chương 12:
Đến lúc Ân Nhật Nhật ngắt máy, mọi người trên xe đều ngơ ngác như rơi vào sương mù. Cuộc nói chuyện vài câu kia quá mức khó hiểu, khiến người nghe đều cảm thấy loạn cào cào.
Ân Nhật Nhật trực tiếp bơ, kéo dưới gầm ghế ra một cái va ly to đùng, bên trong đều là linh kiện điện tử.
Cô đã nhắc trước cho Alee chuẩn bị máy liên lạc, lắp thiết bị phát sóng, từ giờ đến sáng là có thể video-call.
Ném áo khoác xuống sàn xe, Ân Nhật Nhật ngồi lên, để vali trước mặt, bắt đầu ra tay. Xe đi đường khá xóc, cô càng cần cản thận hơn, linh kiện trên tay dưới ánh đèn treo trên trần thùng xe hơi khó nhìn một chút. Ân Nhật Nhật lúc này rất khác. Chậm rãi và cẩn trọng, đây là thứ đã luôn ngấm vào từng cử động của cô, chỉ lúc chạm vào máy móc mới thể hiện rõ nhất.
Mọi người nhắm mắt nghỉ ngơi không ai lại gần làm phiền cô. Một đêm cứ như vậy yên lặng trôi qua.
Sáng hôm sau, ba chiếc xe dừng lại ở một trạm xăng, Ân Nhật Nhật cầm thiết bị hình hộp dày chừng 1cm, màn hình rộng khoảng 8.0 inch, nom có vẻ giống cái máy tính bảng, là sản phẩm sau một đêm không ngủ của cô.
Nhảy khỏi xe, vặn vặn thắt lưng ê ẩm, cô cắm máy vào pin mặt trời mini kia, bắt đầu thao tác. Năm mười phút, màn hình liền bắt đầu thu được hình ảnh. Bên kia vẫn là khuôn mặt của Lạc Cẩm nhưng khí chất đã hoàn toàn thay đổi, ánh mắt lạnh lẽo và sắc sảo, bá khí vương giả thấm vào từng hơi thở, loại cảm giác quá quen thuộc làm Ân Nhật Nhật run lên.
Cô nhếch môi, ý cười thản nhiên và nhẹ nhàng
"Lâu rồi không gặp."
Hắn ở bên kia chăm chú nhìn màn hình, thu bóng dáng thân thuộc ấy vào mặt. Không phải hình hài trước kia nhưng ánh mắt lạnh nhạt trong trẻo ấy vẫn luôn hàm chứa tinh anh không đổi, hào quang của một viên kim cương đẹp đẽ vĩnh cửu tỏa ra từ linh hồn ấy tựa như soi sáng cho cả thế giới của hắn.
Công chúa của hắn, không ngây thơ lương thiện, thiên chân tốt đẹp, cô gái ấy quật cường mạnh mẽ, ngạo khí ngất trời, đã định trước một đời đều sẽ ngẩng cao đầu, tung hoàng như hùng ưng bay lượn.
Hắn sẽ không xua hết hiểm nguy phong ba trên con đường cô đi, hắn sẽ sát cánh cùng cô, là kị sĩ ở sau bảo vệ cô, là nơi dừng chân, một bàn đạp, trạm nghỉ trên lộ trình vươn lên không hồi kết của cô.
Công chúa rồi sẽ về bên hoàng tử, kị sĩ chỉ có thể đánh Rồng, hoàng tử mới là người ở bên công chúa trọn đời.
Kẻ buông tay sẽ luôn nói "Chỉ cần người hạnh phúc, ta nguyện ý buông tay. "
Hắn cũng từng nghĩ thế, cho tới khi cô chỉ vào câu thoại trong tiểu thuyết cười khinh miệt :"Alee, không bao giờ được giống mấy đứa ngu này nha! Nếu yêu là hi vọng người mình yêu hạnh phúc thì phải nỗ lực, phải trở thành người làm người đó hạnh phúc nhất, đừng gửi gắm người đó cho kẻ khác, đừng hi vọng vào kẻ khác. Lùi bước, nhượng bộ, đều chỉ là những ngụy biện cho sự hèn nhát mà thôi."
Hắn không hèn nhát, không nhượng bộ, không lùi bước, hắn sẽ là người ở bên công chúa đến phút cuối cùng.
"Alee, Alee! Thất thần gì a?" Tiếng cô truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của hắn.
"Không có gì. Thế giới này hình như có chút kì lạ." Hắn chuyển chủ đề "Ở tổng bộ của thành phố này có một số người tăng cấp quá nhanh, thân phận cũng rất đặc biệt, quá kì lạ."
Ân Nhật Nhật hay Alee đều không bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, rất nhanh nhận ra sự bất thường này. Cô đảo mắt, đi ra một góc, hỏi
"Có ai ở đó không?"
Alee lắc đầu, cô lập tức kể chuyện về hệ thống cho hắn, mặc cho hệ thống kháng nghị điên cuồng. Alee im lặng nghe, tin tưởng không chút do dự. Hai người nói chuyện rất lâu, mọi người đã đổ xăng xong cũng không làm phiền, lên xe chờ đợi.
"Nếu không thể giết nam nữ chủ vậy nam phụ hẳn là có thể? Giảm bớt ưu thế tương lai của họ có lợi cho chúng ta hơn, dù sao kì ngộ của thế giới này vẫn hướng về phía họ, chúng ta lợi dụng tốt lợi thế biết trước này."Alee vừa phân tích vừa cho ý kiến.
Ân Nhật Nhật gật đầu, việc này cô không nghĩ Lạc Cẩm có thể làm được nên vẫn muốn để sau khi cô tới thành phố F mới giải quyết, Alee lại khác, cô làm được hắn cũng làm được, cô càng yên tâm.
"Tôi sẽ liên tục thu thập vật tư trên đường đi, các anh ở bên đấy nên xây dựng kho ngầm. Tác giả nguyên tác không được thông minh lắm, để trọng điểm căn cứ của Trầm gia bày cái kho vật tư lộ thiên khoe của. Anh ở đó mà không chăm ghé thăm một chút thì quá lãng phí. Trước đừng lấy gì, ghi lại bản đồ đợi nhóm Hoa Kỉ tới hoàn thiện nó trước, mở rộng kho của chúng ta chừa riêng một phần, khi cần thì sang đó gom một mẻ. "
Ân Nhật Nhật giọng điệu thản nhiên nói kế hoạch ăn trộm, thái độ như thể đấy đã là đồ của mình. Alee chẳng lạ gì với tính cách của cô, cảm thấy tiện nghi dễ chiếm như vậy, bỏ qua mới là kì quái.
Trạm xăng ở đoạn quốc lộ này rất vắng không có nghĩa là không có tang thi lai vãng. Dừng ở đây quá lâu sẽ bị chúng đánh hơi thấy, chẳng mấy mà bị bao vây. Ân Nhật Nhật biết thế, nói thêm một hai câu rồi tắt máy lên xe.
Ngồi xuống cạnh Ân mẫu, đột nhiên trong đầu vang lên tiếng nói
"Kí chủ, cô phạm luật."
Ân Nhật Nhật dùng ý thức đáp lại hệ thống
"Luật gì? Alee xuất hiện, thể chế trò chơi hẳn cũng nên đổi mới chứ?"
Hệ thống lên giọng, rõ ràng nó rất khó chịu
"Cô nói cho hắn mọi thứ, đã giao hẹn trước là không nói với bất kì ai mà."
"Alee không nằm trong cái 'ai' đó. Hắn không phải người, hắn là hiện thân trí tuệ của tôi. Tôi đang nói với chính mình."
Hệ thống trầm mặc một hồi, lâu sau mới nói
"Cô yêu hắn?"
Ân Nhật Nhật hơi ngỡ ngàng, lâu sau chợt mỉm cười
"Có lẽ đi. Con người tôi có thể đơn giản tin tưởng người khác sao? Tất cả các mối quan hệ đều xây dựng từ niềm tin, hắn là người duy nhất tôi tin nên nếu tôi yêu ai đó, chỉ có thể là Alee thôi."
Hệ thống không nói gì thêm, bọn họ tiếp tục đi theo lộ trình vạch sẵn.
Chiều muộn xe đột nhiên dừng lại. Ân Nhật Nhật xuống xe, trước mặt là một tường đắp bằng đất cao khoảng 3mét, phía trên có người đang cầm dao đi tuần, có chòi gác thô sơ. Một khu căn cứ.
Tang thi hẳn đã bị thanh lý hết, khoảng một trăm mét quanh đây đều không thấy bóng. Xe họ đừng trước cổng, cổng rất lớn, theo phán đoán của đám Lã Tiểu Lam, nó hẳn được làm từ song sắt nhà tù.
Đoàn xe dừng lại, Lý Hải và Hạ Lâm chững chạc nhất, xuống xe nói chuyện với canh cổng đang nhìn họ chằm chằm. Lát sau, từ bên trong một nhóm người đi ra, dẫn đầu là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mắt thâm mặt thũng, rõ ràng là túng dục quá độ, triền miên lăn giường. Hệ thống cung cấp thông tin, người này là thổ hệ dị năng giả cấp hai, so với mặt bằng chung thì có thể xem là đại cường giả rồi, cùng cấp với cả Dương Tử Âu và Trầm Hạo mà.
Đoàn bọn họ có ba nữ là Ân Nhật Nhật, Ân mẫu và quân nhân Tống Vi, không tiện xuống nói chuyện. Chris thì tuổi quá trẻ, nhìn không uy tín mấy, Lã Tiểu Lam hay La Khánh Tử đều thuộc dạng thiếu trầm ổn. Cuối cùng, mấy chuyện cần ra mặt đều để Lý Hải nghiêm túc và Hạ Lâm khôn khéo đại diện thôi.
Ân Nhật Nhật trong xe không chú ý bên ngoài, nếu họ yêu cầu vật tư thì tốt, cho bọn họ một ít, sớm đi qua, lòng vòng qua căn cứ này thì lâu lắm, sẽ bị đoàn phía sau đuổi kịp, phiền chết.
Lý Hải ở ngoài đàm phán một hồi thì trở lại, nói:
"Bọn họ yêu cầu năm mươi cân gạo, hai thùng mì, một thùng nước."
Lã Tiểu Lam nhảy dựng:
"Đường cũng không phải của hắn, tham dữ vậy?"
Ân Nhật Nhật xé bịch hướng dương, vừa đọc truyện vừa xua tay:
"Lấy đi, đưa bọn họ, tỏ ra tiếc rẻ một chút, thể hiện uy áp, để bọn họ biết cấp bậc của chúng ta."
Lý Hải gật đầu không nói, gọi Lã Tiểu Lam và La Khánh Tử bê đồ đi về phía Hạ Lâm và người trong khu căn cứ đang nói chuyện. Theo như nguyên tác, rõ ràng trên đường đi của nhóm nhân vật chính không xuất hiện căn cứ nào vào thời điểm này.
Hệ thống thấy thắc mắc của cô liền tra tư liệu, nói:
"Xe gạo cô và A Chiêu lấy khi mạt thế vừa bắt đầu vốn dĩ được đưa tới nơi này, họ có lương thực nên sẽ không lập căn cứ sớm như vậy."
Ân Nhật Nhật im lặng, cô chưa trực tiếp hại chết ai ở thế giới này nhưng số vật tư cô thu thập đã làm thay đổi rất nhiều thứ. Cơ mà cô ... không quan tâm.
Mạnh được yếu thua, cô cũng không lấy mạng ai, hơn nữa giết người với cô là chuyện quá bình thường. Cô gây chuyện không làm chết cả thế giới, có nghĩa là kẻ chết cũng vì không bằng người ta thôi.
Xe nhanh chóng vào khu căn cứ, đường đi đã được dọn, người dân ở đây sống rất tạm bợ, người sống đông đúc chen lấn ở trong những ngôi nhà, dưới các máy hiên, khắp nơi đều là những gương mặt chán nản, uể oải.
Đường vốn rất quang đột nhiên bị chặn lại, một hàng bao tải đầy đất chất đống cao hơn hai mét nghênh ngang chặn hết mặt đường. Ân Nhật Nhật không tỏ ra kinh ngạc, tình hình này cô đã đoán được từ trước.
Bọn họ lật lọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip