14.

minho xuất viện được gần một tuần, đã bắt đầu đi làm trở lại.

đứng ở trong cà cà phê, khách khứa thì tới ầm ầm, thế mà ai kia chỉ ngóng hình bóng của một người.

thấy chưa, người đó xuất hiện rồi kìa.

chris đến quán, đầu tóc bảnh bao với cái kính mỏng màu vàng, khoác chiếc áo gió rộng, ngoài ra chris còn mang theo điệu cười như mọi ngày.

"hôm nay không uống americano nữa đâu"- chris khua tay trước minho đang bấm bấm màn hình, chắc cậu đang ấn vào iced americano như thường lệ đây mà.

"thế anh uống gì?"- minho hỏi ngược lại.

"do là phải đảm bảo sức khoẻ vì đang chạy đường dài, nên chắc là anh sẽ chọn cái gì đó lành mạnh..."- chris đưa tay xoa cằm, cẩn thận nhìn cái menu nhiều món.

"chạy đường dài?"- minho khó hiểu nhìn chris.

"ừ, anh đang chạy trên quãng đường theo đuổi minho mà"- chris nói xong đã cười cái điệu trông phát ghét.

minho nhăn mặt, làm bộ như chưa nghe thấy gì.

"quý khách nhanh lên giúp"

"

minho bưng cốc nước ép ra chỗ chris ngồi, vừa đặt xuống bàn, cậu đã mở lời với chris trước.

"này"- minho khẽ gọi.

nghe cậu gọi, chris cũng ngước mặt lên nhìn minho.

"tôi...còn nợ anh tiền viện phí đấy, tôi sẽ trả sau"- minho ấp úng, ánh mắt né tránh, cố tình nhìn đi chỗ khác.

"không cần đâu, em không trả cũng được, đâu có bao nhiêu đâu mà"- chris khua tay, tỏ ý không đồng tình.

"thôi, tôi sẽ trả, anh có cho tôi trả không!"- minho kiên quyết, ánh mắt hừng hực lửa.

chris chỉ biết ú ớ, sau đó chỉ tay vào minho, như vừa mới nảy ra ý tưởng gì đó.

"thế thì em mời anh đi ăn một bữa, coi như trả đủ"

nói vậy chứ chris biết thừa là minho sẽ không đồng ý đâu, chỉ nói chơi thôi mà ai ngờ minho lại thẳng thừng.

"ừ vậy đi"

chris đang cười bỗng khựng lại một vài giây, ánh mắt chris mở to.

"thật?"

"thật, tối nay tôi rảnh, anh không rảnh tối nay thì không đi...-"

"rảnh! hoàn toàn rảnh!"- chris đứng dậy, nhảy cả vào miệng minho, chưa kịp để cậu nói hết câu.

"

ngay chiều hôm đó anh đã dạo quanh vài vòng trung tâm thương mại, lựa xem vài quầy nước hoa, rồi lại lượn lờ qua chỗ trưng bày đồng hồ, ít ra thì buổi hẹn đầu tiên cũng phải tặng cho người ta cái gì đó chứ, chris còn đang nghĩ sẽ chở minho bằng moto hay bằng xe hơi nữa. sau cũng thì anh quyết định sẽ tặng nước đồng hồ, vì nước hoa với mùi anh đào trên người minho cũng chẳng khác nhau mấy. bỏ chiếc đồng hồ trắng bạc vào trong hộp kĩ càng, chris mới bắt đầu cuốn gói về nhà chuẩn bị cho bản thân. đầu tiên là phải gọi hyunjin qua nhà trước đã.

"

hyunjin khoác tay dựa vào tường, nhìn chris cứ thay đi thay lại hai bộ vest duy nhất mà anh có, nhưng nhìn chung thì hai bộ này mặc vào chẳng khác gì dân chơi cả.

"không cần suit đâu, anh chỉ cần ăn mặc đơn giản nhất thôi là được"- hyunjin thở dài, ngồi lên cái sô pha trong phòng chris.

"em có kinh nghiệm đi hẹn hò mà không biết gì hết vậy? phải mặc suit mới để lại ấn tượng"- chris thắt lại cái cà vạt đen trước gương, vừa cười vừa nói.

"thế anh nghĩ anh minho sẽ dắt anh đi đâu?"

"thì...thì minho đã bảo là sẽ đi ăn mà"

"thôi em chịu đấy, chúc may mắn nhé"

hyunjin nói xong cũng đứng dậy mà mở cửa ra khỏi phòng, để lại một cái ngón tay cái động lực cho chris. còn chris thì đã sẵng sàn để hẹn hò rồi, vuốt vuốt đầu tóc sau đó nhìn lại bản thân một lần nữa trong gương, ai mà đẹp trai thế?

"

chris lái chiếc xe hơi yêu thích ra khỏi căn hộ, vừa lướt trên đường vừa ngân nga giai điệu gì đấy, miệng thì không ngừng cười mỉm, anh còn tưởng tượng ra cảnh minho sẽ ăn mặc thật lộng lẫy và biến thành một con thiên nga trắng toác nữa cơ.

nhưng sự thật cho chris cái tát khá đau.

anh vừa lái xe đến trước cổng chung cư thì thấy minho đã đứng sẵn đó. nhưng mà, áo phao đen, khăn choàng cổ và chiếc jean đơn điệu. minho vừa thấy chris trong bộ dạng thế đã nhăn mặt.

"anh làm cái gì đấy?"

chris hạ kính cửa xe, khó hiểu hỏi minho.

"thì, đi ăn tối? không phải sao?"

minho ngạc nhiên một hồi rồi bậc cười, chris khó hiểu nhìn minho đang ôm bụng mà ngại đỏ tai. minho cuối đầu xuống cửa ô tô, nói vào trong.

"xuống xe đi, chúng ta sẽ đi bộ"

chris bày ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng ngoan ngoãn đậu xe vào một chỗ rồi yên vị đứng bên cạnh minho.

"chúng ta sẽ đi ăn mà đúng chứ?"- chris gặng hỏi lại lần nữa cho chắc ăn.

"ừ, đi ăn"- minho gật đầu, sau đó bắt đầu lê bước đi đến trước, chris cũng ba chân bốn cẳng theo sau.

"

theo minho đi một quãng đường khá dài, nhưng chris sao lại thấy ngắn đến vậy, hai người buông với nhau vài câu chuyện không đầu cũng không đuôi, người nói nhiều hơn chắc chắn là chris rồi. cả hai dừng lại một chạp ở một nơi sáng đèn, thì ra là chợ đêm nhỏ, nơi mà thức ăn ngập đầu cái gì cũng có.

lần đầu chris những nơi thế này, anh bị bất ngờ bởi sự nhộn nhịp và mùi thức ăn thơm phức nơi đầu mũi, bất giác bản thân ồ lên một tiếng.

"lần đầu anh đến đây đúng không?"- minho quay qua hỏi chris đang đắm chìm với cảnh bôn ba trước mặt.

"nói ra thì hơi ngại chứ đúng thật đấy..."- chris gãi đầu.

"đi theo sau đấy, coi chừng lạc"- minho tiến lên phía trước, nơi đang chen chúc trước mặt.

"nắm tay là không lạc đâu"- chris đi theo sau đuôi, như gà mẹ với gà con.

"

chris dừng lại ở một quầy đồ ăn bắt mắt, ngắm nghía như đứa trẻ lần đầu đến quầy đồ chơi. anh kéo minho lại, chỉ chỉ vào trong.

"chúng ta ăn gà chiên đi"

minho cũng gật đầu mà lấy túi trả tiền cho anh, rồi đứng nhìn chris lục đục ăn miếng gà mà thấy buồn cười.

"

sau đó cả hai lượn lờ quanh đó và ăn sập bụng, thế rồi cũng chốt hạ lại bằng một tô ramen ở cái quán ven đường. chris trên cái ghế cao, nhìn vào bên trong bác chủ tiệm đang miệt mài nấu nướng, anh quay sang bên cạnh hỏi minho.

"em có hay đi ăn ở đây không?"

"đây là quán mà tôi hay ăn tối nhất đấy"- minho đang lấy giấy lau lau chùi chùi cái bàn, rảnh miệng cũng trả lời chris.

thấy anh ồ lên một tiếng, sau đó hai bát ramen nóng hổi bưng ra, chris mãi mê ngắm tô mì đặc sắc mà quên cả ăn.

minho thấy thế cũng cười cười, rồi lỡ mà buộc miệng.

"trông anh chẳng khác gì con golden luôn ấy"- minho nói ra cũng giật mình mà lấy tay che miệng lại.

chris nghe xong cũng cười khổ.

"anh giống chó lắm à?"

"gần giống..."- minho quay qua ăn nốt bác mì, coi như kết thúc câu chuyện nhạt nhẽo này.

"

cả hai cứ thế mà căng bụng, thong thả về đến nhà, lúc đó trời cũng đã gần khuya, đèn đường cũ cũng chớp tắt. cả hai dừng lại ở nơi chris đậu xe.

"lần sau đừng có mà ăn diện lố lăng nữa đấy"- minho yên vị nhìn chris đang mở cửa xe.

"anh còn được có lần sau à?"- chris ngồi vào trong xe, cười cười.

"không có đâu!"

đã mở lên chìa khóa, thế mà chris dường như nhớ ra gì đó, vội mở cửa xe chạy ra, anh đối mặt với minho, móc ra cái hộp nhỏ từ trong túi.

"gì đấy?"- minho khó hiểu nhận lấy cái hộp.

"quà"- chris lí dí trong miệng, không dám nói lớn tại mắc cỡ.

"quà? ai bảo anh mua quà đâu?"

chris nhìn xuống dưới, chân đung đưa đá không khí, chu môi mà nói.

"thì, anh tặng quà cho người mình thích..."

minho ngạc nhiên, hai bên tai cũng đỏ ửng lên, là do lạnh thôi, không phải do ngại đâu. cậu giấu cái hộp đó vào tay.

"cảm ơn nha, về được rồi đó, ngoài đường lạnh ngắt đây này..."

chris trở lại trong xe, miệng cứ nhoẻn lên không ngừng nổi cái vui, anh vẫy tay chào minho rồi kéo cái kính xe, sau đó cũng phóng đi mất.

minho nhìn theo bóng dáng của chiếc xe đang xa dần, sau đó cũng lén lút mở cái hộp quà kia ra. nhìn thấy thứ lấp lánh bên trong, ngắm nó qua một lần rồi trở vào trong. chắc tiền mua cái đồng hồ này còn nhiều hơn tiền mà cậu phải trả tối nay, chẳng biết mai minho có đeo đi làm không nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip