Chương 6
Trời vào đông, từng đợt gió ùa vào mặt lạnh ngắt, tay chân cũng vì thế mà trắng bệch. Lee Seungri tay cầm ly cà phê nóng, lăn qua lăn lại để cảm nhận được chút hơi ấm nhỏ nhoi.
Vừa đến công ty, Seungri chạy ù vào, như thể đứng ở ngoài một phút nữa thôi cậu sẽ trở thành tảng băng mất. Tên Kwon Jiyong đáng ghét, bận việc lúc nào không bận, hôm nay trời rét thế này mà lại đi sớm bỏ cậu, hại cậu suýt nữa trễ làm.
"Nghe nói hôm nay có người mới đến, sao đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện nhỉ?"
"Ngày đầu đi làm đã không đúng giờ, không biết có còn cơ hội làm ở đây không đây"
Hai cô nhân viên xì xầm qua lại, vô tình lọt vào tai Seungri, mà thật ra cậu cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến cậu mà.
Ngồi làm việc chừng hai mươi phút, bụng dưới cậu bắt đầu khó chịu, trời lạnh là thời điểm dễ mắc..nhất.
Seungri đi nhanh vào nhà vệ sinh, vì giờ di chuyển thôi cũng đủ khiến cậu muốn tê cứng.
'Rầm'
Cậu đâm sầm vào ai đó ngã uỵch xuống đất, đau hay không không quan trọng, chuyện kia mới là đáng quan tâm, phải nhịn, phải nhịn !
"Cậu này đi đứng không nhìn hay sao mà.."
"Xin lỗi"
Không kịp ngẩng đầu, cậu chạy vội đi, chỉ kịp để lại một câu xin lỗi.
"Con trai con đứa gì mà trắng thế nhỉ? Đã thế môi còn hồng, mặt còn đáng yêu nữa, không được rồi, đúng gu mình rồi!"
Để Seungri nghe được mấy lời này hẳn là cậu sẽ thổ huyết mà chết mất.
.
"Seungri, lại đây, phòng chúng ta có người mới nè"
Một chị làm chung ngoắc cậu lại, chỉ chỉ vào người đang nói chuyện với trưởng phòng.
"À, vậy hả?"
"Sao em không có chút hứng thú vậy, người ta là cháu của chủ tịch đó, lại còn đẹp trai nữa, liệu mà cư xử nha"
Nhưng rồi nhớ ra Seungri có quan hệ thế nào với nhà họ Kwon nên cô lập tức im bặt, không dám nói thêm lời gì.
Seungri cười thầm trong lòng, cháu chủ tịch thì đã sao chứ, muốn ra oai thì phải chứng minh bằng thực lực kìa, chứ so ra thì cậu cũng từng ăn cơm với chủ tịch đó thôi, được con trai chủ tịch đưa đón mỗi ngày đó thôi. Càng nghĩ Seungri càng thấy mình chảnh quá, từ bao giờ cậu lại trở nên tự cao vì những điều đó nhỉ?
Chuẩn bị quay về chỗ ngồi không quan tâm nữa thì người đó đi đến, đưa tay ra ý muốn bắt với Seungri:
"Chào cậu, tôi là Kwon Jaewon, sau này hi vọng cậu giúp đỡ"
Dù không có hứng thú nhưng vì phép lịch sự cậu phải đưa tay ra.
"Tôi không tài giỏi gì đâu nên chắc khó giúp cậu, rất vui được gặp"
Câu trả lời này hẳn là làm nhiều người bất ngờ, được người có gia thế lớn như vậy chủ động nhờ vả không phải là một may mắn sao? Còn ra vẻ như vậy.
Seungri cảm thấy việc này là bình thường, có gì nói đó, như vậy sau này không phải dễ dàng làm việc với nhau sao?
Cậu toan rút tay lại nhưng dường như tên này vẫn chưa muốn, cứ nắm chặt tay cậu mãi thôi. Gì đây? Mới gặp đã muốn gây sự à?
"Xin lỗi cậu, tôi phải làm việc rồi"
"Được, vừa hay chỗ của tôi cũng đối diện chỗ cậu"
'Vừa hay' cái gì, cậu chẳng thấy việc này tốt đẹp ở đâu cả.
Bên Jaewon lại thầm nghĩ, người này như vậy mà không nhớ hắn? Vừa đụng nhau ở nhà vệ sinh lúc nãy đã quên rồi? Thật oan cho Lee Seungri quá, vì vội nên có kịp nhìn mặt đâu mà nhớ với chả quên.
Suốt buổi làm Seungri cứ ngứa ngáy khắp người, vì tên đối diện cứ nhìn mãi thôi. Cậu bị ghim rồi sao, cậu thật sự không làm gì sai mà, không phải công việc này của cậu sắp bay mất rồi chứ?!!
Tan làm, cậu như bị ma đuổi mà chạy nhanh ra ngoài, nếu còn ở lại chắc tên Jaewon này sẽ tẩn cho cậu một trận mất. Mới gặp đã đắc tội với cháu của chủ tịch rồi, Seungri ai oán trong lòng.
Cái tên Jiyong, hôm nay sao đến trễ thế nhỉ. Sáng ra không đưa cậu đi làm được rồi chả lẽ định bỏ cậu về một mình nữa sao? Thật ra không phải là Seungri không muốn đi taxi, mà vì quãng đường không quá xa, đi taxi sẽ tốn kém lắm. Seungri từ nhỏ vốn đã sống thiếu thốn, nên từng đồng tiền đều muốn tiết kiệm, sau này còn phải tự lo cho mình, không thể ở nhà Jiyong mãi được.
"Cậu đợi ai sao?"
Ai đó vỗ vai cậu làm cậu giật mình, thật muốn mắng cho một trận, nhưng quay lại thì thấy khuôn mặt của Jaewon hiện ra chình ình làm bao nhiêu lời mắng chửi đều nuốt xuống bụng.
"À..đúng..đúng rồi"
"Cậu làm gì mà sợ sệt thế, tôi có đánh cậu đâu?" Jaewon cười cười đáp lại.
Không hiểu sao điệu cười đó làm cậu lạnh sống lưng.
Ai biết được nhỡ cậu là người thù dai - suy nghĩ đang gào thét trong đầu Seungri.
"Trễ vậy rồi còn không đến rước, nhà cậu ở đâu? Tôi đưa về"
Seungri càng được dịp chửi mắng Jiyong, làm cái quái quỷ gì mà lựa đúng ngày đến trễ vậy.
"Không sao đâu, tôi đợi được mà, chắc hôm nay nhiều việc quá"
"Ừm. Vậy tôi đợi cùng cậu"
Seungri khóc thét, không cần cậu nhiệt tình như vậy, định đánh tôi đánh luôn cả người thân tôi sao? Ủa mà khoan, tên này là cháu chủ tịch, họ Kwon, vậy suy ra là...
"Ơ, anh họ!"
Còn suy với chả đoán cái gì, chuyện rõ như ban ngày mà Seungri còn phải nghĩ sao.
"Jaewon? Về nước từ lúc nào thế?"
Kwon Jiyong bước xuống xe, không quên lấy khăn choàng choàng vào cổ cậu, từ lâu anh đã chăm sóc cậu cẩn thận như vậy đó.
"Em mới về hai hôm thôi, vừa đến công ty của bác Kwon làm." - vừa nói Jaewon vừa liếc nhìn hành động của Jiyong, không hiểu sao, hắn thấy lòng mình bực bội.
"Mà anh Jiyong đến đây có việc gì không? Cần gặp bác Kwon ạ?"
"Không, anh đến rước tên ở nhờ này" - Jiyong lắc đầu, tay chỉ chỉ vào Seungri.
"Này nhé, hằng tháng tôi vẫn mời anh đi ăn một bữa cơm tạm gọi là thịnh soạn, khi rảnh rỗi vẫn lau dọn nhà giúp anh, đừng có nói như tôi vô dụng ăn bám anh vậy!"
Như mọi ngày, Jiyong phải chọc cho Seungri xù lông và Seungri phải nhăn mặt cãi lại, có thể gọi là thói quen không nhỉ?
"Anh và Seungri...có quen nhau ạ?"
"Nói ra thì dài lắm, hôm nào anh kể mày nghe, hôm nay sẵn tiện đến nhà anh chơi đi"
"Dạ, để em đi lấy xe đã"
Nói rồi Jaewon chạy vào garage, Jiyong cùng Seungri cũng ngồi vào xe tránh cái lạnh.
"Lúc sáng đi có lạnh không? Tôi gấp quá không kịp nói với cậu, xin lỗi nhé"
"Không có gì, chỉ là tôi sắp biến thành một tảng băng đẹp trai thôi. Đừng xin lỗi suông, bằng hiện vật đi"
Jiyong cười lớn, cái tính tự luyến không bỏ. Như biết trước Seungri sẽ đòi gì, Jiyong liền lấy ra một li nước đưa đến trước mặt Seungri:
"Trà sữa nóng cho ngày lạnh thì thế nào?"
Lee Seungri cười tít mắt, lập tức nhận lấy hút một hơi, thật ấm.
"Jiyong là tốt nhất đó nha"
"Chỉ khi có đồ ăn cậu mới nói vậy thôi. Đâu thử gọi anh Jiyong xem nào?"
"Mơ đi!"
Seungri lè lưỡi trêu Jiyong, anh chỉ cười trừ, ở bên anh hi vọng cậu sẽ mãi là một đứa trẻ như thế này, đừng trưởng thành, bởi vì khi đó cậu sẽ rời đi, không cần sự bảo bọc của anh nữa..
Cùng lúc đó xe Jaewon chạy ra, Jiyong cũng bắt đầu khởi động hướng về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip