Chương 5: Gặp lại.

Tiếng nữ nhân phía sau êm dịu thanh thoát cùng ngọt ngào khiến người nghe say mê. Chất giọng mềm mại nhẹ nhàng uyển chuyển.

Cô ngạc nhiên, thật không nghĩ lại gặp lại nhanh như vậy. Phía sau cô là Từ Y Vũ và Tiêu Dạ Thần đang tay trong tay hòa hợp đứng cạnh nhau. Từ Y Vũ vẫn luôn là bộ dạng thanh thuần vui vẻ vô cùng thuận mắt người đối diện.

Cô nở một nụ cười hoàn toàn không thể nhìn ra một chút giả tạo nào.

"Phải, trùng hợp thật gặp em và Dạ Thần ở đây." Biến hóa nhanh chóng, ánh mắt cô lướt nhẹ qua Từ Y Vũ rồi khóa chặt trên người Tiêu Dạ Thần, ánh mắt cô là say mê, lưu luyến và điên cuồng. Dù là người bên ngoài nhìn vào ánh mắt đó cũng cảm thấy khó chịu huống chi Tiêu Dạ Thần còn bị nhìn trực tiếp như vậy.

Do cô đang ngồi quay người lại với Hàm Dịch Trác và Hàn Tịch Lãm nên ánh mắt của cô chỉ có Từ Y Vũ và Tiêu Dạ Thần cảm nhận được.

Tiêu Dạ Thần bị ánh mắt lộ liễu của cô nhìn đến cả cơ thể căng cứng lại. Ánh mắt vốn lạnh lẽo nhìn thẳng vào cô.

Đối với những người khác anh luôn giữ một mặt lạnh lùng xa cách hoặc với Từ Y Vũ là một mặt cưng chiều và ôn nhu. Và cũng chỉ khi nhìn cô ánh mắt anh mới xuất hiện sự chán ghét và khinh bỉ. Cũng có thể hiểu chỉ có cô mới khiến anh chán ghét.

Mà con người cô lại từng cố chấp đến đáng thương. Lại đi chìm đắm vào những thứ không có thật, rồi lại tự làm bản thân bị tổn thương. Lúc đầu khi còn là Triệu Hy Tuyết cô đã cố gắng tìm kiếm hình bóng của anh trong con người của Vương Thiên Kì, sự lạnh lùng của anh hay ấm áp nhanh chóng đều khiến cô trở nên không còn là chính mình.

Và điều ngu ngốc nhất cô làm là luôn điên cuồng gây tổn thương đến người mà họ yêu thương khiến chính mình càng thêm rẻ mạt và đáng khinh bỉ.

Suy cho cùng cũng là tuổi trẻ bồng bột và ngây dại. Cảm thấy cuộc đời của mình chỉ một màu trắng đen nên khi được nhận ánh sáng thì điên cuồng mà giữ lấy khiến chính mình và người khác liên tục tổn thương.

Ánh mắt cô trong phút chốc liền hơi thất thần, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dạ Thần cũng dần bị xao động, bỗng nhiên nhìn vào ánh mắt đó trong lòng lại có một cỗ chua xót

Từ Y Vũ đứng bên cạnh luôn quan sát hành động của cô và anh. Khi nhìn nhận thấy ánh mắt cô và anh nhìn nhau quá mức chăm chú thì thầm tức giận. Đó là ánh mắt mà cô ta không muốn nhìn thấy nhất ở cô. Và cô ta càng không hề chấp nhận anh nhìn Hàn Hy Tuyết bằng ánh mắt đó.

Từ Y Vũ tiến thẳng về phía chỗ cô đang ngồi ngăn ánh mắt hai người nhìn nhau.

"Chúng tôi ngồi chung được chứ?" Từ Y Vũ nhu thuận lên tiếng.

"Được." Hàm Dịch Trác người từ lúc Tiêu Dạ Thần và Từ Y Vũ đến vẫn im lặng giờ bỗng nhiên lên tiếng.

Hàn Tịch Lãm ngồi bên cạnh cô lại tỏ vẻ khó chịu: "Ở đây còn rất nhiều bàn Từ tiểu thư và Tiêu thiếu có thể chọn bất kì một bàn nào khác." Hai cái người không biết liêm sỉ này còn đứng trước mắt em gái anh làm trò.

Từ Y Vũ nghe anh nói vậy vẻ mặt hiện lên một chút ủy khuất, khiến người khác nhìn vào như thể anh đang khinh bạc cô ta.

"Anh hai, em biết anh không thích em nhưng không phải chỉ là ngồi chúng thôi sao!"

Hàn Tịch Lãm vẻ mặt vô cùng khó chịu: "Không..." Anh chưa kịp nói hết câu thì cô lấy tay mình giữ anh lại rồi nhàn nhạt nói.

"Được, cứ tự nhiên." Nụ cười của cô vẫn chưa từng thay đổi, vẫn là nụ cười nhạt và ánh mắt si mê khi nhìn hướng hai người Tiêu Dạ Thần. Hàm Dịch Trác đúng là si mê Từ Y Vũ. Thời gian này có vẻ hai người đã gặp và có cảm tình với nhau rồi.

Cô yên lặng suy nghĩ một hồi về thái độ của Hàm Dịch Trác với Từ Y Vũ.

Nhưng mà thực ra Hàm Dịch Trác muốn Từ Y Vũ và Tiêu Dạ Thần ngồi chung chỉ là muốn xem kịch từ ba người bọn cô. Hoàn toàn không còn ý gì khác.

Từ Y Vũ nghe vậy liền kéo Tiêu Dạ Thần ngồi xuống. Nhưng hiện tại cô ta lại ngăn cản giữa anh với cô. Như vậy cô bị kẹp giữa anh hai và Từ Y Vũ, tiếp là Tiêu Dạ Thần và đối diện là Hàm Dịch Trác.

Suốt bữa ăn hầu hết mọi người đều im lặng ăn hết phần ăn của mình. Ai cũng thể hiện ra được sự lịch thiệp, quý phái của mỗi người.

Cô không có thói quen ăn quá nhiều nên rất nhanh đã ăn xong, những người còn lại cũng nhanh chóng dùng xong bữa ăn của mình.

Hàn Tịch Lãm và Hàm Dịch Trác cũng không có ý định ra về mà ở lại bàn tiếp chuyện hợp đồng. Vì vậy cô chỉ yên lặng một bên không nói gì.

Quay người sang một chút, tầm mắt lại rơi vào người Tiêu Dạ Thần. Bỗng thấy ánh mắt anh cũng đang nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đó khiến cho cô chợt hốt hoảng, tựa như chìm vào một ký ức đã rất lâu rồi. Anh cũng đã tùng dùng ánh mắt đó nhìn cô.

Ánh mắt ôn hòa, ấm áp như ánh dương hòa tan sự lạnh lẽo trong lòng cô. Ánh mắt không chứa sự khinh bỉ và căm hận. Đã từng ánh mắt đó là dành cho cô, mà giờ đây cô chỉ cho là mình hoa mắt mới có thể nhìn thấy một vẻ mặt đó của anh.

Cô dần trở lại bình thường, ánh mắt lại toát ra vẻ si mê cùng cố chấp, khác hẳn so với bộ mặt tao nhã trong bữa ăn mà bọn họ thấy ở cô.

Ánh mắt anh dừng lại trên người cô cũng không quá lâu liền rời đi. Cùng là người kinh doanh rất nhanh anh liền tham gia vào chuyện của anh hai cô và Hàm Dịch Trác. Tiêu Dạ Thần cũng đầu tư vào mảnh đất Châu thành, tập đoàn Thuận Đế của anh cô, Hàm Thị của Hàm Dịch Trác và Tiêu Thị của Tiêu Dạ Thần đều có hứng thú đầu tư vào đó.

"Hàm tổng về mảnh đất ở Châu thành chúng ta phải nhanh chóng giải quyết với bên Thụy Hào. Nghe nói chính phủ cũng đang để mắt đến nó rồi." Hàn Tịch Lãm vẻ mặt nghiêm túc đẩy bản vẽ một khu đất trước mắt Hàm Dịch Trác và Tiêu Dạ Thần.

Vẻ mặt hai người cũng nghiêm trọng: "Chính phủ bỗng nhiên để ý tới cũng thật kì lạ. Nhưng dù sao cũng phải cận thận thì hơn." 

Cô một bên nghe họ nói tâm tình buồn chán. Ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt hút hồn của Hàm Dịch Trác. Thật không biết nam nhân như hắn có tư vị gì a.

Hàm Dịch Trác đang nghiêm túc nói chuyện với hai người kia bị ánh mắt của cô làm cho khó chịu.

"Hàn tiểu thư ánh mắt của cô thật làm người khác chán ghét." Vẻ mặt hắn vẫn mang nụ cười nhưng lại tràn đầy châm chọc.

"Anh không phải người đầu tiên nói điều đó." Không có gì là vẻ mặt tức giận, chỉ là ánh mắt cô lộ rõ vẻ nhàm chán hơi dời tầm mắt.

Ánh mắt cô nhìn đến Tiêu Dạ Thần. Từ Y Vũ này cũng thật biết hưởng nha. Bao nhiêu nam nhân cực phẩm như vậy đều thuộc về cô ta.

Tiêu Dạ Thần bình thản với ánh mắt của cô, một mặt vẫn tập trung vào chuyện trước mặt. Từ Y Vũ ngồi bên cạnh Tiêu Dạ Thần vẫn luôn dính sát vào anh, một mặt cũng chăm chú nghe chuyện của bọn hắn. Phải rồi Từ Y Vũ cũng đang quản lí một bộ phận bên trong Hàn Thị phải nói cũng có năng lực. Tiêu Dạ Thần cũng thật yêu thương cô ta đến mấy chuyện hợp đồng quan trọng này cũng để cô ta biết.

Thấy bốn người tập trung như vậy cũng khiến cô tò mò, từ đầu khi họ nói chuyện cô vốn không hề để tâm mà chỉ lo ngắm hai người trước mặt. Chỉ thoáng nghe qua bọn họ có ý định đầu tư vào mảnh đất Châu thành gì đó.

Cô bỗng nhiên sững lại, mảnh đất Châu thành!

Hàn Hy Tuyết nhớ rõ đời trước Hàm Dịch Trác và Hàn Tịch Lãm cũng đã đầu tư vào mảnh đất này nhưng Thụy Hào hiện nay đang lục đục nội bộ, phó tổng của Thụy Hào muốn chiếm cả tập đoàn nên bày ra mưu kế nhằm cướp vị trí tổng tài của Thụy Hào là cháu trai hắn khiến cả hai bên đối đầu với nhau. Cuối cùng Thụy Hào không thể trụ vững bước đến bờ vực phá sản.

Và mảnh đất ở Châu thành liền trở thành đất vô chủ và bị chính phủ thu lại. Tập đoàn Thuận Đế và Hàm Thị đều chịu tổn thất nặng nề. Mấy ngày sau đó cổ phiếu hai tập đoàn đều xảy ra biến động. Đó là thiệt hại nặng nề nhất mà cô nhớ được.

Nhưng cô không hề nhớ lần đó tập đoàn Tiêu Thị cũng đầu tư vào. Lần này Tiêu Dạ Thần hắn có ý gì? Phía Hứa Dịch Nhiễm không muốn bán lại mảnh đất Châu Thành đó cho Thuận Đế và Hàm Thị, một phần là do hắn muốn hai tập đoàn đầu tư vào để Thụy Hào có thể chống đỡ. Nhưng cuối cùng cái kết cũng chỉ có thể là Thụy Hào phải phá sản. Mặc dù chỉ cần trên ba tập đoàn đầu tư thì nguy cơ Thuận Đế sẽ không phải chịu quá nhiều tổn thất. Nhưng sẽ không có gì đảm bảo được cả ba tập đoàn sẽ thuận lợi sở hữu mảnh đất đó.

Ánh mắt cô trở nên nghiêm trọng, kéo nhẹ tay Hàn Tịch Lãm.

"Không được đầu tư vào mảnh đất này."

Lời cô nói khiến cho 4 người phải dừng lại. Hàn Tịch Lãm nghi hoặc nhìn cô.

"Tiểu Tuyết! làm sao vậy?"

Vẻ mặt cô vẫn không đổi, kiên định nói: "Em nói không muốn anh đầu tư vào mảnh đất này."

"Hàn tiểu thư hiện tại chúng tôi cần đầu tư vào mảnh đất này. Cô nói vậy có ý gì?" Hàm Dịch Trác lộ rõ vẻ không hài lòng.

Cô cười nhạt, ánh mắt sâu hút khiến người khác không đoán được cô đang nghĩ gì. Khí tức xung quanh cũng thay đổi hoàn toàn. Cô như vậy khiến bốn người cảm thấy hoàn toàn xa lạ.

"Chính phủ đang để ý đến mảnh đất này vậy mà anh vẫn cố chấp đầu tư vào, anh không nghĩ đến miếng đất này sẽ gặp vấn đề sao." Bộ dáng biếng nhác giải thích của cô khiến bốn người lặng thinh. Khí chất quyến rũ bộc lộ hết chỉ qua một hành động của cô khiến tất cả trở nên si ngốc.

"Thụy Hào phía bên trong không yên ổn như mấy người tưởng tượng. Tin chắc Hàm tổng cũng phải biết rồi chứ. Vậy xin hỏi anh có thể hiểu khi Thụy Hào chính thức phá sản mảnh đất Châu thành này sẽ thế nào không. Một là sẽ bị chính phủ thu lại và hai cả ba tập đoàn Thuận Đế, Hàm Thị và Tiêu Thị sẽ tránh không được phải đối đầu với chính phủ. Chắc hẳn anh không muốn điều này đúng chứ!" Miệng cô treo một nụ cười lạnh, ánh mắt hiện lên sự châm chọc.

         

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip