05. chuyện của quá khứ (4)
Thời gian trôi qua, nhịp sống hối hả cuốn em vào biết bao bộn bề. Nào là các hoạt động của trường, những bài kiểm tra, những giờ học căng thẳng, rồi lại những buổi đi làm thêm để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống. Dù đôi khi cảm thấy mệt mỏi, nhưng Thanh Pháp vẫn cố gắng không để bản thân bị cuốn theo những cảm xúc không cần thiết.
Mọi thứ dường như đã ổn định trở lại.
Em và Thành An vẫn bình thường, vẫn ngồi cạnh nhau khi trên giảng đường. Có khi sẽ cùng nhau ăn trưa, có khi sẽ hẹn nhau đi dạo sau giờ học căng thẳng.
An vẫn vậy, luôn nhẹ nhàng, quan tâm và sẵn sàng chia sẻ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Cậu ấy không vội vã, không thúc ép, mà để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên. Nhưng chính sự bình thản đó lại làm em cảm thấy mình càng lúc càng muốn hiểu rõ hơn về An.
Một ngày nọ, khi cả hai ngồi trên ghế đá sau giờ học, gió nhẹ thổi qua, An bất ngờ lên tiếng:
"Thanh Pháp, cậu nghĩ gì về tình yêu?"
Thanh Pháp nhìn cậu bạn, một chút bất ngờ. Câu hỏi này không phải lần đầu tiên, nhưng hôm nay nó lại khiến em cảm thấy một chút căng thẳng.
"Tình yêu à?" – Em hít một hơi, suy nghĩ một lúc, rồi trả lời.
"Tình yêu thì phải xuất phát từ tình cảm hai phía, không thể ép buộc, cũng không thể cưỡng cầu."
An im lặng nhìn em, qua một vài giây, em mới giật mình, em giống đang tự nói chính mình vậy...
An nhìn em một lúc lâu, như thể muốn tìm hiểu thêm về cảm xúc trong lời nói của em. Một khoảng lặng kéo dài, rồi anh khẽ cười nhẹ, giọng anh vẫn trầm và dễ chịu như mọi khi.
"Cậu nghĩ vậy sao?" – An hỏi lại, không hề vội vã, chỉ là sự tò mò nhẹ nhàng.
"Còn cậu, Thanh Pháp, có bao giờ cảm thấy mình có thể yêu ai đó không?"
Thanh Pháp im lặng, câu hỏi của An khiến em không biết phải trả lời như thế nào. Dường như lời nói của An không chỉ là một câu hỏi thông thường, mà là một cái gợi mở, như thể anh đang muốn khám phá thêm về cảm xúc của em, về những điều chưa từng được nói ra.
Em nhìn An, trong lòng có chút bối rối, nhưng lại không thể giấu được cảm xúc đã bắt đầu nhen nhóm từ lâu.
"Tớ... không biết nữa"
Cậu bạn nghe xong thì đứng dậy, vươn vai một cái nhẹ.
"Tớ có thể là một người bạn tốt, với cậu. Nếu cậu cần ai đó chia sẻ, đừng ngần ngại tìm tớ nhé."
Thanh Pháp cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn khi nghe An nói vậy. Có lẽ mọi thứ vẫn cần thêm thời gian. Dù sao thì, một người bạn thật sự luôn là điều quan trọng nhất trong những lúc như thế này.
"Nhưng nếu cậu không muốn một người bạn, tớ có thể đi xa hơn cùng cậu." - An nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Thanh Pháp giật mình khi nghe An nói vậy, cảm giác như có một luồng điện chạy qua người, làm tim em đập nhanh hơn một chút. Câu nói của cậu như một lời mời gọi, nhưng lại đầy sự tinh tế và không hề áp lực. Em không thể không cảm thấy bối rối khi đối diện với sự chân thành ấy, bởi vì trong sâu thẳm, em cũng đã cảm nhận được một sự đặc biệt từ cậu ấy từ lâu rồi.
Em không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể im lặng trong một khoảnh khắc dài, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh trong lòng. An nhìn em, ánh mắt anh không vội vàng, chỉ chờ đợi, như thể muốn để em tự quyết định.
"Cậu... cậu thật sự nghĩ vậy à?" – Em hỏi, giọng hơi run, không biết phải diễn đạt cảm xúc của mình ra sao.
An khẽ mỉm cười, nhưng lần này không phải là nụ cười dịu dàng như thường lệ, mà là một nụ cười ấm áp, như thể cậu ấy đang thật sự mở lòng với em.
"Thanh Pháp, tớ không muốn ép buộc cậu. Nhưng nếu cậu cảm thấy như vậy, nếu cậu cảm nhận được điều gì đó giữa chúng ta, thì tớ sẽ vui lòng đi cùng cậu, không chỉ là một người bạn. Tớ sẵn sàng để cùng cậu bước tiếp, nếu cậu muốn."
Thanh Pháp cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Lời nói của Thành An, tuy nhẹ nhàng, nhưng lại như một sự khẳng định rõ ràng về những gì cậu ấy cảm nhận. Đúng như vậy, em đã cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt từ An, nhưng liệu mình có dám bước vào một mối quan hệ mới, khi mà những vết thương trong quá khứ vẫn chưa lành hẳn?
Em không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể nhìn vào mắt An và cảm thấy một chút sợ hãi lẫn mong muốn. Có lẽ, đôi khi, những điều tốt đẹp đến trong cuộc sống là những thứ mà mình không thể kiểm soát được, nhưng liệu mình có dám đón nhận nó không?
Thanh Pháp không dám nghĩ tới, vì em chưa thật sự biết, em đã quên người kia chưa...
Thanh Pháp cảm thấy một nỗi bối rối dâng lên trong lòng. Cảm giác về cậu ấy tuy nhẹ nhàng và ấm áp, nhưng vẫn không thể nào gạt bỏ được bóng hình của người kia trong suy nghĩ. Em đã cố gắng bước tiếp, cố gắng nhìn về phía trước, nhưng quá khứ vẫn còn đâu đó, như một vết sẹo chưa lành, khiến em không thể chắc chắn rằng mình đã sẵn sàng cho một tình cảm mới.
Dù An có dịu dàng, quan tâm và mở lòng với em như thế nào, em cũng không thể tự nguyện hoàn toàn bước vào một mối quan hệ mới khi mà trái tim mình còn bị chia cắt giữa những cảm xúc cũ và mới.
"Đối với tớ, cậu là một người bạn. Cậu rất tốt bụng, rất dịu dàng. Tớ rất biết ơn khi đã gặp được một người như cậu."
Em ngừng lại, không trốn tránh, nhìn An một cách thẳng thắn.
"Có lẽ là chưa lâu, nhưng trong lòng tớ, cậu đã là một người bạn đặc biệt. Và tớ... không muốn mất đi tình bạn này."
Thành An im lặng trong một lúc lâu, ánh mắt cậu không hề tránh đi, chỉ nhìn em với sự hiểu biết và kiên nhẫn. Có lẽ cậu đã chờ đợi điều này, nhưng vẫn không thể không cảm thấy một chút thất vọng khi nghe những lời em vừa nói. Tuy nhiên, sự thất vọng đó không làm cậu thay đổi thái độ với em.
"Thanh Pháp..." – An nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng cũng ẩn chứa sự chân thành.
"Tớ hiểu mà. Tớ không muốn làm cậu cảm thấy khó xử. Tình bạn này với tớ rất quan trọng, và nếu cậu cảm thấy như vậy, tớ sẽ chờ. Tớ không muốn vội vã, không muốn ép buộc cậu. Chúng ta vẫn có thể là bạn, một người bạn thật sự, và nếu có thể, tớ sẽ luôn ở đây."
An mỉm cười một cách bình thản, không có vẻ gì là buồn bã hay thất vọng quá mức. Em cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời đó, nhưng cũng có một chút chua xót trong lòng. Cậu ấy hiểu, cậu ấy chấp nhận và không muốn làm em phải khó xử. Dù thế nào, cậu ấy vẫn muốn ở bên cạnh em, dù là trong vai trò bạn bè.
Thanh Pháp khẽ gật đầu, đôi tay em siết lại một chút, cảm nhận được sự ấm áp trong lời nói của An. Đôi khi, những điều giản dị như thế này lại làm cho tình bạn trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
"Cảm ơn cậu, Thành An." – Em nói, nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.
"Tớ thật sự trân trọng tình bạn này."
Dù em chưa thể quyết định bước tiếp, nhưng ít nhất, tình bạn của họ vẫn sẽ vững vàng, không bị lung lay bởi những mối quan hệ khác.
Câu chuyện của họ kết thúc như vậy, có chút rung động, nhưng sự đặc biệt của tình bạn đối với Thanh Pháp quý trọng hơn nhiều. Em quý cậu, và cậu cũng quý em, theo một cách thật nhẹ nhàng và ấm áp.
Dù có những rung động thoáng qua, nhưng cuối cùng, thứ đọng lại giữa hai người không phải là một tình yêu nồng nhiệt, mà là sự trân trọng dành cho nhau. Một mối quan hệ không cần phải có danh xưng, không cần phải gượng ép theo một hướng nào đó—chỉ đơn giản là sự tồn tại của đối phương trong cuộc sống đã đủ để trở thành một điều đặc biệt.
An không trách em vì chưa thể bước tiếp, cũng không buồn vì em không thể đáp lại tình cảm của cậu. Cậu chỉ mỉm cười và đồng hành bên em, như một người bạn thực sự, như một sự dịu dàng mà thời gian chẳng thể làm phai nhạt.
Và thế là câu chuyện của họ khép lại, không phải bằng một cái kết hạnh phúc theo kiểu lãng mạn, cũng không phải bằng một sự đau khổ hay mất mát, mà là bằng sự bình yên. Một sự bình yên đẹp đẽ, như cách mà họ đã chọn để giữ lấy nhau trong cuộc sống này.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip