Chap 23


Buổi trưa, như thường lệ hắn sẽ ngồi ở vườn hoa sau trường đợi cậu. Lon nước tăng lực đã vơi đi một nửa, từ đằng xa xa hình bóng bé nhỏ đang tiến lại gần. Chiếc áo phao hòa cùng với làn tuyết trắng cùng màu. Duy nhất chỉ có một chấm hồng nho nhỏ biểu thị cậu đang đi đến. Kwon Ji Yong mỉm cười tiêu sái kéo cậu vào lòng, để Seungri yên vị trên đùi mình. Mái đầu bù xù theo thói quen vùi vào hõm cổ cậu hít hà.

"Hôm nay không mua sữa dâu sao?"

"Quên rồi!"

Cậu theo bản năng rụt cổ lại khi có thứ gì đó lành lạnh ẩm ướt trườn trên da mình.

Kwon Ji Yong nhận ra giọng nói của cậu có chút khác lạ. Mặc dù vẫn ngọt ngào như rót mật vào tai, nhưng đâu đó còn mang theo hàm ý không hài lòng. Hắn nhíu mày ngẩng lên nhìn cậu. Bàn tay cầm lấy cằm nhỏ quay về phía mình.

"Làm sao?"

Cậu bấm chặt các ngón tay vào nhau và không trả lời. Hàng mi dài cong vút khẽ run run, môi nhỏ mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi.

"Cho em!"

Hắn thở dài lấy hộp sữa vị dâu từ trong túi áo ra đưa cho cậu. Thực ra là rất tức giận vì Seungri ngó lơ hắn, nhưng trước hết cứ để cậu uống xong đã rồi xử tội sau.

Lee Seungri châm ống hút, tâm tình hỗn loạn vừa uống sữa vừa nhìn mấy bồn cây bị tuyết làm cho trắng xóa. Cố gắng không để ý đến bầu không khí đang ngày một trầm thấp này.

Hơi thở lạnh lẽo mang theo mùi bạc hà nhàn nhạt phả vào một bên má cậu. Seungri bị hắn ôm đến cả người dựa vào vai hắn. Lúc nào gặp nhau cũng bị hắn bá đạo ôm và ngồi ở tư thế hết sức ám muội này, thật sự rất ngại ngùng cùng thích thú vì thân nhiệt của hắn khá ấm áp. Nhưng lần này thì khác, bản chất cả người Ji Yong luôn tản ra cỗ khí lạnh đến rùng rợn dọa dẫm đối phương, hiện tại cậu chính là  đang hưởng trọn cái thứ gọi là lạnh lẽo hơn mùa đông ấy.

"Nói cho tôi nghe em chuyện ?"

Một lúc lâu sau, hắn biết thừa là hộp sữa kia đã cạn nhưng cậu vẫn cố tình giả bộ uống để tránh né hắn. Kwon Ji Yong lập tức đi vào chủ đề. Theo như trí nhớ của hắn thì sáng nay cậu còn rất bình thường, vậy mà hiện tại đã giận hờn như thế này. Mặc dù Seungri đã cố gắng che dấu đi bất mãn, nhưng làm sao có thể qua mặt được hắn.

"K..không ."

"Không ? Đồ ngốc như em không thể nói dối được đâu. Tốt nhất nên thành thật với tôi, nếu không...em biết rồi đấy!"

Hắn thò tay xuống véo nhẹ cánh mông cậu cảnh cáo khiến Seungri bất giác đỏ mặt.

"Sáng nay..em không nhận món quà của tôi.."

Nói đến đây, một tầng ửng hồng bao phủ tròng mắt cậu. Đầu mũi khìn khịt bỗng đỏ ửng. Thực sự lúc đấy cậu rất tổn thương a.

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Chỉ vậy?.."

Bấy giờ đôi mắt cậu đã ngấn nước ngước lên nhìn hắn. Một bộ dạng tội nghiệp đến đáng thương khiến Ji Yong không đành lòng liền hôn lên chóp mũi đỏ ửng.

Tại sao thầy giáo nhỏ này dễ khóc đến vậy?

Hắn chỉ định bày trò, muốn đích thân Seungri đưa quà cho hắn thôi mà. Thầy giáo nhỏ này cũng là suy nghĩ nhiều quá rồi!

"Chả phải tôi đã quà rồi hay sao?"

"Quà nào?"

Hắn mỉm cười, ngón tay thô ráp vân vê khóe môi đang run rẩy kia. Xúc cảm mềm mại truyền đến hai đầu ngón tay thật dễ chịu. Kwon Ji Yong cúi xuống, ngay ở tai cậu mà thầm thì:

"Lần đầu tiên của em!"

Lee Seungri đỏ mặt trừng mắt với hắn.

Bại hoại a bại hoại!

Cư nhiên điều đáng xấu hổ này Kwon Ji Yong cũng có thể nói ra được. Trong đầu hiện lên một suy nghĩ, lá gan không nhỏ mà quay lại nói với hắn:

"Sao em chắc đó lần đầu tiên của tôi?"

Khuôn mặt của hắn đen xì như bao công. Bàn tay to lớn bóp chặt hai má cậu. Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt Seungri.

"Đừng khiêu khích tôi!"

Ôm cả người Seungri lên đặt cậu xuống nền cỏ lạnh lẽo, Kwon Ji Yong bắt lấy môi nhỏ đang dẩu ra kia mà ra sức cắn mút. Mùi sữa dâu dịu ngọt còn vương lại quanh khoanh miệng đã bị hắn triệt để mút sạch. Cái lưỡi đinh hương mềm mại vô thức đáp trả lại hắn.

"Ưm..."

"Chết tiệt! Đừng rên rỉ cái kiểu đó!"

Tay cậu đập mạnh vào lưng hắn, dưỡng khí bị người này hút cạn khiến cậu khó thở.

"T..ôi..buông ra Ji Yong.."

Kwon Ji Yong liếm vệt nước trên mép cậu một cái sau đó dừng môi hôn. Sợi chỉ bạc mỏng manh kéo dài. Lee Seungri thở hổn hển, giữ chặt tay hắn khi Ji Yong đang có ý định tiến xa hơn.

"Đừng .."

"Sao?"

"Hôm qua..mới làm xong. Nơi đó.."

Cậu dừng lại không dám nhắc đến chuyện xấu hổ đó. Hai mắt nhắm chặt lại rồi quay mặt đi.

Đúng thật hôm qua chính là lần đầu tiên của cậu. Sau khi Kwon Ji Yong rời đi, cậu phát hiện ra vệt máu khô hòa cùng tinh dịch thấm trên drap giường. Ngại ngùng cố lết dậy thu dọn tàn cuộc, vào nhà vệ sinh tẩy rửa qua loa cho thân thể thoải mái hơn rồi mới ngoan ngoãn ngồi chờ Ji Yong quay lại.

"Nơi đó làm sao?"

Ánh mắt hắn thoáng chút lo âu hỏi lại cậu. Giờ mới nhớ hôm qua sau khi làm tình xong hắn quên ôm cậu đi tẩy rửa, vả lại nơi đó bị hắn xoay đủ tư thế mà xuyên xỏ không biết có sao không.

Với kích thước quá là đồ sộ kia của Ji Yong, khả năng cao là cậu đã bị thương rồi!

"Cởi quần ra!"

"H..hả?"

"Tôi nói em cởi quần ra!"

Hắn kiên nhẫn lặp lại một lần nữa. Chỉ thấy Seungri vẫn trung thành với bộ dạng hốt hoảng cùng lúng túng kia. Ji Yong thở dài nhẹ giọng:

"Hôm qua tôi quên không vệ sinh cho em. Tôi chỉ muốn kiểm tra xem thương tổn tôi hay không..Xin lỗi!"

Ngày đầu tiên chính là ngang ngược, hắn dám quát tháo cậu giữa lớp mà một câu 'xin lỗi' cũng không có.

Mấy ngày kế tiếp thì lời 'xin lỗi' đối với hắn như cơm bữa. Chỉ là việc có liên quan đến cậu, cho dù câu nói ấy có làm cho cái 'tôi' của hắn bị xem nhẹ đến đâu thì Kwon Ji Yong cũng sẽ từ bỏ mà nói ra nhẹ tênh như một sự thật hiển nhiên.

Cậu là nên vui hay nên buồn khi đã thuần phục được một học trò cá biệt đến chính thầy hiệu trưởng cũng phải bó tay đây?

"Tôi bôi thuốc rồi..sẽ không sao đâu."

Hắn gật đầu hài lòng sau đó là bế Seungri lên ghế đá. Cơ thể cậu nhỏ bé lọt thỏm trong vòng tay săn chắc của hắn. Vân vê những sợi tóc mái lưa thưa trước trán cậu, Ji Yong dùng giọng nói hết sức nhu tình khiến Seungri có chút ngỡ ngàng.

"Xin lỗi em đã tắc trách như vậy.

Lần sau sẽ không như thế nữa!"

Vế sau khiến cậu giật mình thảng thốt.

Tên này còn muốn có lần sau ư?

Bất quá cảm giác hắn mang lại rất dễ chịu. Cậu cũng rất phối hợp đấy thôi. Bị nụ hôn ấm nóng trải đều trên khuôn mặt xinh đẹp, Seungri một lần nữa lại đem đầu óc treo trên chín tầng mây rồi! 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip