Chương 9: Cảm thấy giống một người.

"Dù có thì sao chứ. So với ở lại Hàn Gia, sống tự tại một mình không phải tốt sao? Có thể nuôi thật nhiều nam nhân. Sống cuộc đời như vậy mới thật là không uổng phí." Tiếng nói của cô trầm thấp, nặng nề. Đầu hơi ngẩng lộ rõ vùng cổ trắng nõn, ánh mắt đầy sức hút, đôi môi đỏ mọng đầy mê hoặc lòng người.

Một chuyện đầy vô sỉ như vậy lại được nói ra từ chính miệng của người phụ nữ tưởng chừng gia giáo như thế, thật khiến người khác tràn ngập khinh thường.

Không cần cô nói rõ tức khắc trong lòng ai cũng đã có câu trả lời. Hàn Hy Tuyết dự định biến nhà cô trở thành nơi nuôi dưỡng nam nhân, muốn mỗi ngày được một người đàn ông hầu hạ.

Chỉ là sẽ không một ai nghi ngờ tính chân thực trong lời nói đó. Quả thật Hàn Hy Tuyết có đủ khả năng làm được những chuyện như vậy. Với gia thế của cô hiện tại, muốn bao nhiêu người đàn ông hầu hạ là điều vô cùng dễ dàng. Thậm chí chỉ với gương mặt mỹ lệ của cô cũng có thể khiến cho rất nhiều người phải điên đảo si mê. Nhưng điều khiến những họ phải e ngại chính là bản tính và cách chọn người của cô. Hàn Hy Tuyết vang danh khắp Thượng thành này chính là vưu vật của mọi nam nhân. Nhưng lại chỉ có thể nhìn mà khó có thể chạm.

Biểu cảm trên mặt của Hàn Tịch Lãm và Tiêu Dạ Thần dần trở nên tối sầm, giống như chỉ cần cô nói thêm một câu nữa, hai người sẽ không ngần ngại bùng nổ ngay lập tức.

Tiêu Dạ Thần hai mắt sững sờ nhìn cô, lồng ngực nghẹn uất lại vô cùng khó chịu. Tâm trí anh gào thét dữ dội, sự chiếm hữu mạnh mẽ thao tung lấy tất cả mọi suy nghĩ của anh. Chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là phải bắt lấy cô, giam cầm cô khiến cô chỉ có thể thuộc về anh.

Nhưng...

Nếu anh thật sự làm như vậy thì cô sẽ sợ hãi đối với anh. Bởi vì, cô gái của anh đã không còn như xưa nữa rồi!

Trong tim Tiêu Dạ Thần như có một lưỡi dao vô hình, dựa theo từng lời nói của cô mà cắt sâu đến rỉ máu.

Nụ cười trên mặt cô sáng rực nhưng lại vô cùng xa cách. Trong suy nghĩ của cô, cô chính là người đáng ra không nên tồn tại trên thế giới này. Vì trong mắt mọi người, cô là loại người hèn hạ và dơ bẩn nhất.

"Con người mà, ai chả có cái nhu cầu của riêng mình. Tôi cũng không ngoại lệ đặc biệt thích thử qua thật nhiều nam nhân." Thật sự chưa dừng lại tại đó, lời nói của cô vẫn tiếp tục vang lên.

Sống tùy hứng như vậy, mới thống khoái làm sao!

Mặt Tiêu Dạ Thần biến sắc. Muốn lên tiếng ngăn cản lời nói tiếp theo của cô thì có một giọng khác xen vào.

"Đủ rồi!" Hàn Tịch Lãm tức giận gầm nhẹ.

Mọi người theo tiếng nói của anh khẽ giật mình.

Ánh mắt cô khẽ nheo lại. Biểu hiện trên gương mặt cũng dần thu liễm, khá bất ngờ vì Hàn Tịch Lãm lại lớn tiếng như vậy.

Nhìn vào đôi mắt tràn đầy tức giận của Hàn Tịch Lãm. Khóe mắt kéo thành một cong nhẹ, cũng có chút tự giễu.

Hàn Tịch Lãm hắn phát điên cái gì? Không phải quá quen với bản tính của cô rồi sao. Việc gì phải bày ra vẻ mặt như vậy? Hay là chính hắn chỉ đang cố gắng bảo vệ niềm hy vọng cuối cùng để tin tưởng cô không phải loại người đó. Nhưng hắn không biết sao? Chính ánh mắt của hắn cũng đã xao động trước những lời nói của cô rồi!

Trước giờ những lời nói dối trá của cô bất kì ai cũng sẽ tin tưởng, còn lời nói thật lòng của cô, chưa từng một ai thật sự cảm nhận qua.

Trước mắt thấy đã đến giờ hẹn gặp mặt, Hàn Hy Tuyết đứng lên quay người rời đi mà không nói một lời. Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc trong không mấy vui vẻ.

Gần đến cuối năm tiết trời cũng trở nên mát mẻ, ánh nắng cũng đã không còn gay gắt. Địa điểm hẹn là một quán cafe nhỏ, vào thời điểm hiện tại khá vắng vẻ. Không gian bên trong không quá rộng lớn, rất yên tĩnh và thoải mái. Bên ngoài cánh cửa treo một chiếc chuông nhỏ, vào thời điểm có người tiến vào liền kêu lên thành tiếng.

Từ bên ngoài một người phụ nữ tiến vào, cô ta đi thẳng một mạch đến bàn sát phía cửa sổ, ngay ngắn ngồi xuống.

"Cô Lãng?" Bên cạnh là một người đàn ông trung niên, thấy cô ta ngồi xuống ngay lập tức dò hỏi.

"Là tôi, Mưu tiên sinh." Lãng Y nói. "Đến trễ rồi, thật xin lỗi!"

"Không trễ, tôi cũng vừa mới đến. Cô muốn uống gì chứ?" Nhìn vẻ mặt áy náy của cô, Mưu Kiến ra tỏ ra không có chuyện gì.

"Một tách trà, cảm ơn!" Lãng Y mỉm cười lịch sự đáp lại.

Mưu Kiến sau khi gọi đồ uống cho cả hai tiếp theo từ phía sau lấy ra vài tờ giấy đưa đến trước mặt cô.

"Cô Lãng thấy sao về những mảnh đất này?" Ông ta nói.

Lãng Y cầm lên xem đến chăm chú, một lúc sau mới nói: "Rất tốt."

Mưu Kiến cười lên, cảm giác hết sức yên tâm. "Cô thích là được."

"Mưu tiên sinh, tôi không biết ý chủ ý của ông." Lãng Y nói. "Tôi không có ý định mua thêm đất."

"Tôi đương nhiên biết, nhưng đây chính là vấn đề tôi cần nói với cô, về phía mảnh đất mà cô để ý tới, ông chủ chúng tôi đã thay đổi quyết định." Hai tay Mưu Kiến khép lại để cằm đè lên, bình tĩnh nhìn biểu cảm của cô.

Ông ta ngừng lại, để ý tới thái độ của cô.

Lãng Y nghe vậy nói: "Ồ, vậy sao! Ông chủ của ông muốn tăng giá lên?"

Mưu Kiến lắc đầu: "Là ngài ấy không muốn bán nữa."

Một tia không vui xuất hiện trong mắt của Lãng Y.

"Mưu tiên sinh, trước đó bên phía ngài đã đồng ý bán lại cho tôi. Bây giờ lại muốn không bán?" Bình tĩnh nhìn ông ta, từ ánh mắt lại lộ rõ vẻ không vui.

Mưu Kiến cũng đã phải dự đoán trước được cô sẽ như thế này. Vẫn ôn hòa nói: "Phải, nhưng hiện tại ông chủ chúng tôi nói sẽ không bán."

Lãng Y nhìn thẳng vào ông ta nói: "Ông chủ của ngài là ai? Tôi muốn gặp người ấy."

Mưu Kiến lắc đầu: "Không dễ dàng, ngài ấy là Hứa tổng của tập đoàn Thụy Hào. Cô biết chứ?"

Khóe môi Lãng Y kéo thành một đường, mím chặt lại. Có chút ngoài ý muốn. Trong tư liệu mà cô tìm hiểu, mảnh đất này không hề trực thuộc về phần bất động sản của tập đoàn Thụy Hào, vậy có lẽ đây chính là tài sản riêng của Hứa Dịch Nhiễm.

Nhìn biểu cảm của Mưu Kiến, có vẻ ông ta đã tính toán hết để không ký hợp đồng mua bán lần này. Dù cô có làm bất cứ việc gì thì bên phía ông ta cũng sẽ không bàn giao lại.

Ông ta nói: "Cô Lãng có thể nhìn thử, bất kì mảnh đất nào trong đây cô vừa ý, ông chủ tôi đồng ý sẽ giảm giá xuống cho cô."

Lãng Y lắc đầu: "Không cần, cảm ơn ý tốt của Hứa tổng."

Cho dù những mảnh này có tốt đến mấy thì cũng không hữu ích đối với cô.

Mưu Kiến cũng không bắt ép, ông nói: "Không có gì."

Rất nhanh sau đó đồ uống được mang lên, cô và Mưu Kiến nhận lấy sau đó lại tán gẫu thêm một lúc.

Mưu Kiến nhìn cô, trong ánh mắt bỗng hiện lên hoài niệm.

"Lãng tiểu thư, cô thật sự rất giống một người quen của tôi." Ông nói.

Lãng Y có chút bất ngờ, mỉm cười: "Vậy sao! Vậy thì cũng thật ngượng ngùng, ai cũng nói tôi chính là khắc tinh. Xem ra người mà ngài nói chính là sao chổi rồi."

Mưu Kiến ngẩn người, ngay lập tức hiểu được ý của cô. Ông cười gượng.

"Sao có thể."

Người ấy sao có thể là sao chổi. Cô ấy chính là vì sao tinh tú nhất, đẹp đẽ nhất mà ông từng gặp.

Trong tâm trí vẫn lắng đọng từng kí ức vụn vặt, dù qua bao nhiêu năm vẫn chưa từng thay đổi.

Mùa hè của 20 năm trước.

Ánh nắng gay gắt chói mắt, cô ấy xuất hiện vô cùng nhẹ nhàng. Nở một nụ cười vô cùng ấm áp với ông.

Chỉ tiếc....

Chỉ tiếc, số mệnh trêu đùa. Cuối cùng ông lại đánh mất người ấy bằng sự vô tâm của mình.

Dù vậy nhưng cô ấy lại chưa từng có lời oán trách đối với ông.

Bây giờ nhìn lại ánh mắt của cô gái này, khóe mắt ông lại chua xót.

Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên khó xử, Lãng Y nhấp một ngụm trà, lại nói: "Có lẽ người ấy phải rất may mắn. Vẫn sẽ được ông nhớ tới." Còn cô, dù cho có chết thêm bao nhiêu lần đi nữa. Cũng sẽ không có một ai nhớ đến.

Ánh mắt Mưu Kiến sững sờ, bật cười.

"Phải!" Thật sự may mắn sao?

Lãng Y nhìn thời gian, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Trước khi ra về cô nói với ông: "Mưu tiên sinh, cảm ơn vì đã dành thời gian cho tôi. Hẹn gặp lại"

Mưu Kiến: "Hẹn gặp lại!"

Hàn Hy Tuyết lái xe dạo quanh trung tâm thành phố, để những cơn gió làm thanh tỉnh đầu óc, cảm nhận sự đông đúc ồn ào mà trong cuộc sống tẻ nhạt trước đây của cô chưa từng được cảm nhận.

Thượng thành so với Đế Kinh trong trí nhớ của cô, tuy không phồn hoa náo nhiệt bằng, nhưng ít nhất cô còn cảm nhận được nơi đây đủ lớn để cô tồn tại. Mọi người có thể phỉ nhổ khinh thường Hàn Hy Tuyết nhưng ít nhất còn tốt hơn một Triệu Hy Tuyết không hề tồn tại trong mắt họ.

Xe của cô đi rất lâu, đến khi cảm thấy thư giãn đã đủ, Hàn Hy Tuyết mới lái xe trở về.

Đầu tiên cô sẽ trở về Hàn gia thu dọn hết đồ để chuyện đến nơi ở mới, bắt đầu bước đi đầu tiên trong cuộc sống mới của cô.

Vừa đi, Hàn Hy Tuyết vừa nghĩ đến kế hoạch của bản thân, chợt không để ý đến có một bóng đen kì lạ vô cùng liều lĩnh vội vọt đến trước đầu xe của cô.

Hàn Hy Tuyết giật mình, không kịp suy nghĩ gấp gáp dừng xe lại.

Cả người cô bật nhẹ về phía trước, hai tay nắm chặt lấy tay lái, đầu ngón tay trắng bệch. Cô ngồi trong xe một lúc, chậm rãi phân tích tình hình xung quanh. Không quá đến một phút, ngay khi cô muốn xuống nhìn xem người phía trước có xảy ra chuyện gì hay không thì người nọ đã lao nhanh đến phía cô, dùng sức đập lên cửa kính. Thần sắc người này hơi vội vã, vô cùng điên loạn tự đập cửa xe.

"Mau mở cửa!" Tiếng nói yếu ớt len lỏi vào trong tai của Hàn Hy Tuyết. Có chút run rẩy cùng gấp gáp.

Người bên ngoài thân hình cao lớn, do vừa rồi ngã nhào xuống đất khiến cho cơ thể vô cùng bẩn thỉu.

Hàn Hy Tuyết từ bên trong đăm chiêu nhìn anh ta. Cảm thấy người này cố tình lao đến rồi muốn ăn vạ. Ánh mắt cô đầy phiền muộn, khởi động xe muốn rời đi.

Nhưng điều đó càng làm cho người kia gấp muốn chết.

"Cứu người, mau cứu người."

Hàn Hy Tuyết cảm thấy lực đạo người kia đập lên càng mạnh. Thậm chí anh ta còn không tiếc đá thẳng vào xe của cô. Bất đắc dĩ thở dài, cô mở cửa xe rồi bước ra.

Hàn Hy Tuyết: "Có chuyện gì."

Anh ta vội lao đến tóm chặt lấy cô gấp gáp trả lời: "Mau đưa tôi đi. Nhanh lên!"

Hàn Hy Tuyết cảm thấy tức cười, gạt tay anh ta ra khỏi người mình. Đầy khinh thường nói: "Cút, anh tưởng mình là ai mà ra lệnh cho tôi."

Tên nam nhân ngẩn người, dường như không thể lường trước được thái độ người phụ nữ này sẽ như vậy.

Chỉ là thời gian vô cùng gấp, anh ta cũng không muốn giải thích nhiều. Liều mình lao lên xe của cô. Nhưng không đợi anh ta thực hiện được ý đồ, từ phía trước đã xuất hiện thêm ba chiếc xe lao đến bao vây lấy xe của cô. Biểu cảm trên mặt anh ta hết sức khó coi. Ngay lập tức chửi thề: "Đệt, không cần nhanh vậy chứ."

Từ bên trong chiếc xe đầu tiên, một tên nam nhân cả người mặc vest đen sì, thân hình vô cùng cao lớn bước ra, khí thế vô cùng hung hãn: "Giao người bên cạnh cô cho chúng tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip