Phiên Ngoại - Đại Học 3
·
bạn gái tôi còn đang ở đây,
cậu hỏi xem nàng ấy chịu không?
Năm ấy Nguyên Ánh 22 tuổi, nàng gặp lại ba mình. Người đàn ông kia vẫn giống hệt như trong ký ức nàng ―― làn da ngăm đen, ăn mặc tuềnh toàng, làm nông gian khổ.
Nhưng cũng có điểm không giống. Nguyên Ánh 22 tuổi nhìn kỹ ông ta một lần nữa, phát hiện ra ông ta cũng không cao lớn như mình đã thấy năm 15-16 tuổi, cũng hoàn toàn không còn đáng sợ, tuy thái độ với đứa con gái mấy năm không gặp vẫn hung ác ngang ngược như xưa.
Ông ta lạc lõng nơi thành thị nên rất lúng túng, nhưng đối diện với đứa con gái này ngay lập tức mở mồm chửi rủa nàng bất hiếu, thái độ không một chút khó khăn.
Kể tiếp cũng khá thú vị. Từ nhỏ nàng đã phải làm lụng vất vả, từ chăm sóc người mẹ mình ốm yếu liệt giường đến chăm cho em trai, lại còn phải lo cho người ba này. Mệt đến mức không có một ngày nào để nghỉ ngơi. Người trong thôn ai cũng khen nàng "có hiếu," nhưng bản thân nàng không hề vui vẻ sung sướng gì khi mang cái danh mỹ miều này. Lúc nàng muốn sống cho nàng bèn không liên lạc gì với ba nữa, tuy bị chửi là đồ bất hiếu nhưng nàng vẫn thấy rất hạnh phúc.
Hơn nữa, bây giờ một chút cũng không hối hận.
"Nếu không phải con của chú mày thấy mày ở chỗ này thì tao cũng kiếm không ra rồi. Đồ súc sinh bất hiếu, đồ vô ơn, nuôi ong tay áo! Tao đẻ ra mày nuôi mày, mày lớn rồi lại trốn đi mấy năm không vác mặt về! Giờ kiếm ra tiền cũng không biết gửi về nhà..."
Như thế tất cả vướng mắc, nói đến cùng đều chỉ vì một chữ tiền thôi.
Ông ta bước lên muốn tát nàng một cái, cũng y như đêm tiệc Nguyên Đán năm ấy, nhưng Nguyên Ánh không hề sợ hãi. Nàng lánh đi một chút, giọng nói rất bình tĩnh: "Em trai cần tiền học cấp ba đúng không, tôi có thể đưa ông hai vạn đồng."
Hai vạn đồng. Số tiền này hiện nay đối với nàng cũng không bao nhiêu, nhưng lại vô cùng khổng lồ với ba nàng. Đến tận lúc theo nàng đi tới cây ATM rút tiền, thấy nàng rút ra, cầm được hai xấp tiền ấy trong tay, mặt mũi người đàn ông này mới đỡ hơn một chút, nhưng vẻ kiêu căng ngạo mạn ta đây luôn đúng vẫn cứ ở đấy.
Nguyên Ánh bỗng nhiêu cười cười, lắc đầu, không biết nàng cảm thán điều gì. Nàng nói: "Cầm tiền rồi, sau này đừng tìm tôi nữa."
Sắc mặt của ông ta ngay lập tức thay đổi, cất tiền xong vội lên giọng mắng: "Mày suốt đời này đều là con gái của tao, kiếm được tiền cũng phải để cho ba mày với em trai mày dùng! Nếu không một đứa con gái như mày kiếm nhiều tiền như thế làm gì!"
Nguyên Ánh nhìn ông ta: "Trước kia không phải ông muốn ép tôi gả chồng sao, không phải đã lấy của người ta hai vạn đồng tiền lễ hỏi rồi à? Xem như ông đã bán tôi đi bằng hai vạn đồng tiền đấy rồi. Chuyện dưỡng lão là chuyện của con trai ông, tôi chỉ là một đứa con gái nuôi lớn để bán đi, bán đi rồi chỉ còn là người ngoài."
Tất cả đều là những lời nàng nghe người đàn ông này nói từ nhỏ đến lớn. Con gái nuôi lớn gả đi chính là người ngoài. Con gái là đồ vô dụng. Vì là con gái, nàng phải cầu xin được đi học, vừa học vừa lo việc nhà. Vì là con gái, nàng không thể nối dõi tông đường, ăn ít nhất rồi vẫn bị coi khinh nhất.
"Con gái chỉ có thể bán một lần, ông còn muốn bán mấy lần nữa đâu? Làm gì có chuyện gì tốt đến thế."
Nguyên Ánh vẫn luôn rất bình tĩnh, dù người đàn ông đối diện đã phun ra bao nhiêu lời chó má thì nàng cũng không thèm nháy mắt, chỉ phản kháng lúc ông ta định lao đến đánh nàng mà thôi. Nhân viên ngân hàng thấy thế bèn chạy đến can ngăn, Nguyên Ánh lại chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta, buông một lời cuối cùng: "Ông có tìm tôi thêm bao nhiêu lần nữa cũng vô ích. Con gái ông bị bán đi rồi. Bây giờ ông không còn con gái nữa đâu."
Chính nàng cũng không nhớ rõ khi đó làm sao mình về được đến nhà, chỉ nhớ rằng mặt trời chói chang, nắng đến váng đầu, hai bên đường trắng lóa, tiếng chửi bậy phía sau càng ngày càng xa. Nàng về đến nhà rồi, ngồi phịch lên chiếc sô pha mà Tiếu Lương thường nằm một lúc, mèo con chạy đến xoay quanh chân nàng chào chủ nhân. Nàng vuốt ve mèo con, đứng dậy bắt đầu quét dọn nhà cửa.
Khi Tiếu Lương xách đồ về, nàng đã dọn nhà được một lần, đang chuẩn bị làm lần hai. Mỗi khi gặp vấn đề nan giải hay lúc tâm trạng không tốt, Nguyên Ánh đều lấy dọn nhà làm vui, lấy việc quét tước nhà cửa để giải quyết cảm xúc tiêu cực.
Tiếu Lương chắc là nhìn nhà cửa sạch sẽ sáng loáng quá bèn sợ phát hoảng, mất một lúc mới cởi giày bước vào cửa được. Nàng đến tủ lạnh lấy nước đá, lắc lư qua lại trước mặt Nguyên Ánh, "Hôm nay cậu không có tiết học hả, hôm nay về sớm vậy?"
"Sao lại đột nhiên quét dọn nhà cửa thế này?"
Nguyên Ánh không nói không rằng, chợt cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo dịu dàng nâng mặt mình lên. Tiếu Lương hỏi nàng: "Cậu gặp phải chuyện gì hả?"
Nàng tỉnh cả người, hết cả hoảng hốt, cười một cái. Vốn dĩ định nói không có chuyện gì, nhưng lời nói đến miệng lại biến thành một câu: "Ba mình đến tìm mình."
Tiếu Lương sầm mặt ngay lập tức, tay dằn mạnh bình nước xuống bàn, "Ông ta chửi cậu, đánh cậu à? Ông ta đâu? Mình dắt cậu đi đập ông ta một trận!"
Nhiều năm nay, Nguyên Ánh còn thường xuyên nghĩ ngợi nếu ba mình đến tìm mình thì phải làm sao đây, sau đấy vì không còn sợ hãi nên dần dần nàng không nghĩ đến nữa. Sợ thì đúng là không sợ, khi nãy cao lắm chỉ là hoảng hốt mà thôi. Thứ hoảng hốt này chắc chính là một lời cảm thán "chuyện trước đây thấy lớn như vậy hóa ra cũng chỉ đến thế."
Buông cây lau nhà ra, Nguyên Ánh giữ chặt tay Tiếu Lương, nói ra câu ban đầu định nói ra kia: "Không có việc gì đâu."
"Ông ta đi rồi, sẽ không đến nữa."
Chắc chắn ông ta sẽ còn mò đến, nhưng đến cũng như không. Nàng đã nói thế rồi, ông ta có đến cũng chẳng được gì. Thậm chí, cái người cả đời chỉ loanh quanh trong thôn xóm, chỉ dám hung hăng với con gái mình, chắc muốn tìm cũng tìm không thấy nàng.
So với chuyện đó, dỗ dành Tiếu Lương còn mất công sức và thời gian hơn gấp bội. Tiếu Lương nhớ mãi không quên chuyện muốn đi đập ba nàng, tính tình vẫn như thời cấp ba, tức đến mức xà quần với mèo nhà, làm sàn nhà và sô pha vừa được nàng dọn dẹp lại phủ thêm một lớp lông mèo.
Sau khi đánh ra một quyền rất là tiêu sái xong, Tiếu Lương hỏi nàng: "Cậu có thấy động tác vừa rồi của mình hông?"
Nguyên Ánh: "Có thấy, rất ngầu."
Tiếu Lương lướt qua bên người nàng, thấy Nguyên Ánh ngồi một chỗ thất thần đờ đẫn, bèn nâng tay lên xõa bím tóc của Nguyên Ánh ra. Nhận thấy tóc tai của mình rũ ra hết, Nguyên Ánh mới hoàn hồn nhìn về Tiếu Lương, thấy nàng ấy cầm cột tóc của mình ngồi chơi, còn nhìn về mình vẫy vẫy. Nguyên Ánh túm tóc lại, nhìn nàng ấy cố ý chọc mình, trong lòng lại thấy mềm mại như bông.
Nàng không tự chủ được mà vươn tay ra. Tiếu Lương thấy thế, liền lướt qua đứng ngay trước mặt nàng, bị nàng giữ chặt tay.
"Tiếu Lương, sau này tụi mình luôn ở bên nhau có được không? Kể cả nếu như sau này cậu không thích mình nữa, vẫn cứ ở cùng mình có được không?"
Tiếu Lương dẫm lên ván trượt, xụ mặt, "Không được."
Không chờ Nguyên Ánh phản ứng, nàng nói ngay: "Sau này mình vẫn muốn thích cậu."
Rốt cuộc Nguyên Ánh mới nở một nụ cười tươi thật tươi, áp mặt vào tay nàng, đôi mắt nhìn nàng chăm chú, tóc đen thường được thắt bím rũ ra tán loạn trên đầu vai nàng.
Tiếu Lương để mặc nàng ngồi yên đấy một lúc, rồi nâng tóc nàng lên, một lần nữa cột lại cho nàng.
Đôi khi lúc thức dậy vào buổi sáng, hai người sẽ giúp nhau cột tóc. Tiếu Lương lúc nào cũng cằn nhằn rằng đầu tóc nàng bím lại đơn giản khó coi quá, mình tết tóc xương cá cho nàng đẹp hơn nhiều. Thời gian trôi đi, bạn học của Nguyên Ánh ai cũng có thể nhìn bím tóc mà nhận ra hôm nay là nàng tự thắt bím hay bạn gái nàng tết tóc giúp cho.
Hai người nắm tay đi về. Trời nóng như vậy, nắm tay thật ra cũng không thoải mái. Tiếu Lương rất không thích cảm giác này, nhưng để trấn an Nguyên Ánh, Tiếu Lương bao giờ cũng chủ động nắm tay nàng. Bao nhiêu lần Nguyên Ánh quay sang, thấy gương mặt nàng nửa sáng nửa tối, mông lung dưới ánh đèn đường là bấy nhiêu lần nàng mặc niệm trong lòng: rất thích nàng.
Đời này, nàng ấy chính là nhà.
Tiếu Lương giận tận mấy ngày, còn chủ động đứng canh ngoài cửa khoa cũng không thấy ba Nguyên Ánh đến gây chuyện. Một thời gian dài không có chuyện gì xảy ra, Tiếu Lương cũng quên mất.
Mùa đông năm nay, Thương Phi gửi tin nhắn rủ các nàng về tụ họp với bạn bè ở Thủ Nhĩ. Tiếu Lương không muốn về, nhưng nơi ấy ngoài những ký ức không hay ra thì còn có bạn bè, nên bị Thương Phi năn nỉ lèo bèo mãi cũng phải đồng ý. Hơn nữa, nàng biết Nguyên Ánh chắc chắn cũng muốn về gặp lại thầy cô cấp ba.
Mấy năm không gặp, bạn bè trong lớp về cũng đủ mặt, thay đổi cũng rất nhiều, đặc biệt là các bạn nữ, xinh xinh và xinh hơn, các nam sinh thì vẫn bỗ bã như xưa. Ban đầu còn thấy lạ, lớp trưởng Thương Phi ra tay xong những ngăn cách ấy biến mất ngay lập tức, mọi người quay ra đùa giỡn như trước.
Đang nói thì cô Trịnh đến, mọi người lại ngồi nói chuyện thật lâu. Cô Trịnh còn ngồi nói chuyện riêng với Nguyên Ánh, nói xong bèn rời đi.
Đa số mọi người vừa tốt nghiệp đại học, rất nhiều người đã đi thực tập hay tìm việc. Chuyện nói ra đa phần là cảm khái và không như ý, hỏi đến Nguyên Ánh ai cũng hâm mộ.
"Lớp phó học tập sau này muốn làm giáo viên không? Làm giáo viên hay vẫn đi nghiên cứu tiếp?"
"Quào, mình cũng học khoa vật lý này, nhưng đang tính tốt nghiệp xong mở quầy bánh rán trước cửa trường."
"Khoa vật lý của cậu so với khoa vật lý đỉnh nhất của người ta khác biệt như trời với đất đó ông nội! Sau này người ta sẽ vào làm ở viện nghiên cứu, làm nghiên cứu sinh cao cấp cho coi!"
Người nói mát dù ít thì vẫn có, Nguyên Ánh cũng chẳng ngại. Nàng vẫn như thời học trò, chỉ ngồi bên người Tiếu Lương, đôi lúc nghe thấy nói về mình thì chỉ cười một chút. Thoải mái, không sân si lại ôn hòa.
Nhìn nàng như thế, mọi người mau chóng chuyển đề tài sang người khác. So với Nguyên Ánh thì càng nhiều người quan tâm Tiếu Lương hơn, dù sao con người ai cũng trọng vẻ ngoài. Như lớp phó thể dục Da Đen năm xưa, bây giờ trắng hơn rất nhiều rồi.
Có thể là trắng lên cho cậu ta thêm niềm tin. Cậu ta mãi không quên được mối tình đơn phương đầu đời, hỏi về Tiếu Lương mãi, mong muốn theo đuổi nàng rất rõ ràng.
Thương Phi đã nhìn ra, liếc mắt sang Sa Thanh và Yên Chi, đề nghị đi karaoke. Đến nơi rồi, bài đầu tiên, Thương Phi liền chọn Ánh trăng bên hồ sen, sau đó chuyển micro ngay cho Tiếu Lương và Nguyên Ánh.
"Lên, mời người mới lên sân khấu hát mở màn đê!"
Các bạn khác trong lớp không rõ đầu đuôi, nghe nhạc dạo của bài hát xưa cũ này vang lên bèn cười không ngừng, còn tưởng lớp trưởng đang chọc cười mọi người, cùng nhau la lên ầm ĩ. Tiếu Lương nãy giờ lười nói chuyện phiếm với người khác, chỉ uống rượu mà thôi, giờ đã ngà ngà say, nhận lấy micro bèn leo lên sân khấu liền. Nguyên Ánh đành phải đi theo, tránh cho nàng ấy mở miệng nói những câu gây sốc.
Dù sao thì Nguyên Ánh cũng ở đây rồi, Tiếu Lương dứt khoát say chẳng thèm lo lắng gì. Ngày hôm sau mở điện thoại di động lên mới thấy có chuyện lớn.
Group chat lớp đúng là như có bom, ai cũng bàn tán hồi xưa Tiếu Lương và bạn cùng bàn năm đó yêu sớm lén lút trước mặt mọi người như thế nào.
Tiếu Lương ngồi trên giường bóp trán: "???"
Nguyên Ánh mang bữa sáng vào phòng, đối diện với ánh mắt của nàng, ngay lập tức cướp lời: "Là cậu nói. Tối hôm qua... mình đã ngăn cản hết sức."
Nhưng vẫn ngăn không nổi. Tiếu Lương cầm micro rồi biến phòng karaoke thành concert cá nhân luôn, cuối cùng còn lớn mật thổ lộ.
Nguyên Ánh nhìn nàng buồn bực, ôm đầu nàng nói: "Sau này uống ít thôi nha?"
Tiếu Lương ném di động xong nằm phịch xuống giường: "Khỉ thật! Đều là tại mấy đứa Sa Thanh một hai đòi uống thi với mình, tại mấy cậu ấy cả! Sau này mình không bao giờ uống rượu nữa!"
Lần nào cũng nói như vậy, lần nào rồi nàng cũng uống vài chén đã say, say xong lực sát thương làm người ta hết hồn.
Tiếu Lương không nghe được Nguyên Ánh kể lại chuyện hôm qua, nhưng đọc được lại trong group chat nhỏ của mình.
Thương Phi: "Tối hôm qua Tiếu Lương khí phách thiệt! Đúng là uống say rồi cái gì cũng dám nói. Mấy cậu kể mình còn không tin, giờ tin rồi!"
Sa Thanh: "Nhưng mà Da Đen cũng tội. Khó khăn vất vả lắm mới can đảm thổ lộ, kết quả lại thấy Tiếu Lương túm lấy Nguyên Ánh kế bên nói 'bạn gái tôi còn đang ở đây, cậu hỏi xem nàng ấy có chịu hay không?' choáng hết cả người ha ha ha ha!"
Chỉ có Yên Chi là còn thành thật lo lắng: "Tiếu Lương nói thẳng ra như thế, có sao không ha?"
Bên dưới là tin nhắn sáng nay Nguyên Ánh gửi lên, nàng bảo: "Đấy là sự thật. Chuyện của mình và Tiếu Lương không phải chuyện gì cần phải giấu giếm người khác. Ai nói gì mình cũng không quan tâm."
Tiếu Lương nhìn Nguyên Ánh đang quay lưng về phía mình soạn hành lý, ngón tay giật giật, "Biết cho biết luôn. Sau này mình với Nguyên Ánh kết hôn, bọn họ còn phải đem tiền mừng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip