Phiên ngoại 1. Những trang nhật ký bỏ lại
Mấy ngày sau khi tang lễ khép lại, ký túc xá trở về với vẻ yên ắng quen thuộc. Căn phòng bốn giường vẫn còn trống một chỗ, nhưng không ai dám chạm vào, như thể khoảng trống ấy đã hóa thành một vết nứt không thể hàn gắn. Nut trở về và lập tức bị bao vây bởi những kỷ niệm từng bình dị đến mức cậu chẳng bao giờ nghĩ sẽ trở nên đau đớn thế này.
Trên chiếc bàn học nhỏ cạnh giường tầng dưới, ngăn kéo của Hong vẫn khép hờ. Nut ngồi xuống, bàn tay run run khi kéo nó ra. Bên trong, gọn gàng và yên tĩnh, là một quyển sổ bìa cứng màu xanh nhạt, đã sờn ở mép. Không cần mở ra, Nut cũng biết nó là gì.
Cậu chậm rãi lật từng trang. Nét chữ mềm mại hiện lên, từng câu từng chữ Hong viết như đang thì thầm với chính mình. Có những ngày tháng, những dòng kể vu vơ về tiết học, về mưa rơi trên sân trường, về nụ cười của ai đó. Và dần dần, giữa những dòng chữ ấy, Nut thấy tên mình xuất hiện ngày một nhiều hơn.
Cậu ấy đưa áo khoác cho mình. Một điều rất nhỏ thôi, ai cũng có thể làm. Nhưng tim mình lại đập loạn, ngực đau hơn cả lúc ho ra hoa.
Ngực Nut nhói lên, từng chữ như mũi dao nhỏ đâm thẳng vào tim. Cậu nhớ lại tất cả những lần Hong ho khẽ rồi cười gượng, những buổi tối Hong ngồi học muộn, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn cố giấu. Những dấu hiệu Nut từng bỏ qua, hoặc cố tình không nhìn thấy.
Trang cuối cùng dừng lại ở một ngày giữa tháng 5. Nét chữ run rẩy hơn bình thường, loang mờ bởi vệt nước và có lẽ là do nước mắt. Hong viết:
Có lẽ tao không còn đủ thời gian. Nhưng chỉ cần mày hạnh phúc, thế là đủ rồi. Nếu một ngày mày vô tình đọc được những dòng này, mong mày đừng buồn. Tao đã hạnh phúc, thật sự hạnh phúc, vì đã từng yêu mày.
Nut siết chặt quyển sổ vào ngực. Không còn nước mắt để rơi nữa, chỉ còn sự nghẹn ngào đến nỗi thở cũng khó khăn. Trong đầu cậu vang lên hàng trăm câu muốn nói, hàng ngàn điều muốn viết ra. Nhưng khi cầm bút lên, bàn tay Nut chỉ run rẩy, rồi buông thõng.
Trang giấy trắng trước mặt vẫn để trống. Không một chữ nào được viết thêm.
Nut chỉ ngồi đó, ôm lấy quyển nhật ký vào lòng như thể ôm trọn cả Hong. Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim mình dồn dập. Ngoài cửa sổ, gió tháng năm thổi qua, mang theo mùi hương cẩm tú cầu mờ nhạt từ góc sân trường.
Trong khoảng lặng ấy, Nut hiểu ra đôi khi sự im lặng là lời thú nhận chân thành nhất. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip