Chương 2

Thạch Tiêu nằm nguyên trên giường không nhúc nhích, trong đầu giống như bị một đàn ngựa cỏ chạy qua, không chuyển động được.

Mắt cô rưng rưng nhìn người trước mặt. Không! Đúng hơn là quả tươi mọng nước thơm ngon mê người Hà Lạc!

Cái gì! Mau nói cho tôi biết đây không phải sự thật!

Đây không phải sự thật!

Tôi không muốn bị anh thao a!

Tôi không muốn đem lần đầu tiên cho anh!

Tôi không quen biết anh, anh đi ra đi!

Ngày hôm đó Hà Lạc rất vô tội. Không rõ vì sao khuôn mặt nhỏ vô tội ấy đâm ầm khiến trong lòng Thạch Tiêu rung động.

Tôi đi a, anh đừng dùng cái loại mặt này nhìn tôi a!

Anh không biết như vậy sẽ xảy ra chuyện sao?!

Tôi không muốn mất trinh a!

Tôi tình nguyện làm bà cô xử nữ ba mươi tuổi a! Cầu xin anh đừng giày vò tôi!

Chỉ là... Biểu tình trên mặt Hà Lạc không vì nội tâm Thạch Tiêu rít gào mà biến đổi nửa phần.

Nhìn nhìn Thạch Tiêu, biểu tình Hà Lạc hiện tại với động tác rõ ràng là đang ám chỉ nói với chính mình:

Đừng giãy giụa, đây là sự thật! Nhận mệnh bị ta thao đi! Nga ha ha ha ha ha ~

Thạch Tiêu cảm giác chính mình sắp bị dọa hỏng mất, nổi điên như là muốn ném đầu!

Kêu em gái ngươi rảnh rỗi xem tiểu thuyết thịt văn đến đau trứng đi!

Kêu em gái ngươi mỗi ngày YY tưởng tượng bị nam chính thao đi!

Nima?

Hiện tại mộng xuân trở thành sự thật a!

Hiện tại biết rõ sự thật, đến thần mã kêu khóc cũng không ra một giọt nước mắt! Sống không bằng chết! Biết vậy chẳng làm đi!

Trong người cô lúc này có phải đang có một vạn thần thú thảo nê mã A Đản chạy như điên có phải hay không!?

Hà Lạc kiên nhẫn chờ đợi người dưới thân, trấn định đi xuống dưới.

Hành động như là đang phát điên của Bạch Triển hắn có thể lý giải tại sao. Như thế này chắc chắn là bị trầm cảm trước khi phá thân!!!

Đều do chính mình không tốt! Trước khi lên giường không có hảo hảo nói rõ từng bước cho cô.

Bất quá hiện tại mở mang kiến thức cho cô hẳn là còn kịp!

Hắn ghé lên người Bạch Triển, một tay nhéo nhéo bộ ngực mềm mại, một tay khẽ vuốt trán của Thạch Tiêu:

"Bạch Triển tiểu bảo bối, đừng sợ. Em đây là tức giận trước khi phá thân, kỳ thật tôi vừa mới tiến vào phòng khách sạn cũng giống em có chút hơi sợ. Chỉ là tôi sợ em bất an nên mới không có biểu hiện ra ngoài. Bất quá hiện tại tốt rồi, tưởng tượng đến có thể được làm với em, toàn bộ cái gì tôi liền đều không sợ!"

Trước khi phá thân bị trầm cảm?

Ta nhổ!

Từ nơi nào xuất hiện một cái danh từ mới đây? Thạch Tiêu đây là lần đầu tiên được nghe, cô lườm Hà Lạc một cái:

"Lão tử không phải là tức giận trước khi phá thân! Cũng không phải khẩn trương sợ hãi!"

Hà Lạc khởi động mặt vô tội :

"Vậy em như thế nào lại nổi điên? Chẳng lẽ là sợ tôi kỹ năng trên giường không tốt, không thể thỏa mãn em?"

"......"

Thạch Tiêu cảm thấy chính mình muốn hóa đá!

Kỹ năng giường chiếu em gái a!

Thỏa mãn em gái anh a!

Chẳng lẽ nhìn qua bộ dáng lão nương là người dục cầu bất mãn thế sao?!

Trong lòng Thạch Tiêu lại xuất hiện thảo nê mã đang đuổi nhau vui vẻ!

Cô cảm thấy đi xuống như vậy không được, nhất định phải hướng Hà Lạc nói rõ ràng sự tình chân tướng. Tuy rằng không biết bạn gái "Bạch Triển phiên bản real" bị đưa đi nơi nào rồi, Thach Tiêu định xin lỗi hắn...nhưng cái ***, Thạch Tiêu cảm thấy chính mình thật vô tội a, cô cũng là đối tượng bị ông trời đùa bỡn a!

Quăng ngã!

"Tôi cùng anh hiện tại nhìn nhau nói chuyện bình thường như hai con người đi, tôi không phải..."

Không đợi Thạch Tiêu nói đến trọng điểm, cô liền phát hiện cổ họng nói không ra tiếng!

Ta nằm!

Đây là cái tình huống ngựa thần gì đây?!

Cô giương miệng ô ô nhìn Hà Lạc, thằng nhãi Hà Lạc này không biết là cố ý hay như thế nào, hoàn toàn không có ý thức được người dưới thân người nói không ra lời. Hắn thay Thạch Tiêu nói tiếp:

"Không phải thì tốt, tôi sợ em ghét bỏ lần đầu tiên của tôi không có kinh nghiệm. Em yên tâm, tôi ngày hôm qua cố ý nghiên cứu hai quyển sách thịt văn, chính là học tập để hôm nay làm cho chúng ta chơi vui vẻ. Tôi hiện tại lập tức đi vào cho em nhìn xem thành quả ngày hôm qua tôi học tập. Em cũng mở gan rộng ra, đừng sợ, chúng ta làm trước mới lại nói tiếp. Chờ làm xong rồi nói không chừng em còn muốn làm nữa đâu!"

Thịt văn!

Nima!

Lại là thịt văn!

Lão nương hôm nay đây là phải bị tiết tấu của tiểu thuyết thịt văn hại chết sao?!

"Tiểu bảo bối, ta tới nga."

Thạch Tiêu rất muốn nói không cần! Nhưng là cô có khổ sở không thể nói a!
 


Bất quá cô còn có thể cử động!

Cô nhắm chuẩn ngay cục thịt lửa nóng thô tráng dưới thân Hà Lạc, lấy tốc độ sét đánh không kịp nâng một chân! Xem tôi hôm nay không đá phế anh nha, làm anh hưởng tuổi già làm thái giám!

Ba!

Ngay lúc Thạch Tiêu đang dào dạt đắc ý, chân của cô xuất lực tấn công mãnh liệt như vậy mà lại đột ngột treo giữa không trung, không động đậy?

Ta thảo thảo thảo thảo thảo!

Đây lại là cái tình huống như thế nào?

Lời nói cũng không thể nói, động cũng không thể động, đây là muốn cô nằm ở chỗ này tùy ý để thằng nhãi Hà Lạc này xâu xé sao?!

Tình tiết đại thần ~ Là ngươi ngăn cản những người có ý đồ phá hư tình tiết phát triển sao ~? Tình tiết đại thần ngươi không cần quá mất công nga ~ Đại gia ý tứ thì tốt rồi ~ ngươi liền buông tha ta đi ~

Bất quá, hiển nhiên đại thần không có ý muốn buông tha Thạch Tiêu ý, tình tiết cẩu huyết vẫn như cũ dựa theo vệt bánh xe đổ, đoạn nào nên có thì có, đoạn nào nên đi thì đi.

Trong lòng Thạch Tiêu gào thét đến ruột gan đứt từng khúc.

Hà Lạc vẫn như cũ không có nhìn ra cái gì khác thường, bắt lấy chân Thạch Tiêu treo giữa không trung:

"Tôi mới vừa nói muốn đi vào, em liền chủ động mở rộng chân cho tôi ngay? Em là cái tiểu *!"

Thạch Tiêu khóc ngất! Ngươi mới là tiểu *, cả nhà ngươi đều là tiểu *!

Anh mới chủ động mở rộng chân để bức người khác! Không đúng, anh không bức! Anh mới chủ động mở rộng cúc hoa để cho người khác làm!

Đáng tiếc, Hà Lạc hoàn toàn không có nhìn đến trong lòng Thạch Tiêu đang có một ngàn thảo nê mã, tiếp tục động tác trên tay chính mình.

Đầu tiên hắn nâng đùi Thạch Tiêu lên trên, khẽ vuốt nhẹ hai cái. Trong sách có nói làm như vậy có thể gợi lên khát vọng sâu trong đáy lòng đối phương.

Hà Lạc cảm thấy thời cơ đã chín mùi, hắn một tay khác giơ lên phân thân hơi phấn hồng của mình, nghênh hướng nhụy hoa đang mím chặt môi kia động thân một cái. Phần đầu không có đi vào hết, mới vừa tiến vào ba phần, một cỗ lực cản đánh úp lại, làm hắn tiến vào không được.

Thạch Tiêu đột nhiên bị lực đạo đỉnh không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng là kêu lại có thể. Có thể thấy được tình tiết này của đại thần chính là thời khắc mấu chốt!

TMD! Nhẹ điểm a!

Lão nương chính là lần đầu tiên a!

Tiểu thuyết thịt văn không nói cho ngươi lần đầu tiên rất chặt hẹp sao?! Không nói cho ngươi lần đầu tiên phải  ôn nhu đối đãi sao?!

Lúc này trong lòng Hà Lạc đã sớm bị dục vọng chi phối, nơi nào còn có thể lo lắng Thạch Tiêu cảm thụ ra sao? Ngay sau đó hắn lại dùng sức, lại đâm vào một phân.

"A!"

Thạch Tiêu lần này không phải hừ nhẹ mà là kinh hô. Cảm giác đau đớn trướng đau tràn ngập toàn thân. Em gái ngươi Hà Lạc, chờ lão nương cử động, lão nương trước tiên đá tàn phế anh, xem anh còn có thể ở trên người tôi tác oai tác quái nữa không!

Hà Lạc đối với tiếng hô của nữ nhân này rất vừa lòng, trong sách viết nữ nhân kêu như vậy kêu chứng minh cô rất sướng, tiếp tục muốn. Hà Lạc khẳng định gật gật đầu, lại một lần nữa động thân làm cho cả đại nhục bổng đều chôn sâu trong hoa tâm!

Thạch Tiêu run rẩy đau đớn co chặt muốn đem tiểu Hà Lạc ngăn cản ở bên ngoài. Chính là cô càng như vậy, tiểu Hà Lạc lửa nóng thô tráng bị cô kẹp đến càng chặt, kẹp càng chặt Hà Lạc càng có khoái cảm.

Loại cảm giác bài xích lại bao dung này tuy rằng ngày hôm qua xem thịt văn cũng có nhắc tới. Nhưng Hà Lạc hiện tại người như lạc vào trong ảo cảnh, chỉ có thể nói thật con mẹ nó sướng a!

Hà Lạc bắt đầu không tự giác được, run rẩy thân thể, tốc độ chọc rút va chạm dần dần tăng lên, khoái cảm theo hai người va chạm truyền khắp toàn thân.

Thủy triều kích động từ dưới thân truyền đến, Thạch Tiêu ngoại trừ ăn đau cũng không có bao nhiêu khoái cảm khiến mày cô cau lại. Biểu tình khó chịu nhìn Hà Lạc trái ngược lại đang hưởng thụ.

Này CMN quả nhiên là cấu tạo bất đồng, cảm thụ cũng bất đồng a!

Người bị cắm cùng người cắm như thế nào lại khác nhau một trời một vực?

Có thể nào có cảm thụ giống nhau sao?
Có thể sao?

Có thể sao?

Có thể sao?

Đáp án hiển nhiên là không thể!

Thạch Tiêu thật hận chính mình không có trở thành nam nhân, mếu như vậy cô có thể cắm chết Hà Lạc!

Hà Lạc hiển nhiên không có ý thức được Thạch Tiêu đau đớn, khoái cảm dưới thân làm hắn quên hết tất cả. Hai người va chạm ngày một nhanh, tiết tấu ngày càng mãnh liệt...

Sau đó, trong phòng chỉ còn lại có thanh âm va chạm giữa thân thể với nhau...

'Bạch bạch bạch bạch..." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip