

Mà Tô Ninh cũng đã quên mất chuyện Phương Đào tỏ tình với mình. Mấy ngày nay trong đầu cô đều là hình ảnh thị trưởng và mình ở khách sạn đêm đó, hoàn toàn không nhớ đến việc của Phương Đào. Hiện giờ gặp lại, Tô Ninh mới sực nhớ ra, cô còn nợ đối phương một câu trả lời thuyết phục.

Tô Ninh len lén nhìn sang Phương Đào đang đi bên cạnh, cố gắng tỏ ra bình thường trò chuyện cùng hắn nhưng trong lòng cô lại hết sức khó xử, cô sợ Phương Đào sẽ mở lời đề nghị lần nữa. Tô Ninh cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý cho vấn đề này.

Rất nhanh cả hai đã đến dưới lầu nhà Tô Ninh, Phương Đào chỉ hỏi cô về cuộc sống học tập ở trường, hoàn toàn không đề cập chuyện lần trước, cũng không có dấu hiệu muốn bày tỏ. Tô Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chắc là trong thời gian ngắn tới anh Đào sẽ không nhắc lại.

Mọi thứ trong lúc lơ đãng cứ thế trôi nhanh, nháy mắt thành phố Giang Vịnh đã vào cuối thu, sinh viên trong trường ai nấy đều mặc nhiều lớp quần áo, qua thêm mấy trận mưa thu nữa thôi sẽ chính thức tiến vào mùa đông...

Đời sống Tô Ninh khá tẻ nhạt, cô không có bạn trai cũng không cùng bạn học ra ngoài chơi đùa, tất cả thời gian cô đều dồn cho việc học. Chỉ có điều lắm lúc rảnh rỗi, cô lại xuất thần nhìn ra bầu trời bao la ngoài cửa sổ và chiếc điện thoại trắng đặt trước mặt cô, khi ấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của người phụ nữ kia không ngừng vang lên trong đầu. Tô Ninh nghĩ mãi mà không hiểu nổi...Tại sao đã qua lâu như vậy nhưng loại tưởng niệm nhẹ nhàng này vẫn dai dẳng không dứt, đến tột cùng nó đại biểu cho điều gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip