Chương 3

Một sáng mùa thu thức dậy, chợt thấy bầu trời không còn xanh cao nữa mà đã khoác lên mình tấm áo vẩn đục màu xám trắng, cùng với màn sương mờ ảo trông như một tấm mạng che cũ kĩ nàng thiếu nữ nào vừa giặt đem phơi. Thế là thoáng cái đã đầu đông. Tiết trời bắt đầu chuyển lạnh.

Trước cửa phòng bệnh của Hoàng Minh Thành hôm nay không biết vì sao lại đông đúc như vậy, điều mà từ khi hắn nhập viện các y tá mỗi ngày đi ngang qua chưa từng thấy. Bên cạnh hai đứa em cùng cha khác mẹ của hắn thì còn có vợ chồng bác cả, vợ chồng chú ba với hai đứa con nhà họ. Bảy người đứng ngồi thấp thỏm trước cửa phòng bệnh, mỗi người mang một nét mặt khác nhau nhưng bầu không khí chung quanh vẫn cứ duy trì sự im ắng không ai nói tiếng nào.

Ngày hắn bị tai nạn cũng đông đúc như thế. Hắn đoán lúc hay tin hắn nguy kịch thì những người này vui mừng khôn siết, hẳn là đang sau lưng hắn nói đáng đời, chỉ muốn đến để nhìn xem hắn chết chưa. Thế mà đen đủi thay, vụ tai nạn đó không giết được hắn. Mỗi người đều đặn hằng ngày cho người mang đồ bổ tới cho hắn. Họ dặn dò hắn nghỉ ngơi, gửi lời chúc hắn mau khoẻ. Mỗi lần lắng nghe họ tiến hành quy củ thủ tục như thế hắn phải cố gắng lắm mới ngăn được bản thân bật cười phá lên. Đương nhiên cái cười của hắn không mang hàm y tốt đẹp gì.

- Hệ hô hấp của cậu Thành vốn đã không khoẻ, mọi người còn kéo vào đông như vậy để làm gì? Mọi người muốn cậu Thành lần lượt tiếp chuyện từng một người sao?

Ông Huỳnh vừa thấy họ thì cau mày, vầng trán cao cao vốn nhẵn nhụi nay xô lại nhiều nếp nhăn chứng tỏ ông không vừa ý. Ánh mắt ông nghiêm nghị khiến mấy cô cậu trẻ tuổi ngồi đó không khỏi rùng mình nhớ đến ánh mắt của mấy thầy giáo khó tính ở trường cấp hai. Đoạn, ông phắt tay dứt khoát chặn họ lại ngoài cửa. Nhưng âu cũng là người nhà, ông vẫn phải vào báo với Minh Thành một tiếng.

Hoàng Thanh Hải đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay rung chân, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy vẻ nơm nớp vừa lo lắng vừa gấp gáp lộ rõ trên khuôn mặt. Gã cục cằn nói lớn:

- Sao chúng ta lại phải đi đón...

Gã thanh niên chưa kịp dứt lời thì cánh cửa một lần nữa mở ra. Gã liền nín bặt.

Ông Huỳnh trở ra, bảo:

- Cậu Thành muốn gặp cô Quyên và cậu Hải một chút.

Nghe đến tên, Hoàng Thanh Hải cứng đờ cả người, dây thần kinh bỗng căng như dây chão. Gã lấm lét liếc qua Hoàng Ngọc Quyên. Cô lúc này vẫn đang ngồi im lặng nhìn chằm chằm mấy viên gạch men trắng dưới sàn.

Hoàng Ngọc Quyên và Hoàng Thanh Hải là hai em cùng cha khác mẹ của Hoàng Minh Thành. Ngày đó mẹ hắn mắc bệnh, bố hắn có tình nhân bên ngoài. Mẹ hắn mất chưa bao lâu, Hoàng Minh Thành còn bệnh nặng chưa khỏi vậy mà ông đột nhiên dẫn về hai đứa trẻ nói là em của hắn. Hắn chỉ nhìn, không nói, cũng không bày tỏ cảm xúc gì.

Hoàng Minh Thành từ sau khi mẹ mất càng ngày càng trầm lặng. Hắn sống âm thầm như một bóng ma trong khu biệt thự lâu đời cũ kĩ với một bức tường cuối dãy tầng hai loang lỗ những vệt khói đen hình thù rợn người. Hoàng Ngọc Quyên và Hoàng Thanh Hải không thể lại gần hắn. Đến bố bọn họ qua đời, hắn thừa kế chức vị chủ tịch, hắn bỗng trở lên hoà nhã hay cười thoạt nhìn dễ gần nhưng chỉ những người tiếp xúc với hắn mới biết được so với trước kia còn đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần. Hoàng Ngọc Quyên và Hoàng Thanh Hải không muốn lại gần hắn.

Hai người họ đẩy cửa vào, vì là phòng đặc biệt nên nội thất rất sang trọng, không gian lịch sự thoáng đãng lại vô cùng sạch sẽ, bên ngoài còn có một ban công lớn được trang trí bằng rất nhiều chậu hoa nhỏ sặc sỡ, so với một căn phòng trong khu nghỉ dưỡng cũng không khác là bao nhiêu.

Hoàng Minh Thành lúc này đang ngồi trên giường, cúi đầu đọc sách, thấy Hoàng Ngọc Quyên và Hoàng Thanh Hải đi vào mới ngẩng mặt lên nhìn họ, khoé môi hơi cong ý cười.

- Hai đứa đến à, mau ngồi xuống đi.

Giọng Minh Thành rất trầm, ngữ điệu lại đều đều không có diễn cảm gì cứ như một loại máy móc được lập trình sẵn, dù trong bất kì hoàn cảnh nào cũng không thay đổi.

- Anh... - Hoàng Thanh Hải cúi đầu bám xát sau lưng chị, bước chân ngập ngừng, giọng điệu khẩn trương, ấp úng không giống một thiếu niên đã tuổi trưởng thành.

Hoàng Ngọc Quyên khẽ liếc mắt nhìn hai chiếc đôn sô pha bọc nhung nỉ đặt sát ngay cạnh giường của Hoàng Minh Thành thì không có ý định bước tiếp nữa. Cô gượng gạo nói:

- Không cần đâu...bọn em...không mỏi chân...

Hoàng Thanh Hải đứng chùng hết chân phải đến chân trái, dường như đã đứng mỏi lắm nhưng cũng không dám bước lên ghế ngồi.

Vừa lúc ấy, dì đầu bếp mang cho Minh Thành một chén yến chưng với lê, táo đỏ và đường phèn. Hắn đón lấy, lại đánh mắt sang Thanh Hải và Ngọc Quyên:

- Hai đứa thử ăn một chút không, dì đầu bếp nấu rất ngon.

- Không...không, cứ kệ bọn em! - Hoàng Ngọc Quyên vội vàng từ chối.

Hoàng Minh Thành không nói gì cũng không để tâm đến họ nữa. Hắn cầm chiếc thìa sứ màu trắng ngà đắt tiền, gạt lấy một thìa nước yến, đưa lên môi nhẹ nhàng uống. Động tác của hắn chậm rãi từ tốn, vừa cao quý vừa thanh lịch, trông cực kì hút mắt. Hắn có nước da trắng nhợt nhạt như người mắc bệnh thiếu máu lâu năm, nét mặt lại như hờ hững, như lạnh lùng, đặc biệt đôi cặp mắt đen âm trầm càng tăng thêm vẻ bí ẩn. Không ai nhìn vào hắn mà đoán được hắn đang nghĩ gì, có khi những gì hắn đang nghĩ lại là những thứ người bình thường chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi.

Cứ như vậy vài phút, hắn không nói, Hoàng Ngọc Quyên và Hoàng Thanh Hải cũng không dám ho he tiếng nào.

Bất chợt, Hoàng Minh Thành buông thìa sứ, đôi mắt đen nhìn như xoáy vào Hoàng Thanh Hải, hắn cười nhẹ nhưng Hoàng Thanh Hải lập tức nhận ra trong mắt hắn không hề có ý cười. Hoàng Thanh Hải bỗng dưng cảm thấy hít thở không thông.

Hoàng Minh Thành làm bộ như vừa nhớ ra điều gì, nhưng biểu cảm quá đơ khiến người ta vừa nhìn là đã nhận ra ngay, mà hắn cũng chẳng quan tâm người khác có nhận ra hay là không.

Hoàng Minh Thành tiếp tục:

- À, hôm qua luật sư Trần Hoài có nói với anh một chuyện...

Hắn ngập ngừng không nói tiếp, liếc mắt nhìn Hoàng Thanh Hải.

Nghe đến luật sư Trần Hoài, Hoàng Thanh Hải tự nhiên co rúm cả lại, hai đồng tử giãn ra đầy kinh hãi như vừa nghe được chuyện gì khủng khiếp lắm. Hoàng Ngọc Quyên đứng bên cạnh cũng căng thẳng, tê rân cả da đầu.

- Những chuyện như vậy...ừm, hành xử như phường lưu manh côn đồ nửa mùa ấy không đáng mặt làm người nhà họ Hoàng. Nếu cậu đã thích vậy, chi bằng theo Robert và Will...

- Anh... - Hoàng Ngọc Quyên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng trái tim trong ngực đã đập nhanh hơn mấy hồi.

- Anh...đừng, em...em xin lỗi, em biết sai rồi, em sẽ không như vậy nữa. - Hoàng Thanh Hải càng gấp gáp rối rít cả lên.

- Cậu đấm người ta tận 15 cái. Anh đoán là cảm giác không tệ đúng không? Khi cậu đấm cậu ta, nghe cậu ta rên rỉ đau đớn, cảm giác máu mũi máu miệng tràn vào từng kẽ ngón tay...hẳn là phấn khích lắm nhỉ? So với cảm giác khi đâm người...

- Không...không. - Hoàng Thanh Hải vội ngắt lời. - Anh! Em sai rồi! Là em không hiểu chuyện, em không dám nữa. - Hoàng Thanh Hải nói không thành tiếng, đầu đầy mồ hôi, hoảng sợ run lên từng đợt. Gã luôn có cảm giác mỗi lần đứng trong tầm mắt của Hoàng Minh Thành như là đứng dưới gọng súng cướp cò, không biết sẽ chết lúc nào. Giọng nói của hắn mười năm không thay đổi. Vẫn cái điệu cười nửa miệng đầy khiêu khích đó, vẫn dáng vẻ thảnh thơi xem trò vui đó. Từng cái từng cái in đậm trong trí óc Hoàng Thanh Hải, chúng dày xéo suy nghĩ của gã, sẽ khiến gã vừa hận vừa bất lực.

Không gian tĩnh lặng như tờ.

- Hôm nay là ngày vui, chuyện này để sau đi.

Vừa nghe Hoàng Minh Thành nhẹ nhàng buông một câu, máu nóng trong người gã sộc thẳng lên não. Tên khốn đó cố tình diễn trò như vậy để đùa giỡn gã! Hắn chỉ coi gã như một trò tiêu khiển vừa hay lúc rảnh rỗi mà thôi! Mặt gã đỏ phừng phừng, tim đập càng lúc càng mạnh, răng nghiến chặt, quai hàm bạnh ra, ngón tay nắm đến đỏ ửng, gã cúi đầu, cố dồn nén cơn giận dữ đã trào ngược lên thực quản mà không thể bộc phát. Hắn chỉ nói để sau, tức là chưa buông tha cho gã, mà có Trời mới biết lúc nào hắn lại lôi chuyện ra, vần vò gã như con rối trong lòng bàn tay.

- Đúng vậy, hôm nay anh ra viện, là ngày vui mà. Vậy, em và Thanh Hải không ở đây làm vướng chỗ nữa, bọn em ra ngoài đợi cùng mọi người. - Hoàng Ngọc Quyên đoán biết được tình hình, thức thời kéo em trai cùng đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài. Hoàng Minh Thành vẫn dõi theo bọn họ, trên gương mặt lộ ra một vẻ vui thích gì đó khó gọi tên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip