Chương 2: Cú sút Triệu Đô

Khai giảng rất nhanh đã đến, tôi dậy sớm chuẩn bị giao diện ngoại hình ưa nhìn, cuốn hút sáng bừng nhất trường để lên nhận giải "độc đắc". Năm đầu tiên bước chân vào cánh cổng trường mong ước luôn hiện hữu trong giấc mơ của tôi - một tân binh lớp 10, vừa bước qua cánh cổng trường cấp ba, cảm giác như vừa mở khoá một màn chơi mới. Mọi thứ đều như một không khí mới bao trùm lên: sân trường rộng hơn, người lạ hơn, và tim đập cũng nhanh hơn một chút vì háo hức được gặp lại một người.

Sớm ấy đã có mặt trên mọi địa hình của trường, tham quan đủ thứ nhân lúc đang nhạt nhẽo. Tôi đi dọc theo hành lang tòa A, đúng lúc rẽ trái đi lên toà B thì bất chợt tôi va phải một cô bạn:

- Á..ui da.. trời ơii..

"BỘP"- Tiếng sách rơi và tài liệu loạt xoạt

- Xin lỗi cậu, mình không để ý .... - cô bạn luống cuống vội sắp lại tệp tài liệu rơi trên sàn.

Tôi đứng lên nhặt lại mấy tờ tài liệu nhưng bất chợt điều khiến tôi chú ý đến chính là cô bạn đứng trước mặt tôi có vẻ khá quen mắt.
"Sao trông giống Tuệ Lâm phết nhỉ ?"

Khi đứng dậy tôi mới nhìn rõ hơn cô bạn đang đứng đối diện ngay trước mắt tôi xen chút phấn khích. Tim đập bùm bùm rộn ràng như phá cỗ, sắp nhảy dựng ra ngoài kìaaa

- Cậu có phải là Tuệ Lâm không?

Chút thoáng như không khí đang ngưng đọng lại, kèm theo biểu cảm hết sức dò hỏi và đôi phần tò mò của tôi. Hình như cô bạn đó cũng chỉ mang máng nhớ ra người đứng trước mặt đã từng gặp rồi. Tuệ Lâm khựng lại một lúc rồi chắc cậu ấy đã nhớ ra điều gì:

- Có phải cậu là bạn thi HSG Toán hồi lớp 9 đúng không...?

...

Sau hôm đầu tiên làm quen khi thi học sinh giỏi xong cứ nghĩ rằng sẽ không gặp lại cô bạn đó, vậy mà cơ duyên đến nhanh không kịp cản. Biết là sẽ gặp Tuệ Lâm ở trường nhưng ai lại muốn chào hỏi vào tình huống dở khóc dở cười như vậy chứ.

Sáng nào đi học tôi cũng phải gắng vực dậy để đi đến trường đúng giờ vì trường tôi có quy định phải vào lớp đúng 7h kém 10, đồng phục sơ vin chỉnh tề, đeo thẻ học sinh và đội mũ ¾ đầu.

Hôm đó thế nào lúc tôi đang cưỡi trên con Cub, vừa ra đến ngõ rồi mới sực nhớ bản thân mình quên không mang thẻ học sinh nên phải quay xe lại về nhà lấy.

Kết quả hôm đó chờ đèn đỏ ngã tư xong vì quay lại nhà lấy thẻ nên tôi được "+1 vé phạt đi concert lao động tự nguyện của trường"

Thực sự đầu năm bốc cho tôi đúng quả lao động mệt bở hơi tai.

Đã thế lớp tôi theo học là ban xã hội vì tôi chỉ thích học Toán còn lại Lý và Hóa tôi không ưu được cho lắm và học lệch nên tôi chuyển hướng sang học xã hội - bẻ cong giới tính. Đương nhiên rồi lớp xã hội thì số đông sẽ là nữ nhiều hơn nam nên ngày đầu vào nhận lớp tôi trở thành 'tâm điểm' của hội chị em cây khế trong lớp và luôn nhận được nhiều con mắt nhìn lén vì ngoại hình của tôi.

Quên mất chưa giới thiệu với mọi người tôi là Nguyễn Trần Hoàng Nam - Thủ Khoa HSG cấp Tỉnh môn Toán và cũng vinh dự là Thủ Khoa đầu vào Chuyên Toán 10.

Tôi thì có đam mê với thể thao từ hồi còn bé nên đã rèn luyện rất nhiều và có chiều cao khá cộng thêm với khuôn mặt quá ư là thu hút nên tôi cũng chả lấy làm lạ với việc những bạn khác bàn tán về mình cũng như profile cực đỉnh

Cứ mỗi lần "luyện não" xong là tôi lại khó chịu tay chân. Cần được đá bóng, chơi bóng rổ hay mấy môn thể thao cần vận động ngay lập tức.

Nhà tôi cách sân vận động khoảng hơn 2km nên như thường lệ, tôi chạy xe sang nhà thằng Huy trước. Sân đó là tổng hợp đầy đủ các loại hình thể thao: bóng đá, bóng rổ, cầu lông, võ Karate bơi lội.

Người anh em chiến hữu xông pha gắn bó lâu nhất đối với tôi trên mọi mặt trận, từ thuở "trần trụi" tranh nhau cái ô tô đồ chơi- Trần Phúc Huy với biệt danh Huy AI TI (ai ti)

Huy theo mọi người cảm nhận thì cậu ta chính là kiểu người luôn "nghiện ngập" nhai những dòng code dài dằng dặc. Nó học chuyên Tin, tức là thuộc loại "gõ phím bằng tình yêu và debug bằng bản năng sống sót", học giỏi, code giỏi, nhưng tuyệt đối không phải kiểu mọt sách gò bó.

Một kiểu người ngồi trong lớp thì lạnh lùng như lập trình viên phân tích bug, ra sân bóng thì bùng nổ như Messi đá giải làng: "Tổng hợp được những pha đá đi vào lòng cống của Huy". Chơi với tôi nó lây cho tôi cái bệnh "cẩn thận quá" nên đôi khi tôi cũng thấy hơi ngợp với cậu bạn này. Nó điển trai đấy nhưng ngặt nỗi nó chả thích ai vì bình thường cắm đầu vào máy tính mày mò lập trình, rồi lại đá bóng với tôi, xong một mình cô lập vào thế giới của riêng mình.

Tôi thì ngược lại, có trò gì hay cứ kéo nó bằng được đi chơi cùng để không cho nó mải chìm đắm vào thế giới "dính chặt bàn phím". Nó hay cà khịa tôi, phán câu nào là tôi muốn lấy keo 502 dính mồm nó lại, nhưng lúc cần thì lại là người đầu tiên đứng về phía tôi, hoặc đơn giản là ngồi nghe nó nói chuyện chuyên ngành của nó để mặc tôi ung ung không hiểu cái tắc te gì.

Hội tôi chơi có giải bóng đá liên minh giữa các quân đoàn đầu năm như màn chào đón làm quen với các học bá văn võ song toàn, chiến cả mặt học tập lẫn thể thao. Dĩ nhiên lại chơi ở chỗ sân vận động địa chỉ cũ rồi

Random đội thi đấu và lần này thật ĐỎ khi lần đầu thi đấu xác định có vào được vòng trong hay không chính là phải đấu với một đội khó nhai, đã từng đạt 2 giải quán quân năm ngoái

Bước vào trận, ai cũng bừng bừng khí thế ngực phập phồng chuẩn bị một cuộc đấu không phân thắng bại.

- Này chuyền bóng sang đây cho tao - Thằng Vinh hét lên.

- Chuyển sang thằng Quyết nhanh lên sắp vào rồi

- Nhanh sắp phá trụ rồi anh em

Trận đấu đi vào những phút giây căng thẳng khi hai bên đều ngang tài ngang sức nhưng vì lợi thế là đội chúng tôi liên mình đều cao từ M7 trở nên lên là tình hướng xử lý quá là easy.

Phút bù giờ cuối cùng khi cả hai bên đều tỉ số 1-1 hòa nhau mà chưa có sự đột phá lớn nào. Bỗng nhiên một tình huống "bật ngửa - ngơ ngác - ngỡ ngàng" đã làm cho toàn trường được phen náo nhiệt "chấn động địa cầu"

BỊCHHHHHH!!!

Một cậu bạn đang chạy theo bóng bỗng trật chân. Chân sau sút thẳng sang bên sân khác. Nhưng đời đúng là khi bạn tưởng "TOANG" thì trời lại ném cho bạn một khoảnh khắc nghệ thuật đỉnh cao.

Tưởng rằng quả bóng đó sẽ va vào một bạn nào đó đang tập luyện thì bỗng dưng có một người lao như bay ra, lộn hẳn một vòng trên không trung rồi sút chính xác vào quá bóng bay thẳng trực tiếp vào khung thành đối thủ.

Tỷ số thay đổi bàn thắng quyết định nghiêng về đội tôi. Ai cũng ngơ ngác chưa kịp loading chuyện gì vừa xảy ra thì cả dàn khán giả ngồi theo dõi trận đấu bỗng ồ lên reo hò vỗ tay cuồng nhiệt:

- Chị gái vừa nãy sút quả bóng vàng bay lấp lánh đó là ai vậy?

- Trời ơi quái vật cấp SSS này ở đâu đây cho tui xin in4 với.

- Trùm hack trò chơi đẳng cấp VIP là đây.

- Chị ơi có dép không cho em xách với.

- Mau, người đâu! Mang ngay cho Trẫm cúp Vàng để trao cho con tướng này.

Còn Tôi - nhân vật phụ trong chính trận đấu của mình. Tôi đứng mặt nghệt ra không phải vì bị thương... mà vì vừa nhận ra chủ nhân của "cú đá triệu đô" chính là của Trần Tuệ Lâm.

Cú đá xoáy vào những chỗ hiểm và kỹ năng đối kháng, phòng thủ, tập phản xạ nhanh như chớp khiến tôi từ lúc đá vào đến lúc đi về vẫn không tin vào "Ngọa Hổ Tàng Long" của Tuệ Lâm. Cô bạn không nhìn về phía chúng tôi, chỉ thắt lại dây đai Karate đen óng trên người, chỉnh lại tóc rồi quay đi, để lại sau lưng cả khán đài đang loạn nhịp tim.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip