Chương 23
Ji Yeon nhìn Eun Jung chăm chú, cô không sốt sắng truy vấn.
Những khoảnh khắc như bây giờ luôn là lúc Eun Jung rạng ngời nhất. Tuy cô ta không hoa chân múa tay, vẫn chỉ ngồi yên một chỗ, nhưng khóe mắt và khóe miệng của cô ta tràn ngập ý cười.
Trông cô ta chói lọi bức người.
Ji Yeon ngồi đối diện Eun Jung. Cô vắt chéo tay đặt lên đùi, nhìn cô ta chăm chú: “Tôi xin kính cẩn lắng nghe.”
Đối với Eun Jung mà nói, lý do dẫn đến kết luận mưu sát dễ như bài tập nhập môn. Vừa định mở miệng giải thích với Ji Yeon, cô ta liền bắt gặp đôi mắt ngời sáng, bờ môi hơi mím lại, thể hiện sự tập trung cao độ của cô.
Tư thế xin chỉ giáo ôn thuận hiếm thấy.
Bộ não của Eun Jung đột nhiên xuất hiện ý nghĩ khác. Cô ta tựa vào thành ghế: “Sáng thứ tư tuần trước... chúng ta ăn gì nhỉ?”
“Sủi cảo tôm da cá.” Đó là lần đầu tiên Ji Yeon làm món ăn Trung Quốc này, bởi vì tốn nhiều công sức nên cô nhớ rất rõ.
Eun Jung thản nhiên lên tiếng: “Sáng mai tôi muốn ăn món sủi cảo đó. Nếu em không có ý kiến, tôi sẽ bắt đầu giải thích vụ án.”
Ji Yeon: “...”
Vừa rồi cô còn cảm thấy cô ta chói lọi bức người, vậy mà cô ta lập tức xóa sạch ấn tượng tốt đẹp.
Thấy Ji Yeon mặc nhận, Eun Jung mỉm cười, từ tốn mở miệng: “Đầu tiên, Han Sung Min nói lúc gặp Yoo Sun Hwa, cô ta mặc bộ váy màu xanh da trời, màu sắc may mắn vĩnh hằng. Nhưng trên tấm ảnh chụp ở hiện trường lúc cô ta qua đời, cô ta lại mặc bộ váy đen. Yoo Sun Hwa được cậu con trai cô ta thích tỏ tình, dù không thay đổi ý định tự tử, chắc cô ta cũng không đến nỗi thay bộ váy mang màu sắc có ý nghĩa kỷ niệm bằng bộ váy đen thui để từ giã cõi đời. Yoo Sun Hwa là cô gái nhạy cảm và yếu ớt, lẽ nào cô ta hy vọng cô ta xuống suối vàng với trang phục màu đen chứ không phải màu xanh da trời?
Yoo Sun Hwa gọi cuộc điện thoại vĩnh biệt mẹ vào lúc 12 giờ 05 phút, Han Sung Min đại khái rời đi lúc 12 giờ 30 phút. Cô ta lại gọi cuộc điện thoại thứ hai cho mẹ lúc 12 giờ 40 phút nhưng không đợi điện thoại kết nối. Nếu không phải thay đổi ý định, tại sao cô ta gọi cuộc điện thoại thứ hai? Để nhân đôi nỗi đau khổ của bản thân? Hơn nữa, tại sao Han Sung Min vừa rời đi, cô ta liền gọi ngay? Khả năng lớn nhất, sau lời tỏ tình của Han Sung Min, Yoo Sun Hwa từ bỏ ý định tự tử. Cô ta muốn nghe giọng nói của mẹ cô ta.
Yoo Sun Hwa đăng nhật ký lần cuối vào lúc 12 giờ 37 phút, nhưng đến 2, 3 giờ sáng mới qua đời. Điều này không hợp lý, cô ta nên có tuyệt bút trước khi kết thúc mạng sống, viết ra nỗi đau khổ khi không thể ở bên cạnh Han Sung Min, hay vĩnh biệt Han Sung Min ở trong nhật ký mới đúng.
Yoo Sun Hwa làm gì trong khoảng thời gian gần hai tiếng đồng hồ đó? Cô ta không gọi điện cho mẹ, không từ chối Han Sung Min, cũng không viết nhật ký. Cô ta trầm tư suy nghĩ hay sao? Tại sao ở cuộc điện thoại thứ hai gọi cho mẹ, cô ta không đợi kết nối đã tắt máy? Tại sao cô ta lựa chọn ma túy để kết liễu cuộc đời? Lẽ nào cô ta cảm thấy chìm xuống vũng bùn bẩn thỉu trong nửa năm, cuối cùng quyết định kết thúc mạng sống bằng phương thức bẩn thỉu nhất?”
Ji Yeon nghe rất nhập tâm. Eun Jung cầm tách trà uống một ngụm, huýt một tiếng sáo khe khẽ, nhướng mắt nhìn cô: “Lần sau, em hãy tự giải quyết vụ án đơn giản như thế này. Đừng bắt bộ não của tôi quay về trình độ tư duy của nhiều năm trước.”
Ji Yeon đang ‘tiêu hóa’ một cách tỉ mỉ lời nói của Eun Jung. Một lúc sau, cô mới có phản ứng, ngẩng đầu nhìn cô ta.
Cô ta vừa thản nhiên nói đến ‘lần sau’. Có lần sau hay không, là do cô quyết định.
Trầm tư vài giây, Ji Yeon hỏi: “Unnie thấy lời nói của Han Sung Min có đáng tin cậy không?”
Eun Jung đáp: “Đáng tin cậy, bằng không tại sao cậu ta lại kể với chúng ta một cách chi tiết sự việc có thể vạch trần chân tướng mưu sát? Nhật ký của Yoo Sun Hwa cũng nói rõ, cuộc sống đau khổ của cô ta trong nửa năm không liên quan đến Han Sung Min.”
Ji Yeon gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy. Blog của Yoo Sun Hwa bí mật và đáng tin cậy. Sáng nay nhân viên kỹ thuật khẳng định, không tìm thấy dấu vết blog bị xóa hoặc thay đổi nội dung trong kho dữ liệu mạng, đầu cuối đăng nhập cũng chỉ có máy tính của Yoo Sun Hwa.”
“Ngoài ra Han Sung Min cho biết, người chết đeo đôi hoa tai ngọc trai. Nhưng trên ảnh chụp ở hiện trường, cô ta không đeo hoa tai.” Eun Jung nói.
Ji Yeon nhớ lại, gật đầu tán thành.
“Em hãy đi kiểm tra vật chứng ở Cục Cảnh sát, xem có đôi hoa tai này hay không?”
“Vâng.”
Lúc này, Eun Jung gọi điện thoại di động: “Hãy đến chỗ tôi ngay.”
Không biết người ở đầu bên kia nói gì, khóe miệng cô ta ẩn hiện ý cười: “Vậy thì mau kết thúc cuộc họp vô vị của chị.” Ngữ khí của cô ta trở nên lạnh lùng: “Không có gì quan trọng hơn mạng sống con người.”
***
Khác với bộ váy đỏ mặc hôm ăn cơm, hôm nay Yang Ji Won diện bộ vest Chanel màu trắng, trông rất duyên dáng và ấn tượng.
Ji Won ngồi ở chiếc ghế sofa tiếp khách trong phòng làm việc, nghe phân tích vụ án. Sắc mặt chị ngày càng nặng nề.
Người trần thuật là Ji Yeon. Bởi vì Eun Jung nói: “Lẽ nào bắt tôi nhắc lại hai lần cùng một nội dung? Đây vốn là công việc của em.”
“... Do đó, chúng ta phải lập tức báo cảnh sát, để họ lập án điều tra, đồng thời tạm dừng công tác của tất cả nhân viên trong phòng.” Ji Yeon kết luận.
Dưới cái nhìn chăm chú của Eun Jung và Ji Yeon, Ji Won im lặng một lúc. Sau đó, chị ngẩng đầu, vẻ mặt đã khôi phục sự bình tĩnh: “Cám ơn hai người đã phát hiện ra sự thật, bằng không một người vô tội bỏ mạng oan. Hơn nữa công ty của tôi tồn tại kẻ giết người, đây là điều tôi tuyệt đối không thể tha thứ.”
Ji Yeon gật đầu, Eun Jung vẫn vô cảm như thường lệ.
Ji Won nói tiếp: “Tuy nhiên, vụ này liệu có thể âm thầm giải quyết?”
Ji Yeon ngây ra, Ji Won nhìn Eun Jung: “Được không Eun Jung?”
Eun Jung tỏ ra lạnh nhạt, cứ như người trước mặt không phải chị gái của cô ta: “Chị muốn tôi âm thầm kiểu gì?”
Ji Won chậm rãi mở miệng: “Em cứ tiếp tục điều tra. Sau khi tìm ra hung thủ, em hãy trực tiếp thông báo cho cảnh sát bắt người. Chúng ta đừng công khai vụ này.”
Ji Yeon có thể hiểu nỗi lo lắng của Ji Won. Chị ta sợ ảnh hưởng đến công ty. Nhưng đúng như Eun Jung nói, mạng người là quan trọng nhất, bí mật điều tra sẽ rất bất tiện.
Cô quay sang Eun Jung, cô ta nhếch miệng: “Không được.”
Căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Một lúc sau, Ji Won nói với Ji Yeon: “Ji Yeon, cô ra ngoài trước đi.”
Ji Yeon: “Vâng ạ.”
Ji Yeon rời khỏi phòng làm việc của Eun Jung, thuận tay khép cửa. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô. Giám đốc Lee và trợ lý của Ji Won đang ở phòng trà nước trò chuyện cũng lập tức đi về bên này.
“Có chuyện gì vậy?” Giám đốc Lee hỏi.
“Không có gì đâu ạ.” Ji Yeon đáp: “Chủ tịch có việc cần bàn với Ham tổng, bảo em ra ngoài trước.”
Bọn họ đương nhiên không hỏi han nhiều.
Ji Yeon tìm một chỗ trống ngồi xuống. Mọi người tiếp tục bận rộn làm việc. Một lúc sau, Woo Joon đẩy ghế lại gần Ji Yeon: “Hôm nay em bận đến mấy giờ?”
Ji Yeon cười cười: “Em không rõ, xem Ham tổng thế nào.”
Woo Joon ngoác miệng cười, để lộ hàm răng trắng lóa: “Gần đây có một quán ăn rất ngon. Tôi còn một số phiếu giảm giá vẫn chưa dùng đến, em có muốn thử không?”
‘Đừng đụng chạm thân thể với bọn họ, người sử dụng ma túy thường mắc bệnh truyền nhiễm.’
‘Không có xương sao? Mau bỏ tay ra!’
Ji Yeon nhìn Woo Joon, trong đầu đột nhiên bật ra câu nói của Eun Jung.
Một tia ngọt ngào vụt qua trái tim cô, cô đáp: “Thật ngại quá, em có hẹn rồi.”
“Bạn trai?”
Ji Yeon không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ hơi mỉm cười, khiến Woo Joon thất vọng quay về chỗ cũ.
***
Ji Won quan sát em gái, trong lòng chị hơi khó chịu.
Chị biết Eun Jung có tính lập dị từ nhỏ, đối với ai cũng lạnh nhạt, bao gồm cả chị. Nhưng thời niên thiếu, do bố mẹ bận rộn công việc, hai người bao ngày đêm chung sống dưới một mái nhà, cùng ăn trưa ăn tối, cùng xem một chương trình truyền hình. Khi chị phát hiện ra thứ gì đó thú vị, Eun Jung luôn âm thầm đi theo, dù cô chỉ thờ ơ nhận xét: “Ji Won, chị vô vị thật đấy.”
Thời trung học, chị là nhân vật nổi tiếng trong trường, là nữ hoàng vũ hội. Còn Eun Jung là cô bé thiên tài lạnh lùng. Nếu không nói, chẳng ai có thể ngờ bọn họ là chị em. Nhưng khi chị bị một anh chàng playboy bắt cá hai tay, trốn ở nhà khóc hết nước mắt. Eun Jung không do dự tìm đến anh chàng đó, dùng lời lẽ sỉ nhục anh ta và đánh anh ta một trận.
Cho đến khi Eun Jung lên đại học, hai người mới dần xa cách. Nhiều khi Ji Won nghĩ, có phải loại người như Eun Jung không tồn tại tình cảm? Bởi vì một thời gian dài cô bận rộn học tập, không bao giờ nghĩ đến chuyện liên lạc với chị. Nhưng không thể phủ nhận một điều, người phụ nữ duy nhất bước vào cuộc sống của Eun Jung chính là chị. Sự thật này luôn khiến Ji Won có cảm giác thỏa mãn và vui sướng một cách kỳ lạ. Nhưng chị không bao giờ thử phân biệt xem, đó rốt cuộc là sự tự hào của một người chị gái, hay là tình cảm được tích lũy qua năm tháng. Bởi vì chị là người lý trí, chị sẽ có cuộc đời huy hoàng, có vị hôn phu môn đăng hộ đối. Còn Eun Jung vẫn là em gái duy nhất của chị. Đối với Ji Won, như vậy là đủ.
Vậy mà bây giờ, Eun Jung từ chối yêu cầu của chị một cách vô tình, không một chút nể nang.
Ji Won nhìn Eun Jung một lúc mới mở miệng: “Em từ chối tôi ngay trước mặt người ngoài?”
Eun Jung không hề tỏ ra khó xử, cô cất giọng nhẹ tênh: “Tùy việc mà xét, chị đưa ra yêu cầu quá ngu xuẩn.”
Ji Won ngẩn người. Chị cắn môi, gầm lên: “Eun Jung! Công ty chúng ta là công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán. Đừng quên em là một cổ đông lớn. Phòng ba khách hàng lớn lại là bộ phận nòng cốt của công ty. Nếu để lộ scandal giết người, em có biết giá cổ phiếu giảm bao nhiêu, công ty tổn thất đến mức nào không?”
Eun Jung liếc Ji Won một cái.
Ji Won nói tiếp: “Công ty không chỉ là tâm huyết của bố em và mẹ tôi, bây giờ cũng là tương lai và cuộc đời tôi. Lẽ nào em để bao năm nỗ lực của tôi tan tành trong chốc lát? Em nhẫn tâm nhìn chị gái rơi xuống đáy vực?”
Thấy Eun Jung vẫn ngồi im bất động, Ji Won đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, đặt tay lên vai cô.
Eun Jung ngẩng đầu nhìn chị gái. Ánh mắt cô xa cách, vẻ mặt bình tĩnh, làm Ji Won không biết cô đang nghĩ gì. Nhưng chị vẫn cất giọng dịu dàng: “Tôi đâu phải bắt em dừng cuộc điều tra, chỉ hy vọng em bí mật tiến hành. Với năng lực của em, đây chỉ là chuyện nhỏ đúng không? Eun Jung, coi như tôi cầu xin em. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa cầu xin em điều gì, chỉ một lần này thôi.”
Cửa phòng làm việc của Eun Jung bị đẩy ra, Ji Won uyển chuyển đi ra ngoài. Trên mặt chị là nụ cười tao nhã và kín kẽ.
Cả đám nhân viên đều đứng dậy, gồm cả Ji Yeon. Ji Won mỉm cười đảo mắt một vòng: “Vừa rồi tôi nói chuyện với Eun Jungvề tình hình gần đây của phòng. Em ấy rất hài lòng về biểu hiện của mọi người, do đó tôi cũng rất hài lòng. Mọi người hãy làm thật tốt. Năm nay phòng ba khách hàng lớn lại đạt thành tích xuất sắc, cuối năm tôi sẽ tiếp tục phát phong bì nặng tay cho mọi người.”
Mọi người cười tươi, tiễn Ji Won trong không khí nhiệt liệt.
Đợi mọi người giải tán, Ji Yeon mới quay về phòng làm việc của Eun Jung.
Eun Jung đang đọc báo, bộ dạng rất thoải mái: “Em hãy đặt hai vé máy bay sớm nhất đến khu nghỉ mát. Chúng ta sẽ đi xem xét hiện trường.”
Ji Yeon ngẩn người. Cô và cô ta cùng đi? Có nghĩa là...
“Unnie đã nhận lời chủ tịch?”
“Ừ.”
Ji Yeon hơi bất ngờ: “Tại sao?” Tuy bình thường Eun Jung vừa chảnh vừa khó chiều nhưng lúc bắt tay vào công việc, cô ta rất cẩn thận và nghiêm túc. Có lẽ người chị gái chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim cô ta, mới có thể khiến cô ta phá lệ?
Eun Jung cất giọng nhàn nhạt: “Tôi thích nhận lời thì nhận chứ sao.”
***
Đêm đã về khuya, Ji Yeon và Eun Jung mỗi người chiếm một đầu ghế sofa, chăm chú xem tài liệu.
Tự sát biến thành mưu sát, mọi manh mối cần phải rà soát lại, cần tìm hiểu thêm thông tin. Ví dụ lý lịch chi tiết của từng người trong phòng, việc sắp xếp phòng nghỉ hôm xảy ra vụ án, camera giám sát ở khu nghỉ mát và tình hình thời tiết...
Eun Jung nhấm nháp cà phê, còn Ji Yeon uống trà hoa. Buổi đêm vô cùng yên tĩnh. Ji Yeon thỉnh thoảng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Eun Jung ngồi yên một chỗ, thần sắc rất tập trung. Cô ngồi cách cô ta không xa, nhưng phảng phất cũng bị hòa nhập vào khí thế của cô ta.
Ji Yeon không biết mình ngủ từ bao giờ. Vừa mở mắt, cô liền nhìn thấy trần nhà xám trắng, dưới thân là chiếc giường cực lớn mềm mại màu đen tuyền. Cô đang ở trong phòng ngủ của Eun Jung.
Trên người Ji Yeon vẫn là áo sơ mi và váy ngắn, dép lê đi trong nhà đã bị tháo ra. Cô xuống giường, phát hiện bên cạnh giường không có dép. Eun Jung đã bế cô vào trong này?
Vừa đi ra ngoài hành lang, cô liền nghe thấy tiếng nhạc giao hưởng và tiếng bước chân nhè nhẹ truyền đến từ phòng khách.
Eun Jung không bỏ mặc cô ngủ ở ghế sofa, mà nhường giường của cô ta cho cô. Nhận thức này khiến Ji Yeon cảm thấy hết sức bất ngờ.
Hơn nữa, cô ta còn bế cô vào phòng...
Trong lòng trào dâng nỗi ngọt ngào, Ji Yeon đi chân đất ra phòng khách. Nhưng đến hành lang nối với phòng khách, cô bất giác sững người.
Phòng khách chỉ mở một ngọn đèn sàn, ánh sáng tối mờ. Giữa phòng khách đặt bồn tắm cực lớn vẫn còn đầy nước. Mặt nước lấp lánh, không rõ do ánh đèn hay ánh sao từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Bề mặt tựa hồ còn bốc hơi nóng.
Thảo nào Eun Jung bế cô vào phòng ngủ. Vì cô ta muốn tắm ở phòng khách.
Ji Yeon đảo mắt, phát hiện Eun Jung chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đứng bên cửa sổ ngắm cảnh đêm. Chiếc khăn tắm quấn trên người, để lộ bờ vai mãnh mai và hai bắp chân trần, hình như vẫn còn giọt nước chảy theo đường nét thân hình cô ta.
Mặc dù ánh sáng mờ mờ, Ji Yeon vẫn có thể nhận ra, trên bờ vai trần đẹp đẽ của người phụ nữ xuất hiện vô số vết sẹo rất sâu. Trong đêm tối, những vết sẹo đó như cành hoa và dây leo đáng sợ nở rộ trên lưng cô ta.
Ji Yeon vô cùng kinh ngạc.
Eun Jung từng nói, cô ta chỉ phụ trách phân tích vụ án, bắt người là việc của cảnh sát. Vậy tại sao cô ta lại có những vết thương sâu đến tận xương cốt? Lẽ nào cô ta cũng từng trải qua tình cảnh nguy hiểm đáng sợ?
Ji Yeon quan sát kỹ. Những vết sẹo đó giống như xếp thành hai hàng dài ở bên phải và trái. Bên trái đại khái xuất hiện hơn mười vết sẹo, bên phải cũng tương đương.
Ji Yeon trầm mặc trong giây lát, sau đó cô rón rén quay về phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip