chương 19:
Dây thường xuân theo lỗ hổng Ân Nhật Nhật bắn trên lồng sắt bò ra ngoài, tấn công điên cuồng. Nó sinh trưởng ở nơi này từ lúc bắt đầu tận thế, âm thầm ăn hết đám quân nhân ở đây, bình an vô sự tu luyện tới cấp bậc này. Lần đầu bị thê thảm như vậy, nó nuốt không trôi.
Ân Nhật Nhật thoáng thở ra, may mà cây thường xuân này cũng không thông minh lắm, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà bò ra từ cái lỗ kia, vừa giảm áp lực cho lồng giam, vừa cho cô một điểm ngắm.
Dị năng của cô tính công kích không quá cao, lao vào cận chiến thì thật là dành hết phần ngu của kẻ khác. Tiếng đạn pháo vang ầm ầm, tiếng rít chói tai vọng ra từ trong lồng sắt, tiếng dây leo bền chắc quật xuống chan chát, trận chiến ồn ào áp đi âm thanh nứt gãy mơ hồ ở phía trên.
Cây thường xuân dù sao cũng đã cấp 8, không đến nỗi một chút đầu óc cũng không có, thay vì dùng một dây leo thật lớn, sau một hồi giao chiến, nó tách nhỏ dây leo, thành những đoạn thon dài linh hoạt. Kẻ địch đổi chiến thuật, Ân Nhật Nhật không còn cách nào khác, thu súng pháo vài không gian, đổi sang súng lục.
Dù sao cũng không tự tin bách phát bách trúng, cô không khiêu chiến giới hạn mà đi bắn ngang những dây leo đang loạn xạ lao tới, hai tay hai khẩu súng đều nhắm vào lỗ đạn trên lồng sắt, ào ào bắn tới. Dây leo nhỏ đứt lìa, rơi xuống đất thành một mớ rối loạn nhanh chóng khô quắt.
Thường xuân từ trong lồng gào rít, bên trong vung vẩy điên cuồng muốn phá lồng sắt, từng đoạn dây leo đánh lên để lại vết hằn biến dạng, uy áp cấp 8 mạnh mẽ phát ra làm Ân Nhật Nhật có cảm giác bị thả vào một bể keo nước, cảm giác cả không gian bị cô đặc này thật quá kinh khủng.
"RẦM!! "
Đột nhiên một miếng sắt thật lớn lao xuống chắn trước mặt cô, nó nhanh chóng phủ xuống, một phần tư khối cầu bằng kim loại hình thành, chắn trước người cô. Ngay sau đó, Alee cũng từ trên một tầm kim loại nhảy xuống, sắc mặt hắn tái nhợt, cả người đều là mồ hôi. Đến bên cạnh cô, miếng kim loại vừa nâng hắn lập tức hợp lại với phần chắn, kín kẽ che hai người lại. Vừa lúc này, bên ngoài vang lên âm thanh thật lớn, tiếng gạch đá đổ xuống cùng tiếng gào rít chói tai của cây thường xuân vang lên làm Ân Nhật Nhật có cảm giác mình đang ở trong một cái chuông lớn, bên ngoài đều là người cầm dùi đánh chuông dùng sức gõ.
Alee không nói, kéo cô vào lòng, ần chặt tai cô, lặng lẽ thu những vết thương trên người cô vào một tầm mắt.
Trận ồn ào này kéo dài vài phút mới dừng lại. Ân Nhật Nhật ở trong vòng tay Alee, nghe tiếng tim hắn đập thật nhanh, xung quanh tối đen như mực, tất cả trở nên đặc biệt tĩnh lặng. Đột nhiên cô quên mất khát vọng cường giả chí tôn, chỉ muốn dừng lại ở dây phút này mãi mãi.
"Tôi sẽ mạnh hơn." Hắn nói, từng từ từng chữ chậm rãi mà vững vàng, thấm sâu vào tâm khảm cô.
Ân Nhật Nhật không tiếp lời, vòng tay ôm lấy hắn.
----------------------------------------------------
Rời khỏi căn cứ Tử Lâm, thái độ của Trầm Hạo với Hoa Kỉ đã lạnh nhạt đi nhiều. Quan hệ giữa Hoa Kỉ và Yến Trương đang ở giai đoạn nồng ấm nhất.
Yến Trương ôn nhu chăm sóc xoa dịu đi bóng ma Ân Nhật Nhật để lại trong lòng Hoa Kỉ.
Trầm Hạo một mình rời khỏi đội ngũ đi săn, họ sau khi rời căn cứ Tử Lâm liền bắt đầu tăng tốc. Ở bên ngoài đã có căn cứ thể chế hoàn thiện như vậy, quân bộ không biết đã biến thành cái dạng gì, chậm trễ sẽ mất thời cơ.
Trầm Hạo một đường không gặp khó khăn gì tiến vào một khu điều dưỡng, lại phát hiện một lối đi xuống khu ngầm bí mật.
Nơi này cửa đóng chặt, cánh cửa bị hư hại nặng nề nhưng không có dấu hiệu bị xuyên qua, trên bảng ghi 'Phòng ngủ đông'.
Trầm Hạo nhìn bảng xác nhận vân tay, trong lòng nghi hoặc. Đây là khu điều dưỡng của một bệnh viện không lớn, an ninh nghiêm ngặt như vậy, chỉ có thể là loại chữa trị không đưa được ra ánh sáng.
Đặt tay lên cánh cửa, dị năng lôi điện cường đại xuất ra, cánh cửa nhanh chóng biến thành một đống phế liệu.
Điện của khu này được cung ứng bằng pin năng lượng mặt trời bên ngoài, không có thứ gì ngừng hoạt động. Trong phòng có rất nhiều máy móc, trong một bể thủy tinh hình trụ đầy thứ dịch xanh không biết tên, có một cô đang nhắm mắt, đeo mặt nạ dưỡng khí.
Trầm Hạo kinh ngạc nhìn máy móc đang hoạt động xung quanh, các chỉ số ổn định trên màn hình cho thấy cô gái kia vẫn còn sống.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gào thét chói tai. Trầm Hạo nhấc chân nhảy sang một bên, tránh khỏi công kích của tang thi. Tang thi mất đà, đâm vào trụ thủy tinh, một vết rạn nứt xuất hiện, dung dịch bên trong thành dòng chảy xuống, lênh láng dưới sàn. Trầm Hạo vung tay, một đạo lôi điện đánh qua, tang thi bị đánh trúng, cả người cháy đen.
Ngoài dự đoán, tia điên kia thế nhưng chạy theo đường dẫn của dung dịch, máy móc liên tục phát ra âm thanh hỗn loạn.
Trong sự kinh ngạc của Trầm Hạo, cô gái trong trụ thủy tinh từ từ mở mắt.
-------------------------------------------------------
Alee và Ân Nhật Nhật tách ra đánh lẻ, Lý Hải và Chris đành phải dẫn đoàn, dưới sự hỗ trợ của Tống Vi và Lã Tiểu Lam hướng về phía quân bộ.
Chris ngồi trong xe nhìn thanh niên cao lớn khôi ngô trước mặt, ánh mắt lạnh nhạt.
Người này là Từ Duẫn, hai ngày trước anh vô tình cứu được, một mình đánh thắng tang thi cấp 4 đã được xem là kì tích, tên này còn có thể gây sốc hơn nữa, hắn thế nhưng có thể biến thành sói.
Chris nhặt được hắn là lúc đang trong hình sói, vố nghĩ cứu một con biến dị thú rồi nhận làm thú nuôi, ai biết trị thương xong hắn biến thành người. Trong đoàn có khá nhiều dị năng giả, dị năng kì quái cũng không ít, anh vốn cũng không muốn quan tâm, ai ngờ hắn chạy tới, hùng hổ nói hắn là hoàng tử túi tộc, nói muốn lấy anh về làm hoàng tử phi.
Chris nhìn con sói đánh thắng cả tang thi cấp 4 bây giờ biến thánh con chó lớn ngẩng mặt trời tự đắc, đột nhiên cảm thấy mình nên quay lại trường đại học, học thêm một kì phát triển ngôn ngữ nữa.
"Từ thiếu, cậu hẳn là có chút nhầm lẫn, tôi là nam, không thể làm hoàng tử phi của anh." Chris đỡ trán thở dài, gặp phải Từ Duẫn chắc chắn vận hạn của anh, ngồi với hắn chưa đầy 15 phút, số lần anh thở dài hẳn có thể bằng cả mấy tháng nay cộng lại.
Từ Duẫn ngồi đối diện cười nói:
"Chris không cần lo lắng, tôi phía trên có anh trai, không cần thừa kế này nọ, tôi yêu ai, ai cũng không quản được."
Chris đỡ trán:
"Nhưng tôi không được, tôi là con trai một!"
"Giờ là tận thế." Từ Duẫn nghiêm túc "Đều không biết khi nào mình mất mạng, yêu ai thì yêu thôi, cần gì để ý nhiều như vậy."
Lại thở dài, Chris quả thực hạn hán lời rồi. Từ Duẫn vẫn một bộ mặt thực hiển nhiên, ở nơi Chris không nhìn thấy, ánh mắt hiện lên một tia sắc bén.
Thanh niên này văn nhã tuấn tú, tuy bình thường không nói nhiều, cũng rất lạnh nhạt nhưng kì thực lại ôn nhu hơn bất kì ai. Khoảnh khắc hắn sắp không kiên trì nổi nữa, người này xuất hiện, hi vọng tốt đẹp này hắn sẽ không buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip