Chương 10: Hãy nghe em nói (1)
Viên Nhất Kỳ đi vào phòng tắm, liếc mắt liền thấy bộ quần áo ướt cùng với nội y màu trắng treo trên giá, không tự chủ nuốt nuốt nước bọt, xoay người xác định đã khoá cửa kỹ càng, lúc này mới không chút kiêng kị chăm chú nhìn nội y trắng kia.
Bất tri bất giác, máu mũi chảy xuống lần thứ hai, cô cực kỳ bình tĩnh rút khăn giấy nhét vào mũi, tầm mắt vừa chuyển thấy mình trong gương, ngón tay trỏ vào gương nói: "Viên Nhất Kỳ à Viên Nhất Kỳ, không nghĩ tới khi sống lại ngươi thế nhưng biến thành sắc nữ!".
Tiếp theo sắc nữ vừa tắm vừa nhìn nội y trắng tinh của người ta treo cạnh bộ màu hồng nhạt của mình, tâm tình vui sướng ngân giọng hát.
Thẩm Mộng Dao nằm trên giường đọc sách, nghe Viên Nhất Kỳ hát ca vui vẻ, nàng hờ hững lên tiếng hỏi: "Có phải là em biết phòng khách sạn có hai giường ngủ hay không?".
Viên Nhất Kỳ ngưng hát, hắng giọng nói dối: "Sao cơ? Em không biết nha, em có tới đây lần nào đâu, hôm nay là lần đầu tiên luôn đó".
Thẩm Mộng Dao nheo mắt suy ngẫm rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách, không hỏi nữa.
Viên Nhất Kỳ tắm xong đi ra, lòng có chút thấp thỏm, âm thầm phân tích: "Làm sao nữ thần biết được cơ chứ? Lẽ nào hồi trước nữ thần đã tới đây? Nhưng nhìn qua thì không giống a, lúc mới vào cửa thấy hai cái giường, rõ ràng chị ấy còn ngẩn ra. Vậy rốt cuộc là mình để sơ hở chỗ nào rồi nhỉ?". Viên Nhất Kỳ vừa suy nghĩ vừa dùng khăn lông lau tóc, không biết mọi cử chỉ biểu cảm của cô giờ phút này đều nằm trọn trong mắt Thẩm Mộng Dao.
"Ngủ đi." Thẩm Mộng Dao đặt sách lên đầu giường, rúc người vào trong chăn.
"Uhm". Viên Nhất Kỳ len lén đưa mắt nhìn nữ thần, phát hiện nữ thần đã nhắm mắt, thiệt không nhìn ra được chút tâm tư nào từ đối phương.
Viên Nhất Kỳ tự an ủi: Chắc là mình có tật giật mình thôi, phải rồi, chính là do mình suy nghĩ quá nhiều. Trấn an tinh thần xong, cô tắt đèn ngủ, đánh một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau, Viên Nhất Kỳ tỉnh giấc, sảng khoái duỗi thẳng người rồi nghiêng đầu nhìn giường bên cạnh, không biết nữ thần thức dậy từ lúc nào, chăn gối đã được gấp gọn gàng, Viên Nhất Kỳ vui vẻ nói: "Đúng là kiểu mình thích."
"Thích gì?" Thẩm Mộng Dao mặc quần áo chỉnh tề từ phòng tắm đi ra, thấy Viên Nhất Kỳ đang ngồi cười khúc khích.
Phản ứng đầu tiên của Viên Nhất Kỳ là lăn hai vòng trên giường, giả bộ nói: "Em thích cái giường này!".
Thẩm Mộng Dao liếc nhìn cô, ôm chồng tài liệu được xếp ngay ngắn trên bàn: "Chị xuống dưới lầu chờ em". Nói xong đẩy cửa đi, khoé miệng nàng thoáng cong lên.
Nghe tiếng đóng cửa, Viên Nhất Kỳ tiếp tục lăn qua lăn lại mấy lần sau đó nằm thẳng cẳng nhìn trần nhà, cô ảo não lấy tay đập lên mặt một cái rồi lật người vùi mặt vào gối than thở: "Viên Nhất Kỳ, ngươi ngu ngốc như thế thì sống lại làm chi cho phí vậy hả".
Khi Viên Nhất Kỳ đi xuống sảnh khách sạn, dáng vẻ rất bình thản, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Đi thôi." Thẩm Mộng Dao thấy cô đã xuống, nàng đứng lên đi ra ngoài,Viên Nhất Kỳ sờ sờ chóp mũi bước theo sau, không quên tặng nụ cười xán lạn vô hạn xuân ý cho bà chủ.
Viên Nhất Kỳ cúi đầu lẽo đẽo theo Thẩm Mộng Dao, thỉnh thoảng ngước lên nhìn lén người ta. Thẩm Mộng Dao ở phía trước đột nhiên dừng lại làm Tiểu Kỳ cũng tức thì ngừng bước, cô nuốt nước miếng, chăm chú chờ nghe lệnh!
"Lên xe." Thẩm Mộng Dao quay đầu nói ngắn gọn, Viên Nhất Kỳ cảm giác mình đã làm sai gì rồi, tằng hắng một cái vội vã lên xe.
Dọc theo đường đi, Thẩm Mộng Dao chỉ chăm chăm nhìn ngoài cửa sổ, vài lần Viên Nhất Kỳ nhìn lén nàng nhưng chỉ thấy được một bên gò má nàng mà thôi. Đến tận khi xuống xe, cô vẫn chưa nói được câu nào với Thẩm Mộng Dao, cho nên là có người hệt như thiện nữ u hồn trở về ký túc xá.
"Tiểu Kỳ, cả đêm qua cậu không về, lẽ nào đã ở chung với học tỷ?" Trân Ny từ giường trên ló đầu xuống hỏi.
Viên Nhất Kỳ thả phịch người xuống giường, nằm đơ ra chả khác gì xác chết không có sinh khí.
Trân Ny leo xuống ngồi cạnh giường cô, khẩn trương hỏi: "Tiểu Kỳ, cậu bị làm sao? Sao sắc mặt kém dữ vậy?".
"Kém lắm hả?" Viên Nhất Kỳ đờ đẫn nhìn nàng.
Trân Ny gật đầu, vừa vặn có cô bạn từ phòng tắm đi ra, nàng vội kéo đối phương lại, chỉ vào Viên Nhất Kỳ hỏi: "Nhìn xem sắc mặt cậu ấy đúng là khó coi lắm phải không?".
Viên Nhất Kỳ cũng đưa mắt nhìn người bạn.
Cô bạn gật đầu trả lời: "Ừa, cả một bầu trời mây đen u ám trên đỉnh đầu kìa". Dứt lời nàng đi cất chậu rửa mặt, cất xong lại đến gần phán tiếp một câu, "Giống như là chực chờ đổ mưa bất kỳ lúc nào".
Viên Nhất Kỳ và Trân Ny: "...".
Mấy ngày kế tiếp, Viên Nhất Kỳ không dám đi tìm nữ thần, mỗi lần đôi chân không khống chế được bước tới khu ký túc sinh viên năm hai thì trong đầu cô lại hiện ra bộ dạng ngu ngốc của mình ngày hôm đó. Cuối cùng đại não cũng điều khiển được hai chân, ép buộc cô trở về ký túc xá.
"Tiểu Kỳ, rốt cuộc là có chuyện gì?". Bữa giờ Viên Nhất Kỳ cứ ỉu xìu, làm mấy bạn trong phòng không muốn chú ý cũng khó.
Viên Nhất Kỳ thấy ánh mắt lo lắng của họ, cô bật người dậy ngồi xếp bằng, hỏi ra điều rối rắm trong lòng: "Mấy cậu nói coi, nếu như làm sai chuyện gì đó, mấy cậu sẽ làm gì để bù đắp lại lỗi lầm này?".
"Không phải quá đơn giản sao, cứ đi xin lỗi a". Trân Ny chớp mắt trả lời.
Viên Nhất Kỳ lại hỏi: "Nếu như đối phương căn bản không muốn nghe cậu nói chuyện thì sao?".
"Vậy thì cậu tiêu rồi". Bạn cùng phòng quăng ra một câu nói khiến người ta nghẹn họng mà chết.
Tâm tình Viên Nhất Kỳ mới có chút khởi sắc liền bị lời này đả kích trở nên ủ dột, cô khoát tay nói với Trân Ny: "Thôi các cậu đi ăn đi, tớ muốn ngồi nhìn bức tường này kiểm điểm bản thân".
"Có muốn tớ mua đồ ăn về hay không?". Trân Ny hỏi.
"Không, ngàn vạn lần đừng mua cho tớ, tớ muốn tự phạt bản thân mình". Viên Nhất Kỳ kiên quyết nói.
Trân Ny và hai người bạn nhìn nhau nhún vai rồi rời đi.
Cả ba vào căn tin thì gặp Thẩm học tỷ đi tới, nghĩ sắp tới chị ấy sẽ dạy thêm cho mình nên cả bọn mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi trưa Thẩm học tỷ".
"Ừ." Thẩm Mộng Dao nhẹ gật đầu đáp trả, vừa đi qua hai ba bước, nàng chợt dừng lại xoay người hỏi: "Gần đây Viên Nhất Kỳ đi đâu?".
"Mỗi ngày đều chăm chỉ đi học ạ". Trân Ny che miệng cười trộm: "Bây giờ thì cậu ấy đang ngồi thiền ăn năn ở ký túc xá, cơm trưa cũng không muốn ăn, bảo là muốn tự phạt bản thân".
"Nghe nói cậu ấy làm sai chuyện gì khiến người nào đó không muốn nói chuyện với cậu ấy". Một bạn khác có tâm nói thêm.
Thẩm Mộng Dao ra khỏi căn tin, nàng nhíu mày không biết nghĩ gì lại quay ngược về căn tin, lát sau đi ra cầm theo hộp cơm trong tay. Nàng đi thẳng đến ký túc xá năm nhất, dọc đường đón nhận rất nhiều ánh mắt tò mò của các em sinh viên.
Thẩm Mộng Dao yên lặng gõ cửa, nghe bên trong nói vọng ra "Vào đi" mới đẩy cửa tiến vào, thấy ngay người kia đang ngồi khoanh chân đối diện bức tường, không biết có thật sự ăn năn kiểm điểm bản thân không nữa.
"Ăn". Thẩm Mộng Dao đặt thức ăn trên ghế trước mặt Viên Nhất Kỳ.
Viên Nhất Kỳ chấn động cả người, cô tưởng là Trân Ny trở về, còn thắc mắc không hiểu sao nay Trân Ny về tới còn lịch sự gõ cửa?! Ai ngờ nghe được giọng nói của người căn bản sẽ không xuất hiện ở nơi này, cô vội vàng xoay người, thấy thân ảnh quen thuộc, mặt mày liền sáng rỡ, "Học tỷ, sao chị lại tới đây?".
"Nghe mấy bạn ở cùng nói em đang ngồi thiền, còn không muốn ăn cơm để tự phạt mình". Đáy mắt Thẩm Mộng Dao xẹt qua ý cười.
"Không có không có, tuyệt đối không có, em chẳng qua là đang ngồi suy nghĩ thôi". Viên Nhất Kỳ trả lời, biểu tình nghiêm túc.
Thẩm Mộng Dao nhếch miệng rất nhẹ, nhẹ đến mức nếu không để ý kỹ sẽ không biết được, nàng nói: "Em ăn cơm đi, chị đi đây".
"Khoan đã học tỷ". Viên Nhất Kỳ gấp gáp leo xuống giường chạy theo kéo tay Thẩm Mộng Dao lại.
Thẩm Mộng Dao rút tay về, nói: "Còn chưa mang giày kìa".
"Oh." Viên Nhất Kỳ nghe lời quay đầu lại mang giày vào.
"Ăn." Thẩm Mộng Dao lần nữa ra chỉ thị.
"Dạ ". Viên Nhất Kỳ ngoan ngoãn vâng lời cầm hộp cơm lên.
Thẩm Mộng Dao trong lòng buồn cười, nhìn cái người ngơ ngốc trước mặt cứ phải chờ mình ra lệnh từng câu, không biết bá vương lanh lợi hoạt bát ngày trước đi đâu mất rồi.
Thấy đối phương vẫn trơ mắt ra nhìn mình, Thẩm Mộng Dao chỉ có thể kiên nhẫn lặp lại: "Ăn mau!".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip