Ngộ


"Anh này. Anh còn thức không?"

Tuấn Duy lặng im trong nhiều phút đồng hồ trước khi gom đủ kiên nhẫn cùng sức mạnh mà trả lời cuộc điện thoại. Giọng nói mềm mại và êm dịu như trong giấc mơ hắn bao năm vẫn đang đợi đầu dây phía bên hắn cất lời.

"Sao?"

Trong nhiều năm trời, hắn đã nghĩ cuộc gặp đêm đó là một giấc mơ bình dị, rằng ngay tại một quán cà phê gần nhà mà hú họa hắn ghé được đúng năm lần trước khi chuyển nhà, hắn đã gặp được nỗi nhớ khó gọi tên dưới hình hài một cậu thiếu niên trong chiếc áo bông trắng. Hắn đã luôn nghĩ vậy dù sau khi rời đi thì hắn cũng chẳng bao giờ có ý định quay trở lại tìm kiếm Nỗi Nhớ và tiếng đàn.

Đã từng là vậy cho đến khi hắn điểm mặt gọi tên được Nỗi Nhớ. Bây giờ, Nỗi Nhớ, cậu ta và tiếng đàn đều là Quang Anh.

"Anh qua chỗ em được không?"

Giọng nói lại vang lên kèm tiếng sụt sịt như thể Quang Anh đang khóc và nó lại khiến Duy tốn thêm mấy chục giây để đủ vững lòng mà nói lời từ chối. Nhưng ai mà từ chối được người trong lòng dễ vậy.

"Đi ngủ đi, Quang Anh. Chú mày say rồi."
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng cười nghẹn ngào.

"Em hứa là em không say đấy. Anh qua đây với em đi, mình uống gì đó... Đi mà..."

Tất cả mọi tế bào não đều đang thét gào trong óc hắn rằng hắn nên biết thừa cậu ta nói dối. Tất cả, tất cả đều đang nói với hắn những lời lý trí hết mực để hắn khỏi rơi vào một vực sâu của những điều không thể gỡ lại được. Vậy mà đâu đó trong lồng ngực Duy bỗng lay động.

"Đợi anh." Rồi hắn cúp máy. Và nhanh như cách câu chuyện giữa cả hai bắt đầu vào một đêm mưa tháng bảy, hắn phóng xe đến khách sạn nơi Quang Anh đang chờ.

Duy nhìn chằm chặp vào màn hình tinh thể lỏng đang hiển thị tin nhắn số phòng từ cậu ta mà không khỏi rối trí. Hắn không rõ bản thân đang làm gì nữa. Hình tượng, danh tiếng, cơ hội, cái tôi, tất cả cứ như thế mà dễ dàng xếp gọn một bên vì một vài giây yếu lòng trước Nỗi Nhớ sao? Trước cậu ta sao? Trước Quang Anh sao? Hàng vạn câu hỏi làm hắn tần ngần dừng bước chân trước cửa thang máy. Cánh cửa đóng lại, không chờ đợi; và một lần nữa tâm hồn hắn chu du về ngày mưa tháng bảy cùng ly chanh tuyết năm nào.

Có đáng không? Hắn lặp đi lặp lại một câu hỏi và trước khi nhấc điện thoại gọi Quang Anh một lần nữa để từ chối, cửa thang máy trước mặt đã lại mở ra. Đối diện hắn chính là người trong lòng, vị trí ấy chẳng hề thay đổi kể từ khi Duy ngờ ngợ nhận ra cậu ta sau bao năm. Cậu ta mặc áo sơ mi rộng dài tay và quần tây, từ trên xuống dưới đều là trắng và trong sạch, không nói không rằng mà lao vào lòng hắn.

Trong khi đôi tay vẫn vắt qua cổ hắn mà trói lại, Quang Anh hướng đôi mắt ướt mà nhìn lên, bắt gặp ngay ánh mắt rối bời của hắn mà nở nụ cười. Ngay tại giờ phút đó, hắn biết cậu ta đang muốn làm gì, điều quan trọng hơn là Duy muốn biết liệu chính cậu có nhận thức được cậu đang làm gì hay không mà thôi.

"Anh này. Anh đàn cho em nghe nhé?"

Những ngón tay Duy mải miết. Làn da ẩn sau lưng áo trắng nóng bừng như đang tan chảy dần dưới bàn tay cuồng si của hắn. Hắn hôn lấy cậu con trai trong vòng tay, cả người như có điện. Lưỡi cậu ta yếu mềm và ngoan ngoãn, như thể chỉ mong muốn được hắn dắt đi như bản nhạc in trong từng khớp ngón. Dù được trao cho quyền chủ động trong nụ hôn, hắn vẫn cảm thấy mình như đã bị thao túng từ ban đầu. Từ câu chào đầu tiên bên chiếc lò sưởi điện. Từ nụ hôn đầu tiên.

Quang Anh rời khỏi môi miệng hắn sau một quãng, cậu ta kéo hắn lùi về sau, để hai thân ảnh ngã ra chiếc giường hỗn loạn gối chăn của mình. Men say còn lấp lánh trên môi Duy, hắn muốn uống thêm.

Khi tay của cậu ta đã bao bọc lấy chiều dài của mình, đầu óc Tuấn Duy như tỉnh táo lại một chút, hắn đưa tay chặn những ngón tay run rẩy kia lại mặc dù cảm giác khi chúng vờn trên da hắn quá tuyệt vời để mà cưỡng lại. Bất cứ ai cũng có thể kiên cường hơn hắn.

Quang Anh lại giương đôi mắt ướt nhìn hắn, hắn ngờ rằng cậu ta chưa bao giờ dời chúng đi khỏi mình nhưng không có gì để đảm bảo điều này trong lòng. Hắn chỉ im lặng dẫu cho cả con tim lẫn thân xác đều đang thét gào.

"Quang Anh dừng lại. Anh... Không được đâu."

"Em muốn anh."

Bằng một cách nào đó, giọng nói giữa quá khứ và thực tại đang lẫn lộn vào với nhau trong đầu Duy, hắn nhớ đến những lần hắn phải bấm bụng chứng kiến cậu ta cười đùa vui vẻ cùng người khác.

"Sao không phải là anh ở bên em?"

Cậu ta bỗng thu lại ánh mắt van nài, thay vào đó, lập lòe trong đôi con ngươi yêu kiều kia là sự tức giận đen tuyền phản chiếu tròn vẹn từ đôi mắt Duy.

"Sao...?"

"Sao không phải là anh được hôn em? Là anh làm tình với em mỗi khi em muốn? Là anh được quyền chăm sóc, mắng mỏ em? Không bao giờ phản bội em? Sao không phải là anh!?"

Tuấn Duy gào to. Hắn chực chờ muốn bật khóc trước sự bùng nổ của chính bản thân mình. Duy biết thừa nếu không phải vì có ai đó đã khiến người trong lòng của hắn buồn và cô đơn đến mức phải tìm đến mình, sẽ chẳng có bao giờ Quang Anh muốn hôn hắn, đừng nói đến cả việc muốn cùng hắn quan hệ xác thịt.

Bị bối rối bởi nhiệt lượng điên cuồng tỏa ra từ cả cơ thể trần trụi của hắn, mờ mờ ảo ảo trong ánh đèn vàng cam của căn phòng, Quang Anh lặp lại, lần này cậu nghiêm túc và chậm rãi hơn nhiều; bàn tay ấm áp chạm vào gò má hắn.

"Em muốn anh, Tuấn Duy."

Hắn ngớ người, cơn giận nửa chừng muốn tuôn trào, nửa chừng lại tắt ngỏm trước lời nói ấy, bên tai hắn nghe quá gần, quá giống với một lời tỏ tình hắn hằng mong từ bên trong giấc ngủ. Môi lại tìm về môi mê say, Duy thừa nhận bản thân hắn đã trở nên ngu ngốc và yếu đuối hơn rất nhiều so với năm hai mươi tuổi ấy.

Làn da của Quang Anh mang hương vị nhàn nhạt của sữa tắm và vải quần áo, ngại ngùng tụ máu lại giữa hai hàm răng hắn. Hắn nhắm mắt nuốt vào bụng cả làn da mềm mỏng và âm thanh nỉ non phát ra từ dưới thân. Hắn chạm vào bờ ngực với một tâm trí mơ màng hơn cả, những ngón tay vân vê, cái lưỡi nhọn tham lam.

Bên trong cậu ta nóng bỏng và ôm chặt lấy Duy. Hắn như thức tỉnh khỏi mọi hy vọng hoang đường nhất rằng một ngày tình cảm trong lòng sẽ được đáp trả. Không cần nữa, vì người này đã thuộc về hắn rồi, ít nhất trong giờ phút này là vậy.

Chậm rãi, Duy chống hai tay cạnh hai bên vai của cậu ta mà di chuyển hông. Khoái cảm trong đôi mắt kia tràn ngập đến độ phải sóng sánh trào cả ra ngoài, Duy không khỏi nhận thấy một cảm xúc thống trị mãnh liệt bùng phát trong thùy não khi là người có thể khiến cậu ta rơi nước mắt mà không phải vì đau khổ.

Thân người bên dưới dẻo dai nương theo nhịp độ của hắn như thể cả hai đã làm điều này hàng trăm, hàng triệu lần; mặt đối mặt.

"Em nói anh nghe nào. Ai đang làm em kêu rên đây? Là ai?"

Trong đôi mắt long lanh nước kia có một vạn khả năng, một vạn vũ trụ nơi cả hai gặp nhau, một trong số đó là vũ trụ nơi mà Quang Anh là vị khách du lịch ghé đến Sài Gòn vào đầu thu năm cậu mười lăm tuổi và đã vô tình tìm thấy một quán cà phê ấm cúng bất kể cơn mưa dầm dề làm cản tầm nhìn.

Một vũ trụ nơi mà tiếng đàn piano của Quang Anh đã du hành qua từng hạt phô tôn trong không khí để đến được trái tim của Duy, vốn đang đứng tần ngần trước cửa quán.

Một vũ trụ nơi họ ngồi đối diện nhau bên chiếc lò sưởi điện đã khiến Quang Anh nhìn ra được tâm sự khó gọi tên trong lòng đối phương và biết rõ bản thân sẽ không thể nào là người gỡ rối hộ hắn được.

Một vũ trụ nơi mà Duy - kể từ sau khi hội ngộ tại chương trình, đã luôn sẵn lòng đứng ở phía sau mà bảo bọc lấy trái tim Quang Anh.

"Aaah! Anh Duy... Hức– Tuấn Duy..."

Hắn thể hiện sự hài lòng của mình bằng những cú nhấp lực hơn, nhanh hơn, sâu hơn. Căn phòng có cách âm hay bị theo dõi hay không, hắn cũng không màng nữa, từ lúc Quang Anh gọi tên hắn lần đầu tiên trong đêm này đã vậy. Hắn dẫn dắt cơ thể ấm nóng dưới thân dập dịu theo thân mình, tiếng kêu khóc mãn nguyện trộn lẫn một cách hài hòa với âm thanh da thịt; được bơm dày đặc vào trong không gian phòng.

Chùm đèn vẫn vàng vọt phủ lên cơ thể Duy như buổi đêm ngày hôm đó, nhưng người ngồi cùng trên chiếc ghế cạnh cây đàn thì đã trở thành người trên giường, cùng hòa nhịp mà nuốt lấy tiếng thở dốc của mình đầy âu yếm. Hắn đồ rằng Quang Anh cũng chưa bao giờ thoát khỏi Mộc năm nào.

Giọng của cậu ta giống như làn âm thanh du dương kể cả khi nói chuyện, khi đàn hát lẫn khi nỉ non tên của hắn. Hắn yêu lắm. Càng yêu hắn càng thúc mạnh hơn.

Khi khom người tiến sát hơn với cơ thể của Quang Anh, hắn đẩy vào sâu hơn, như đâm xuyên vào trái tim. Hắn muốn thế, muốn đụ cho con tim của cậu ta chảy đầy máu tình yêu của cậu, để tự tay hắn lại vá lành. Những ngón tay dài mạnh mẽ nắm lấy tóc Quang Anh mà kéo, trả lời thay những tiếng van nài trong đôi môi bị cắn nuốt không ngừng là cái nhói đau của đầu ngón tay cậu ta trên lưng hắn. Đôi chân cậu ta vẫn ôm lấy eo Duy đầy miên man.
 

Sau khi xuất tinh vào bên trong, Duy chẳng vội vàng mà rời đi, cứ vậy nằm đè lên cậu con trai, đầu hắn gối lên vai mà ngâm nga một bài hát cũ. Trời lạnh, vì vậy Quang Anh cũng cố rướn người sang bên để kéo lấy tấm chăn đã bị quần cho nhăn nhúm mà phủ lên tấm thân hai người, rồi lại ngoan ngoãn quay về hõm cổ của hắn, vừa vặn tựa đầu vào, vòng tay cậu ôm lấy thân hắn.

"Huhu, anh đụ chết em rồi..."

Duy đang thiu thiu ngủ cũng phải ngẩng đầu dậy, liếc mắt thấy con mèo láu cá trong lòng vẫn đang dụi đầu vào vai hắn mà giấu đi khuôn mặt ửng hồng phơ phất.

"Ý là ban đầu không tính gọi cho anh phải không? Việc lên giường với anh là ngoài ý muốn phải không?"

Hắn gằn giọng nhưng trong lòng vốn đã mềm như nước. Thấy Quang Anh vẫn không trả lời, hắn liền bạo dạn nhấp hông một chút. Đến lúc cậu ta bấu vào eo hắn mà kêu la oai oái hắn mới chịu dừng, khóe miệng còn vương nét cười thỏa mãn. Rồi cuối cùng cũng chịu rời đi khỏi vùng tư mật mà ngã vật ra giường.

Khoảng vài tiếng sau đó, chuông báo thức của Quang Anh khiến hắn tỉnh giấc, người nóng bừng bừng như bị ngấm mưa, mà thật ra chỉ là vì hằn vừa kịp nhận ra bản thân đã làm ra việc tai hại gì. Cậu con trai kia vẫn ngủ ngon lành trong vòng tay hắn, làn da mịn màng như muốn tan vào đệm còn cơ thể mà hắn thỉnh thoảng vẫn mơ về thì ẩn giấu đi sau lớp chăn dày.

Hắn ngồi một bất động một lúc lâu trong vòm sáng vàng vọt của căn phòng xa lạ, tự vấn mọi quyết định đã đưa hắn đến bước đường này và không khỏi cảm thấy sợ hãi. Người trong lòng - cả nghĩa bóng và nghĩa đen bỗng cựa mình, vùi mặt vào da thịt hắn mà hít hà.

Ừ, có lẽ điều này cũng không quá tệ.

Duy chầm chậm thoát khỏi cái bẫy gấu: là cái ôm từ hai cánh tay của cậu, để tìm lại quần áo của mình. Hắn mò trong túi quần và lấy ra cái vòng dây nhỏ màu xanh vẫn mới cóng như cái đêm hắn rời khỏi Mộc. Bản thân Duy cũng không rõ mình mang theo cái vòng này đến gặp cậu tối nay là vì cái hy vọng mong manh gì.

"Anh đi hả?"

Bật cười trước giọng nói khàn khàn mà hắn đã yêu tự bao giờ, Duy nhìn sâu vào sắc xanh lục đầy bí ẩn của chiếc vòng trên tay mình như suy nghĩ điều gì. Một quãng sau, hắn quay lại giường và bảo Quang Anh ngoan ngoãn đưa tay cho mình.

Trong lúc đeo vòng cho cậu, hắn như ngộ ra điều gì, cử động tay bỗng cứng đờ trước cái cách vòng dây vừa in trên cổ tay mềm.

"Em có nhớ lần đầu mình gặp nhau là khi nào không?"

Người trước mặt mỉm cười không đáp, chỉ nhẹ nhàng leo lên người hắn, đưa hai tay ôm lấy vai và rồi cúi đầu hôn xuống. Mềm. Chung quanh Duy chỉ còn lại sự mềm mại.

"Nhất quyết không trả lời anh à?"

Tuấn Duy bật cười giữa chùm môi lưỡi dịu ngọt như bọt kem, cảm giác bình yên tràn ngập trong lòng.

"Em yêu anh."
  

Kết.

 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip