Chương 1
Seungri mệt mỏi, ngồi ngẩn ngơ ngắm nhìn sóng biển rì rào. Từng đợt sóng cuốn lên, chạm vào chân cậu rồi lại lùi ra xa, như thể đang trêu ngươi kẻ đen đủi.
Gia đình hắt hủi, công việc bị mất, cuộc đời cậu chẳng có ngày nào là tốt đẹp. Sáng nay vừa bị đổ oan, không biết Seungri đã gây thù chuốc oán với ai mà lại hại cậu, giờ trở thành kẻ thất nghiệp.
Ba mẹ cậu, dồn hết tình yêu thương cho đứa con út, chẳng đoái hoài gì đến Seungri. Suốt bao nhiêu năm sống chung cậu đã cố gắng nỗ lực, chỉ để ba mẹ yêu thương mình một chút, nhưng không.
Seungri ngồi đây đã hơn ba tiếng đồng hồ, bình thường cứ mỗi khi có chuyện buồn, cậu sẽ lại ra đây, tâm trạng sẽ thoải mái hơn một chút. Lần này thì không.
Seungri đã hơn một lần suy nghĩ, liệu rằng mình có nên chết đi, sẽ tốt hơn một chút? Bởi vì sự tồn tại của cậu, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Ngay cả khi cậu không còn, thế giới vẫn vận hành như trước giờ nó đã từng.
Ước rằng có người rơi cho cậu một giọt nước mắt, có lẽ cậu sẽ yên lòng hơn.
Dòng nước lạnh lẽo bao trùm cơ thể, mắt, mũi, miệng đều toàn là nước, phổi cậu như sắp vỡ ra, nhưng cậu không hề vùng vẫy.
Seungri sắp được giải thoát rồi.
Bỗng một bàn tay nắm lấy cậu kéo lên. Ý thức đã bắt đầu mơ màng, Seungri chỉ có thể biết được bản thân đã được cứu. Chết tiệt.
.
Tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, Lee Seungri chậm rãi nhìn quanh. Căn phòng rộng lớn, lạ là nhìn giống phòng ngủ nhưng lại có đầy đủ thiết bị của một phòng bệnh, minh chứng là cậu đang được truyền nước biển đây.
Nhưng mà chuyện này cậu cũng chẳng quan tâm lắm, quan trọng là ai đã rỗi hơi mà cứu cậu, Seungri là đang muốn chết mà?
'Cạch'
Cửa phòng bật mở, một người thanh niên bước vào. Thân người không quá to lớn nhưng nhìn có vẻ săn chắc, gương mặt điển trai cùng cặp kính trong vô cùng thư sinh. Người thanh niên đi đến chỗ móc treo quần áo, khoác lên mình chiếc áo blouse trắng rồi tiến đến giường nơi Seungri đang nằm. Vì quá chú tâm tới việc đánh giá người ta nên cậu không để ý rằng người đó đã đứng kế bên.
Đến khi người đó lấy ống nghe, đặt vào tim, vào khắp người cậu thì cậu mới chợt giật mình.
"Tốt, không sao rồi"
Lúc này Seungri mới chợt nhận ra người này là người đã cứu mình, ngay lập tức ánh mặt nhìn người ta không chút thiện cảm.
"Cậu trừng mắt cái gì? Mạng sống của mình mà cũng không cần, thật chẳng hiểu nổi"
Người đó lắc lắc đầu rồi tháo ống nghe xuống, hẳn là bác sĩ đi. Cuộc đời Seungri sao lại xui xẻo như vậy, đi tự tử mà gặp ngay bác sĩ.
"Tại sao anh lại cứu tôi?"
Bây giờ Seungri mới lên tiếng, vì ngộp nước khá lâu nên giọng có hơi khàn.
"Tôi là bác sĩ, dĩ nhiên thấy chết không thể không cứu"
"Ước nguyện của tôi là được chết, anh lại cứu tôi lên. Tôi không có cảm kích nên sẽ không cảm ơn, anh sẽ không thấy phiền chứ?"
Người đó thở dài, xem chừng là mệt mỏi với người cứng đầu như Seungri, cũng không thèm đôi co nữa.
"Cậu tên gì?"
"Lee Seungri"
"Tôi là Kwon Jiyong"
"Tôi không có hỏi"
Thì ra tên là Kwon Jiyong, cũng rất hay đấy.
Jiyong đánh giá sơ lược về Seungri một cái, với khuôn mặt này chắc là nhỏ tuổi hơn anh, còn non thế cơ mà. Đúng là tuổi trẻ, chẳng mấy ai trân trọng mạng sống, hở tí là đòi sống đòi chết. Nói chung thì cũng ưa nhìn, điểm đặt biệt thu hút anh chính là hai cái quầng thâm to đùng dưới mặt cậu nhóc, bộ phải thức khuya lắm sao mà to như vậy.
"Nhìn gì? Tôi nói rồi tôi sẽ không cảm ơn anh đâu đừng có mong"
Kwon Jiyong tiếp tục thở dài, quay gót trở ra ngoài, không quên dặn cậu:
"Thức ăn một lát sẽ có người mang lên, dù sao cũng đã cứu cậu, coi như cậu nợ tôi một mạng. Và đừng nghĩ đến chuyện tuyệt thực, cậu không ăn tôi sẽ có cách làm cho cậu ăn"
Mấy câu cuối càng nói tông giọng càng lạnh đi, làm Lee Seungri không khỏi rùng mình.
Cũng không thể trách Jiyong, bởi vì sau cuộc trò chuyện nãy giờ, anh lờ mờ đoán được cậu nhóc này khá là bướng bỉnh, mà anh đã giúp người thì muốn giúp cho trót, đành dùng biện pháp đe dọa.
Sau khi Jiyong ra khỏi phòng rồi, cậu mới mệt mỏi nằm xuống. Ông trời cứ thích trêu cậu như vậy, sao lại không cho cậu chết đi, còn để người cứu cậu làm gì, dù sao thì Seungri cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi.
Nghĩ đến những chuyện vừa qua, khóe mắt cậu đột nhiên có chút cay, có phải cậu là người bất hạnh nhất trên thế gian này không? Ngay cả đến việc tự kết liễu mạng sống của mình cũng không xong. Nước mắt bắt đầu lăn dài, từ khi sinh ra đến giờ, ngoại trừ lần vừa chui ra khỏi bụng mẹ, đây là lần đầu tiên cậu khóc. Lúc nhỏ dù bị phạt bị mắng thế nào Seungri cũng một mực không rơi nước mắt, cậu muốn trong mắt ba mẹ mình là một đứa hiểu chuyện, nhưng rồi họ vẫn đánh, vẫn mắng thôi.
'Cộc cộc'
Tiếng gõ cửa vang lên, Seungri quệt vội nước mắt, mở miệng nói:
"Vào đi"
Một người phụ nữ trung niên đi vào, trên tay cầm một khay thức ăn, mùi thơm xộc vào mũi khiến bụng cậu cồn cào.
"Cậu chủ dặn cậu Seungri phải ăn cho hết, nếu không hậu quả sẽ khó lường"
Câu này không phải cảnh cáo mà dường như người phụ nữ này đang muốn khuyên bảo cậu. Seungri nhún vai, ăn thôi mà, cũng đâu có thiệt thòi gì cho cậu. Nghĩ vậy liền cầm chén đũa lên, một loáng đã ăn sạch. Người phụ nữ đứng bên cạnh nhìn thấy không khỏi buồn cười, rốt cuộc cũng chỉ là một cậu nhóc ương bướng.
"Dì tên là gì vậy?"
"Tôi là Park Min"
Seungri gật đầu, sau đó dì Min cũng đi ra, nhường lại sự yên tĩnh cho cậu. Căng da bụng lại chùng da mắt, Lee Seungri ngáp một cái, nằm xuống chìm vào giấc mộng đẹp.
.
Lần tỉnh dậy thứ hai đã là tối muộn, cậu mơ màng đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, vì ngủ nhiều nên đầu có chút choáng, cộng với thân thể chưa khỏe hẳn nên đi đứng loạng choạng, chưa bước tới cửa toilet đã ngã.
"Đi đứng cẩn thận, cậu còn chưa có hồi sức đâu"
Kwon Jiyong đi đến đỡ cậu dậy, miệng không quên mắng mỏ vài câu.
"Sao anh vào phòng mà không gõ cửa?"
Không hiểu sao nhìn mặt người này Lee Seungri liền muốn cãi nhau, có phải vì anh đã chặn mất con đường luân hồi của cậu không nhỉ?
"Đây là nhà của tôi !"
Seungri thẹn quá hóa giận, đùng đùng bỏ vào toilet đóng rầm cửa. Jiyong ngoài này lắc đầu chán nản, có phải lúc đó nên để tên nhóc này uống nước nhiều thêm chút nữa sẽ tốt hơn không, anh đúng là làm ơn mắc oán.
Khi Lee Seungri trở ra, Jiyong vẫn ngồi ở trong phòng.
"Sao vậy? Muốn đuổi tôi đi rồi? Không biết đâu, vì anh cứu tôi nên phải chịu trách nhiệm nuôi dưỡng tôi"
Chưa bao giờ Seungri phơi ra cái tính ương bướng của mình, cậu muốn bản thân phải là một đứa hiền lành, ngoan ngoãn, nhưng suy cho cùng, cậu cũng chỉ mới 21 tuổi thôi, vẫn là một thanh niên ngang ngược, và bây giờ người lãnh đủ cái tính đó chính là Kwon Jiyong đây.
"Thật hết nói với cậu, tôi là muốn xem cậu đã thật sự khỏe hẳn chưa, đừng có nghĩ ai cũng nhỏ nhen như mình"
Thấy mình có hơi làm quá, Seungri cũng không cãi nữa, đi đến bên giường ngồi xuống.
"Anh nói đây là nhà?"
Jiyong gật đầu. Đây là lần đầu tiên mà Seungri dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói chuyện với anh, ôi cảm động ghê !
Jiyong tự thấy mình thần kinh.
"Sao lại như phòng bệnh thế?"
"Vì tôi là bác sĩ, nếu không đến bệnh viện cũng sẽ có người trực tiếp đến đây. Tiền nằm ở đây gấp đôi bệnh viện đấy, cậu nên cảm thấy may mắn vì tôi đã không lấy tiền cậu đi"
Nói vậy để trêu Seungri thôi chứ thực ra anh không làm chuyện như thế đâu, có khi còn mang những người vô gia cư bệnh nặng đến đây chữa trị mà chẳng lấy một đồng.
"Người ta nói lương y như từ mẫu, anh lại như mẹ ghẻ thế này"
Seungri bĩu môi khinh thường, suy cho cùng là tự anh vác cậu đến đây chứ có phải cậu đòi đến đâu.
Kwon Jiyong khẽ cười, tên nhóc này nói cái gì ra cũng trả lời được.
"Nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe hẳn thì gặp tôi, tôi còn nhiều chuyện muốn hỏi cậu lắm đấy!"
Lee Seungri nằm xuống giường trùm chăn lại, ý tứ đuổi người rõ ràng, Jiyong cũng không có lí do gì để ở lại nữa, nên bước ra ngoài đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip