Chương 19 - Dẫn về nhà
Tô Ninh ngoan ngoãn ngồi cạnh Tiêu Ý Hàn, có khi cô nhìn ra mấy cô gái đang múa cột ngoài sân khấu, có khi nghe nội dung trò chuyện của các chị. Viên Hiểu Dật không còn nói linh tinh về Tô Ninh nữa, cũng không còn dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Hết thảy đều có vẻ bình thường chỉ là dưới ánh mắt quan sát của Tô Ninh, cô phát hiện tâm trạng thị trưởng đại nhân đêm nay không phải rất tốt, tối thiểu là kém đi nhiều so với lúc ăn cơm. Chị ấy uống khá nhiều rượu, hơn nữa ngữ khí nói chuyện cũng lạnh hơn. Tô Ninh không biết khi ở cùng bạn bè, thị trưởng vốn như vậy hay là có nguyên nhân gì khác?
Tô Ninh tính khuyên nhủ bọn họ đừng uống quá nhiều nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, người ở chỗ này đều hơn cô nhiều tuổi và ai cũng có địa vị, cô thật đúng là không biết nên nói cái gì cho phải, hơn nữa giữa cô và thị trưởng còn không biết đã tính là người quen hay chưa...
Tô Ninh không dám khuyên cũng không dám rời đi, cô chỉ yên lặng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng bị động trò chuyện vài câu. Loại tình huống này tiếp tục duy trì đến hơn 11 giờ tối, đến khi Tiêu Ý Hàn uống cạn thêm một ly rượu, nàng quay qua nhìn Tô Ninh nói ra hai từ mà cô mong đợi nghe nhất đêm nay: "Về thôi".
Thị trưởng đại nhân lên tiếng, cả nhóm liền đứng dậy cầm theo đồ đạc của mình đi ra quán bar. Viên Hiểu Dật cùng chị Lam đưa ba người đến trước cửa, xe Cristina đã chờ sẵn ở đó. Tô Ninh đi lên trước một bước chào tạm biệt Viên Hiểu Dật, chị Lam rồi chui vào trong xe chờ.
"Hàn, sao cậu mang theo một người xa lạ đến chỗ mình chứ?". Viên Hiểu Dật thấy Tô Ninh đã ngồi vào trong xe, nàng mới cau mày nghiêm túc hỏi Tiêu Ý Hàn.
Viên Hiểu Dật vừa thốt lên xong mọi người đều nhìn Tiêu Ý Hàn, Tiêu Ý Hàn quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Các cậu cảm thấy em ấy là người như thế nào?".
"Cái gì như thế nào?" Viên Hiểu Dật hỏi rồi nhìn Cristina trách cứ: "Cậu cũng vậy nữa, biết có người ngoài còn không chịu nói sớm, mình đi ra ngoài gặp các cậu không được sao".
Viên Hiểu Dật dứt lời, không đợi Cristina phản ứng, Tiêu Ý Hàn liền không kiên nhẫn phất phất tay nói: "Không cần các cậu nghĩ nghiêm trọng thế đâu, mình biết rõ bản thân đang làm cái gì, yên tâm mình tự có chừng mực". Nói xong nàng gật đầu với A Lam rồi bước đi.
"Dật, không có chuyện gì đâu, Hàn làm việc có khi nào để tụi mình lo lắng đâu". Cristina thấy Tiêu Ý Hàn có vẻ không thèm quan tâm đến Dật, cô nhẹ nhàng an ủi.
"Ừ, để mình cho người điều tra thêm về cô bé kia, chuyện này không đùa được". Viên Hiểu Dật trầm giọng.
"Này, ngàn vạn lần đừng có làm ẩu, Hàn không thích người khác nhúng tay vào chuyện riêng, cậu đã quên chuyện năm đó ở trường học sao?".
"Đừng lo lắng nữa, để mình nói chuyện với Hàn. Tụi mình đi trước đây, có gì liên lạc sau." Cristina thấy Tiêu Ý Hàn mở cửa sổ xe, cô vội vàng cùng Dật chào tạm biệt.
Viên Hiểu Dật đăm chiêu nhìn Cristina ngồi vào trong xe, nàng hướng phía xe phất phất tay. Nàng thật sự lo lắng cho Tiêu Ý Hàn, chưa nói đến cô bé kia là người như thế nào, dù gì với thân phận của Tiêu Ý Hàn cũng không được phép qua loa. Tiêu Ý Hàn làm việc từ trước đến nay quen chuyên quyền độc đoán, tuy là bạn tốt nàng cũng không thể can thiệp nhiều. Viên Hiểu Dật âm thầm thở dài, nàng thật không biết lần này Tiêu Ý Hàn nghĩ cái quái gì nữa...
Cristina ngồi vào xe, cô quay đầu mỉm cười nhìn hai người ở ghế sau. Tiêu Ý Hàn quay sang hỏi Tô Ninh: "Em biết lái xe không?".
"Dạ?" Tô Ninh nhìn lại Tiêu Ý Hàn, kịp phản ứng nhận ra vấn đề rồi lập tức lắc đầu: "A, em không biết".
Cristina cười, vừa khởi động xe vừa trêu chọc: "Làm sao? Tiêu đại thị trưởng, cậu sợ mình say rượu lái xe bị bắt dẫn đến phiền phức cho cậu huh?".
Bị cô bạn thân trêu chọc, Tiêu Ý Hàn lạnh lùng nói: "Chạy chậm một chút đó".
Suốt một đường không ai nói chuyện, Cristina trực tiếp lái xe vào bãi đậu xe dưới lầu mình, không cần hỏi cũng biết Tiêu Ý Hàn chắc chắn sẽ tự thân đưa cô bé kia về nhà, cô chỉ cần đưa hai người tới đây thì có thể trở về ngủ rồi.
Tạm biệt Cristina là đã gần nửa đêm, Tiêu Ý Hàn nhìn Tô Ninh đang bối rối ngồi trên xe mình, nhẹ giọng hỏi: "Trường học em đóng cửa rồi đúng không?".
"Dạ".
Tiêu Ý Hàn không nói gì thêm, tập trung lái xe. Tô Ninh buông lỏng thân thể, cô nghiêng đầu nhìn một bên sườn mặt thị trưởng, dần dần mí mắt bắt đầu sụp xuống.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Tô Ninh tùy ý thị trưởng sắp xếp, bây giờ không về trường được, về nhà lại quấy rầy đến bà nội nghỉ ngơi, khuya thế này cô thật đúng là không có chỗ nào để về thôi thì đơn giản cứ để cho thị trưởng tự giải quyết, dù sao cũng là do thị trưởng kêu cô đi theo. Nghĩ vậy Tô Ninh dần dần nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ quên mất.
Tiêu Ý Hàn lái xe vào một khu cư xá sang trọng. Nàng nhìn Tô Ninh đang ngủ, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy nghĩ điều gì, nàng thở dài tắt máy xe rồi đánh thức Tô Ninh.
Tiêu Ý Hàn nắm tay Tô Ninh vào thang máy trực tiếp lên tầng 13, nơi này là căn hộ riêng của nàng. Vừa vào nhà Tiêu Ý Hàn liền mở tất cả đèn, nàng nhìn quanh bốn phía, cả gian phòng rất sạch sẽ không hề có bụi bặm chẳng giống như phòng vài năm không có người ở chút nào.
"Căn hộ này là tôi mua trước khi ra nước ngoài du học, tôi chỉ ở đây 2 năm, về sau phòng vẫn để đó không dùng, rất ít khi quay lại". Tiêu Ý Hàn để Tô Ninh ngồi ở ghế sopha, nàng vừa xem xét bốn phía vừa nói sơ cho Tô Ninh nghe về căn hộ.
"Tối nay em ở đây sao?" Lúc này Tô Ninh cũng coi như thanh tỉnh lại, cô lấy tay chống đầu tựa trên ghế sopha hỏi thị trưởng, không biết có phải do mới bị phá ngang giấc ngủ hay không mà Tô Ninh cảm thấy đầu hơi đau.
Tiêu Ý Hàn xoay người đi đến ngồi xuống đối diện Tô Ninh, nàng nghiêm túc nhìn Tô Ninh gật đầu một cái, hỏi ngược lại: "Nếu không thì em có nơi để về sao?".
Tô Ninh nhẹ lắc đầu, cô nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, ánh mắt bắt đầu không tự chủ được đi về miền suy tư. Người phụ nữ này luôn rất dễ dàng hấp dẫn cô, địa vị cao, khí chất lạnh băng, đã vậy chị ấy còn luôn có những hành động làm cho cô không hiểu nổi...
"Em đang nghĩ gì mà mê mẩn đến vậy?". Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh ngây ngốc nhìn mình, nàng nháy mắt hỏi.
Tô Ninh phát giác được mình thất thố, cô thoáng đỏ mặt rồi học theo dáng vẻ ngày thường của Tiêu Ý Hàn, nghiêm túc nhìn thẳng nàng hỏi: "Tiêu thị trưởng, đêm nay chúng ta đi là quán bar gì vậy?".
"À". Nghe Tô Ninh hỏi, Tiêu Ý Hàn nhếch khoé miệng nở nụ cười, nàng đứng dậy đi qua tủ rượu lấy bình rượu kèm theo hai cái ly trở về ngồi xuống trước mặt Tô Ninh.
Tô Ninh thấy thị trưởng vẫn còn muốn uống rượu, cô nhíu mày.
Tiêu Ý Hàn mỉm cười, nàng rót hai ly, đưa cho Tô Ninh một ly, chính mình cầm lên một cái ly khác uống một ngụm, từ tốn hỏi: "Em cảm thấy thế nào?".
Tô Ninh nhất thời nghẹn lời, cô không rõ ý tứ thị trưởng, thấy trên mặt thị trưởng đã lộ ra vẻ say rượu ửng đỏ, người này lúc nãy đã uống hai bận, về nhà còn muốn uống nữa sao.... Tô Ninh nhăn mặt nhìn động tác uống rượu ưu nhã của thị trưởng, cô kiên nhẫn cuối cùng đem lời khuyên nuốt xuống.
"Tôi còn đang suy nghĩ, không biết em có hay không thành thật hỏi tôi vấn đề này..." Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh không nói lời nào, nàng nói tiếp, "Quán bar là Viên Hiểu Dật mở, Viên Hiểu Dật là bạn đại học của tôi hồi ở Mĩ , hơn nữa cô ấy là les. Em cũng nhận ra phải không?".
"Tối nay em cũng nhìn ra một chút, chỉ là..." Tô Ninh thấy thị trưởng thành thật trả lời, không hiểu sao cô bỗng có chút khẩn trương. Tô Ninh không ngốc, tuy với xã hội hiện nay đồng tính luyến ái ngày càng cởi mở hơn nhưng với thân phận thị trưởng thì tuyệt đối không thể công khai. Mặc dù thị trưởng không thừa nhận cái gì nhưng trong lời nói rõ ràng là có liên quan. Tại sao thị trưởng nói chuyện rào đón như vậy, Tô Ninh rối rắm nghĩ, bất giác tay cầm ly rượu cũng đưa lên uống một hớp lớn, nhưng do uống theo quán tính không có chuẩn bị nên cô bị sặc, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra.
Tiêu Ý Hàn thấy Tô Ninh sặc rượu, nàng vội rút khăn tay đưa qua, rót ly nước đem tới, vỗ nhẹ sau lưng Tô Ninh: "Đừng nghĩ nhiều, đêm nay chỉ là trùng hợp gặp em, mà tôi cũng chỉ vừa vặn đi gặp mấy người bạn cũ mà thôi". Giọng Tiêu Ý Hàn đột nhiên thay đổi, dứt lời nàng đứng lên đi kiểm tra các phòng xem có an toàn hay không.
Tiêu Ý Hàn xem kĩ từng phòng, xác định các cửa sổ đều khóa kỹ mới từ trong tủ quần áo lấy ra một cái váy ngủ màu trắng trở lại bên người Tô Ninh.
"Ninh Ninh."
Tô Ninh đang cúi đầu suy ngẫm, nghe thị trưởng gọi cô như thế, phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên thì trông thấy thị trưởng đang nhìn cô cười ấm áp.
"Từ giờ tôi sẽ gọi em là Ninh Ninh". Tiêu Ý Hàn nói với Tô Ninh.
"Dạ". Tô Ninh nhẹ gật đầu.
"Vậy...em sẽ kêu chị là Ý Hàn". Tô Ninh chăm chú nhìn thị trưởng, nhỏ giọng nói.
Tiêu Ý Hàn nhún vai tỏ vẻ nàng sao cũng được, đưa tay sờ sờ gò má nóng bừng, lại nhìn hơn nửa bình rượu còn trên bàn, nàng bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi không thể uống nữa, bằng không thật sự sẽ muốn uống nhiều hơn".
"Em vừa rồi tính kêu chị ngưng uống nhưng không dám". Tô Ninh đứng lên đem bình rượu cất vào tủ.
Tiêu Ý Hàn ngồi trên sopha, hướng Tô Ninh ngoắc tay.
"Tôi đáng sợ vậy à? Sau này có lời gì cứ nói thẳng với tôi, đừng để ở trong lòng". Đợi Tô Ninh ngồi xuống bên cạnh mình, Tiêu Ý Hàn giơ tay sờ lên tóc Tô Ninh, đưa váy ngủ cho cô, tiếp đó nói: "Thôi không còn sớm, em tắm rửa chuẩn bị ngủ đi, tôi còn phải trở về".
Tô Ninh sững người cầm lấy váy ngủ, mặt đỏ lên hỏi: "Đêm nay chị không ở lại đây với em sao?".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip