Chương 8

  Hài tử kia kia hơi nhíu mày, trong đôi mắt hiện hiện rõ tia khinh bỉ.
Ánh mắt như nhìn lão sói xám đang mê hoặc cừu nhỏ vậy, không nhưxng hắn không mắc mưu, ngược lại lại lui về sau một bước.
Tiểu hài này sao cảnh giác cao như vậy chứ.
Chẳng lẽ hắn là nhân sâm em bé? Sợ ta ăn hắn?
Tề Bảo Nhi bị chính ý tưởng thiên tài của bản thân làm cho hoảng sợ, cẩn thận đánh giá kĩ hài tử kia.
Cánh tay tay bắp chân nhỏ nhắn lại trắng tựa như tuyết non tựa như ngó sen, làm cho người ta hận không thể nhào tới cắn một cái.
Nhưng trên đầu của hắn không có đóa hoa nhân sâm, trên người cũng không có mặc cái yếm đỏ thẫm...
Hẳn là không phải rồi?
"Ngoan, nói với tỷ tỷ, ngươi tên là gì?"
Tề Bảo Nhi trong miệng vừa nói, dưới chân lại liên tục, từng bước một tiến qua.
Cái hài tử kia trong đôi mắt loé lên tia sáng nhạt, bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy!
Quyết không thể lại để cho hắn chạy như vậy!
Đây là phản ứng đầu tiên của Tề Bảo Nhi !
Hầu như theo bản năng, nàng mãnh liệt nhào tới.
Hài tử kia động tác nhẹ nhàng linh hoạt, chạy cũng rất nhanh, nhưng hắn đến cùng chỉ là một hài tử chân ngắn.
Hắn tuy dốc sức liều mạng né tránh, cũng không thể chạy thoát khỏi bàn tay Tề Bảo Nhi, bị nàng bắt đẹp, đè xuống đất!
Ha, vừa ra tay đã đắc thủ.
Không uổng mình là bộ đội đặc chủng.

Tề Lạc Nhi đắc ý. Nàng xoay người tiểu hài tử kia lại, sợ làm hắn bị thương nên rất nhẹ tay: "Nói mau, cậu rốt cuộc là ai? Đây là nơi nào?"

"Oa!" Hài tử chợt khóc thét lên, tiếng khóc chấn động cả khu rừng làm chim chóc sợ hãi bay tán loạn.

Tề Lạc Nhi lại càng hoảng.

Haizz, Tiểu hài tử này nãy giờ vẫn tỏ vẻ ông cụ non, sao, sao bỗng nhiên lại khóc oa trở về thành trẻ con thế này?

Lẽ nào mình không cẩn thận làm nó đau?

Thấy tiểu hài tử khóc, Tề Lạc Nhi thở dài.

Đúng rồi, như vầy mới giống trẻ con chứ.

Nàng thử bắt mạch cho gài tử ày cũng không thấy gì giống như yêu lực cả, không khác gì một ddwas trẻ bình thường.
Có thể nàng thực sự đã quá da nghi rồi.

Làm cho một hài tử dễ thương như thế khóc đúng là tội lỗi.
Nhìn nó 'oa oa' khóc rồi ngã nhào, tim Tề Lạc Nhi thắt lại.


Chương 8: Tiểu nam hài đáng yêu 8

Nàng vội buông lỏng tay, vuốt đầu tiểu hài tử nói: "Được rồi, được rồi, khoan, đừng khóc..."
"Ngươi khi dễ ta, oa oa, ngươi không phải là người tốt..."

Tiểu hài tử nước mắt không ngừng chảy, ngón tay chỉ vào nàng lên án hành vi ngược đãi trẻ em.
Đầu Tề Lạc Nhi đau dữ dội.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui rồi rút ra một cái kẹo mút từ trong ba lô: "Ngoan, đừng khóc nữa, ta cho cậu kẹo mút ăn."
Kẹo mút là cách tốt nhất để dỗ trẻ con, mười đứa thì chín đứa nín khóc mỉm cười.

Không ngờ hài tử này không thèm để ý, liếc nhìn cái kẹo mút trong tay nàng liền nhắm mắt lại tiếp tục khóc: "Hu hu, ngươi là yêu quái, bắt nạt tiểu hài tử..."
Tề Lạc Nhi cắn răng, đành vậy!

Nàng đành móc từ trong ba lô ra thứ mình yêu nhất —— sôcôla Đức.
Tề Lạc Nhi vung vẩy thanh kẹo trước mặt tiểu hài tử: "Xem này, đây là cái gì? Sôcôla đó, cậu ném thử xem, rất mềm lại rất ngọt nha..."

Tề Lạc Nhi lôi hết mấy thứ từ chuyên dùng trong quảng cáo trên TV ra, chỉ mong tiểu tổ tông trước mắt nhanh đóng cái ' vòi nước ' lại.
Nàng không chịu nổi nước mắt của trẻ con.

Huống chi một tiểu hài tử đẹp đến kỳ lạ như thế khóc, làm cho tim nàng cũng thấy đau, suýt nữa thì rơi lệ.
Nàng biết tiểu hài tử ở thời cổ đại nhất định không biết sôcôla có mùi vị như thế nào.

Nàng cẩn thận bóc vỏ, bẻ thành từng miếng nhỏ, muốn nhét luôn vào mồm tiểu hài tử kia.
Tiểu hài tử mím chặt môi, lùi lại

Hắn tiếp tục khóc thút thít: "Ngươi... Ngươi đưa ta cái vậtden thùi lùi gì vậy? Ngươi muốn hạ độc chết ta để ăn thịt, huhu, ta nghe mẫu thân nói, yêu quái chuyên thích ăn thịt hài tử..."
Hả, lại sao nữa đây? !

Hắn cho nàng là Bạch Cốt Tinh chắc?
Đúng là là làm ơn mắc oán!

Tề Lạc Nhi mtrợn mắt, nhịn tức , nhét hết cả đống sôcôla vào miệng mình.
Tiểu tử rắm thối, đồ tốt cho cậu cậu còn chê.

Có phúc không biết hưởng, ta còn thấy tiếc cho cậu...
Tiểu hài tử kia thấy nàng ăn vẻ rất thỏa mãn, hắn chu cái miệng nhỏ, khóc càng to hơn: "Nữ nhân xấu xa, có thứ tốt chỉ biết bản thân..."

Tề Lạc Nhi đầu muốn to ra.
Xú tiểu tử, thế nào cũng nói được?  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip