Jingle bells
Soobin nằm trằn trọc mãi không ngủ được.Đã qua ngày mới lâu rồi,nhưng bên hàn thì chưa.Lo lắng lại dấy lên,tâm trạng lúc này chẳng tốt một chút nào cả.Mỗi khi lo lắng là anh lại đổ mồ hôi,làm mọi thứ đều cuống quít hết cả lên,hay ăn nhiều đồ ngọt nữa.Beomgyu bảo chúng là một tật xấu,dặn anh hãy sớm bỏ cái thói quen đó đi
Nhưng em ơi,em còn chẳng ở đây,bên anh để nói ra điều đó
Soobin mồm nhai chóp chép đống kẹo dẻo anh giấu trên đầu giường.Không hiểu sao mà anh cứ bị bực tức như thế nào ý.Cuối cùng là vẫn chịu thua trước tên lì lợm 'thứ hai không ai chủ nhật' kia
Đầu dây bên kia bắt máy nhanh chóng,nhưng lại chẳng có tiếng ai vang lên,gió thổi vù vù qua mic,cả bài hát jingle bells không rõ đang được phát thanh tại khu phố như một điều chúc mừng cho ngày đặc biệt.Anh đoán chắc cậu đã về nhà từ lâu
"Alo?"
"..."
Không có tiếng trả lời.Anh không hề tắt tiếng,kết nối cũng chẳng có chút gián đoạn nào,anh cũng không bị hết tiền điện thoại.Soobin đang kiểm tra chắc chắn rằng liệu đường truyền mạng có tốt không,vì ngoài những thứ tiếng tạp nham kia thì anh chẳng thế nghe thấy giọng nói của một người
"Beomgyu? Em ở đấy đúng không? Lên tiếng trả lời anh đi? Choi Beomgyu?!"
Soobin trở nên gấp gáp, sốt ruột hơn và dần mất kiên nhẫn. Anh đang lo sợ,beomgyu liệu có đang an toàn hay không? Nhịp tim của anh tăng lên từng phút, cơ thể phản ứng với nỗi bất an của anh cũng vì thế mà nóng lên
"Alo? Ai đấy?"
Anh hẫng đi một nhịp.
Thời gian tưởng như muốn dừng lại sau tiếng nói của đầu bên kia. Chất giọng khàn đặc, có chút ngai ngái, nói còn không tròn chữ. Bao nhiêu nỗi lo lắng của bản thân, điều tức giận đều kìm xuống trong anh, như thể nó là một điều chữa lành. Soobin trùng xuống, bản thân đã trải qua quá nhiều cảm xúc, vì ai cơ chứ
"Beomgyu"
Anh gọi tên cậu. Nghe sao mà như nói lên nỗi buồn, dai dăng dẳng. Câu nói ngắn ngủi, nhưng sự bao hàm về mặt cảm xúc thì nhiều vô kể. Là cảm giác mà trong tim đau tới vụn vỡ, nhưng không tài nào thể hiện ra ngoài được
Soobin vốn là hướng nội và anh có chút mặc cảm đối với thế giới. Thật ra thì cho tới bây giờ tính cách anh vẫn như vậy thôi, nhưng cảm xúc thì thay đổi nhiều. Là beomgyu đã thay đổi anh. Hai con người tính cách hoàn toàn đối lập nhau, vậy mà hợp nhau đến lạ. Beomgyu luôn xốc nổi, bên ngoài là sự vui vẻ, hoà đồng, Beomgyu và Soobin không hề giống tình yêu của hai cực nam châm,hút nhau trong chốc lát như vậy.
"Xin chào"
"Xin chào cậu"
Soobin nhanh chóng đứng dậy hơi cúi người với người đối diện.Bên kia cũng vậy,khuôn mặt rạng rỡ,một sự khác biệt hoàn toàn trong ảnh.Điều anh không ngờ đến đó là tính cách.Thật sự người đối diện rất cởi mở,thân thiện nữa.Hoàn toàn khác so với những gì cậu ta thể hiện trên bio.Choi Beomgyu,kém cậu 1 tuổi,năm nhất đại học
"Em là Choi Beomgyu chắc anh biết rồi chứ"
Cậu cười,có chút gì đó khiến bên trong anh bắt đầu nhảy dựng lên
"Ừ, anh là Choi Soobin.Bắt- đầu thôi- chứ nhỉ?"
Soobin có hơi lắp bắp,anh thấy thất vọng về bản thân quá chừng so với người ngồi đối diện kia.Thật khó để nói chuyện với một người lạ.Không biết cậu ấy cảm thấy thế nào nhỉ?
Một Soobin e thẹn
Một Beomgyu xởi lởi
Khởi đầu của họ là như vậy.
•
"Anh thấy hôm nay thế nào?"
Kết thúc rồi.Sao nó nhanh tới vậy,sao mà đã kết thúc rồi.Soobin ngạc nhiên.Lần đầu tiên thời gian của anh lại có thể trôi nhanh tới vậy.Có một chút tiếc nuối.Hôm nay anh cảm thấy cuộc sống không còn vô vị như anh mong muốn.Nhưng cái cảm giác này cũng không đến nỗi tồi tệ
Nó dắt tay anh đi xem phim ngay sau khi hai người thoả thuận sẽ thử nghiệm một ngày để quyết định tương lai ra sao.Chẳng có kế hoạch nào được vạch sẵn ở đây cả,khiến Soobin hơi choáng váng vì thường anh là người lên kế hoạch rất tỉ mẩn cho một công việc bất kì.Nó thì không,lối sống buông thả,muốn lúc nào làm lúc đó,có hứng thì làm,không có một chút kỉ cương nào.Ban đầu anh bị quay như chong chóng,nó kéo anh đi hết chỗ này,tới chỗ nọ nhưng đều chỉ là ghé qua và chẳng mua gì,chẳng giống anh một chút nào,một chút cũng không
Rõ ràng điều này rất kì cục.
Nhưng Soobin cảm thấy thoả mãn.Họ chỉ là vô tình match nhau trên một ứng dụng hẹn hò.Đây là trò đùa của đám bạn hôm nọ khi lúc đó soobin còn đang bị chuốc tới say mèm.
"Không- ổn rồi"
Nó nói với anh như vậy. Tiếng thút thít của nó, thi thoảng lại nấc lên. Anh không dám tưởng tượng rằng nó đang khóc đỏ cả mắt ở bên kia mà bản thân lại chẳng làm gì được, nó làm anh cũng hơi ngân ngấn rồi.
"Anh biết không. Em đã cố gắng, nhưng mà- em nhớ anh"
Ngay từ lúc người bên kia gọi tên nó, Beomgyu đã tỉnh rượu. Giọng Soobin không thể lẫn đi đâu được. Nó muốn hét lên, muốn nói rất nhiều điều, nhưng lại chợt nhớ ra hai đứa đang cãi nhau.
"Em đang ở đâu?"
Soobin thừa biết nó đang ở đâu, nhưng anh cần sự tin tưởng của nó, cần những lời khẳng định đó
"Nếu em nói- đang không ở nhà thì sao?"
Beomgyu cười khẩy, giọng lại khàn hơn, nó khiêu khích Soobin đang trợn tròn mắt lên. Ngày hôm nay của anh đúng thật là nhiều cảm xúc quá.
"Anh đoán xem em đang ở đâu đi"
Beomgyu say rồi
"Không đoán được chứ gì, dễ thế mà không đoán được, cùi bắp
Nó không ở nhà
"Để em gợi ý cho nhá, dễ cực luôn. này nhá-"
Nó không ở nhà!
Nếu Soobin không hỏi anh sẽ cứ đinh ninh rằng nó vẫn đang ở nhà, đang hưởng thụ cốc cacao nóng ngồi xem phim tới sáng, hoặc ít ra là khóc vì hai đứa vẫn chiến tranh lạnh, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược! Trời buổi đêm tuyết rơi dày đặc, nó ra ngoài với trạng thái say xỉn làm gì cơ chứ?!
"Em đang ở dưới nhà mình đó, trời nhiều tuyết lắm luôn, trắng xoá. Lạnh nhưng thích lắm, em mua cho anh một chai soju, em ba chai. Nhưng mà anh không có ở đây, hay em uống nốt chai của anh nhá?"
Nó hồn nhiên nói một tràng. Beomgyu muốn đi hưởng thụ không khí noel, nên nó ra chơi đắp người tuyết, tiện luôn làm mấy chai soju cho ấm người. Năm nay nó muốn mọi thứ thay đổi một chút, vì cái gì làm nhiều rồi cũng sẽ chán tới mức không thể chịu nổi. Hành động đó làm suy nghĩ của Soobin càng thêm rối loạn, anh cáu kỉnh nói
"Lên nhà đi Beomgyu!"
Đó là cách duy nhất để anh có thể an tâm hơn. Anh cần beomgyu được an toàn. Chẳng ai biết ngoài đường sẽ lại có những món quà bất ngờ gì, hơn nữa thời tiết đêm noel còn đặc biệt khắc nghiệt, anh không muốn ngày mai không còn thấy ánh nắng đâu nữa.
"Anh lại cáu với em"
Nó bĩu môi, tắt máy không thèm nói chuyện với anh. Cái nó cần là sự ân cần, dịu dàng trước kia của anh. Beomgyu chỉ mãi muốn được như thế thôi. Beomgyu cảm thấy liệu mình có đang nhạy cảm quá, nhưng có lẽ tất cả đều hợp lí trên cái nhìn của bản thân. Nó nằm xuống nền tuyết lạnh buốt, in dấu cơ thể lên lớp tuyết dày đặc. Quái lạ, sao chẳng thấy lạnh gì cả. Nó đã nghĩ tới việc này từ mấy hôm trước rồi, việc mà nó chẳng dám làm
Chia tay Soobin.
Nước mắt nó ấm rơi lã chã xuống nền tuyết. Nó đau mắt lắm, nhưng không thể ngừng khóc, trong khi đó thì Soobin cứ mãi càm ràm, làm nó buồn
"Từ từ để ngày mai chia tay sau"
Tự dưng Beomgyu buồn ngủ quá, thế là nó cứ thiếp đi trong đêm noel vắng lặng tại khu phố, bài hát jingle bell phát suốt trong đêm giờ đây nghe chẳng còn lọt tai nữa rồi.
_____________
Happy halloween=))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip