TẶNG CẢ CHỒNG LẪN BỆNH TẬT CHO TIỂU TAM
Đi công tác về nhà, tôi phát hiện ra... bệnh nhân của mình lại đang lăn lộn trên giường với chồng tôi.
Cô ta trưng ra vẻ đáng thương.
"Bác sĩ Mạnh, từ khi ở bên Minh Thành, tôi cảm thấy bệnh của tôi tiến triển tốt hẳn."
"Chị tốt bụng chút đi, nhường anh ấy cho tôi được không?"
Tôi vừa tát vừa lao đi làm thủ tục ly hôn, chia tài sản trong chớp mắt. Chúc hai người họ trăm năm hạnh phúc.
Hay lắm, một người vừa được chẩn đoán ut, một người thì đang giấu chuyện nhiễm H I V.
Tôi chỉ muốn xem, cuối cùng ai là người hại ch.t ai.
01
Vừa đi công tác vài ngày trở về bệnh viện, tôi đã nghe được một tin sét đánh ngang tai.
Chồng tôi – Trương Minh Thành – bị ut gan giai đoạn cuối.
Tôi ngồi sụp xuống ghế trong văn phòng, không thể kìm được nước mắt.
Chúng tôi đã kết hôn sáu năm, tình cảm vẫn luôn rất tốt. Ngoại trừ chuyện chưa có con là điều tiếc nuối, còn lại thì sống với nhau rất hòa hợp.
Cầm kết quả khám bệnh trên tay mà tim tôi như bị tảng đá đè nặng, khó thở vô cùng.
Nếu Minh Thành biết mình bị ut... anh ấy chắc chắn sẽ sụp đổ mất.
Ba mẹ chồng tôi là người già, đáng lẽ phải được sống yên ổn tuổi già, giờ lại phải tận mắt tiễn biệt con trai mình, làm sao họ chịu đựng nổi một bi kịch trái luân lý như vậy?
Từng viễn cảnh ngột ngạt cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Tôi bối rối không biết nên làm sao đối diện.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại vang lên kéo tôi trở lại thực tại.
Là Minh Thành gọi tới.
Tôi lau sạch nước mắt, nén lại mọi cảm xúc rồi mới bắt máy.
"Đường Đường, em về chưa?"
Tôi không biết phải đối mặt với anh ấy thế nào, đành nói dối rằng trong bệnh viện có việc gấp nên chưa thể về.
May mà Minh Thành không nghi ngờ gì, vẫn vui vẻ cúp máy.
Tôi ngồi lì trong văn phòng cả buổi chiều, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt: Thay vì ngồi đây sầu não, chi bằng trở về cùng Minh Thành đối mặt mọi chuyện. Cho dù có phải tiêu hết gia tài, tôi cũng phải giữ được mạng cho anh ấy.
02
Vừa cởi áo blouse ra, tôi liền nhận được một lời mời kết bạn trên điện thoại.
Người gửi: Bạn gái Trương Minh Thành.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, tim nhói lên một cái, linh cảm chẳng lành.
Tay run run, tôi ấn đồng ý.
Cô ta gửi tới một bức ảnh.
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông, làn da ngăm đen, đang ôm chặt vòng eo trắng mịn của cô ta.
Sự tương phản đầy kích thích ấy khiến tôi choáng váng.
Vết sẹo nhỏ nơi cánh tay đó, tôi chẳng thể nào nhầm lẫn được – là của Trương Minh Thành.
Tay tôi run không ngừng, trái tim như bị ai bóp chặt, đau buốt đến mức không thở nổi.
Người phụ nữ trong ảnh, tôi cũng quen – Lưu Tâm Điềm, bệnh nhân từng đến khám bệnh tại phòng tôi, là người nhiễm H I V.
Lúc trước tôi thấy cô ta đáng thương nên trong bệnh viện còn chăm sóc cô ta chu đáo, vậy mà cuối cùng... lại là người cướp chồng tôi?
Ngay giây sau, cô ta gọi điện đến:
"Bác sĩ Mạnh, chắc chị biết tôi là ai rồi nhỉ?"
"Xin lỗi, tôi không cố ý phá hoại hôn nhân của chị đâu."
"Nhưng sau khi đến với Minh Thành, tôi cảm thấy bệnh của mình đỡ hơn nhiều."
"Chị tốt bụng chút đi, nhường anh ấy cho tôi được không?"
"Bác sĩ Mạnh, tôi cầu xin chị, thương tôi với."
"Hơn nữa, tôi và Minh Thành đã ở bên nhau từ một tháng trước rồi. Mới cách đây một tiếng tôi còn vừa rời khỏi nhà chị mà."
"Bác sĩ Mạnh, anh ấy không còn yêu chị nữa, hãy buông tay đi!"
Giọng cô ta nức nở trong điện thoại, nghe như đáng thương lắm vậy.
Tôi lạnh hết cả người.
Thì ra đôi gian phu dâm phụ này đã qua lại với nhau từ tận một tháng trước.
Bảo sao Minh Thành gọi hỏi tôi đã về chưa, thì ra là để chắc chắn tôi không ở nhà, tiện đường đưa người phụ nữ kia vào.
Người ta sao có thể trơ trẽn đến mức đó?
Nghĩ lại chuyện vừa rồi tôi còn vì anh ta mà khóc nhiều như thế, tự dưng thấy mình thật đáng thương.
Giờ tôi chỉ muốn bay đến trước mặt anh ta mà tặng ngay mười cái tát.
Tôi vội vàng tính lại thời gian, may mà dạo gần đây tôi vừa được thăng làm trưởng khoa, bận đến mức hai tháng rồi chưa đụng vào Trương Minh Thành.
Nếu không, giờ tôi cũng mắc phải căn bệnh dơ bẩn kia rồi.
03
Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh hỏi:
"Làm sao chứng minh người trong ảnh là Trương Minh Thành? Đừng vu oan cho chồng tôi. Tôi sẽ không vì vài lời khiêu khích mà ly hôn đâu."
Lưu Tâm Điềm sốt ruột lên:
"Chị nghi ngờ tôi à? Tôi sẽ gửi bằng chứng ngay cho chị!"
Nói rồi liền cúp máy, lập tức gửi một loạt ảnh tới. Đều là những bức ảnh cô ta và Trương Minh Thành thân mật bên nhau.
Bao gồm đi ăn, đi dạo, hôn nhau, thậm chí còn có mấy tấm ảnh riêng tư trên giường.
Tôi cắn chặt môi, ngón tay run rẩy liên tục lướt trên màn hình.
Dạ dày bắt đầu co thắt không kiểm soát, tôi vội vàng lưu hết đống ảnh đó lại.
Anh ta sao có thể mặt dày đến mức này?
Tôi tắt điện thoại, nước mắt đã tuôn trào không ngớt từ lúc nào.
Chỉ hận không thể xé xác đôi cẩu nam nữ kia thành trăm nghìn mảnh.
Tôi ngoài kia làm việc mệt mỏi kiếm tiền nuôi cả nhà, bận rộn đến mức vẫn không quên nấu cơm sáng tối cho anh ta, chăm sóc ba mẹ anh ta, mà anh ta lại đối xử với tôi như vậy?
Thật nực cười.
Anh ta đã phá nát mọi hy vọng của tôi với tình yêu và hôn nhân.
Tôi là người có chứng sạch sẽ nghiêm trọng, tuyệt đối không thể nào chấp nhận một gã đàn ông dơ bẩn đã bị vấy bẩn như vậy. Cuộc hôn nhân đầy giả dối và lừa lọc này, không có lý do gì để tiếp tục nữa.
Giờ việc quan trọng nhất là ly hôn, và đòi lại những tài sản vốn thuộc về tôi.
Ha, một người bị chẩn đoán ung thư, một người thì giấu chuyện nhiễm HIV, tôi muốn xem rốt cuộc ai là người hại chết ai.
04
Tôi mang theo kết quả khám sức khỏe của Trương Minh Thành đến khoa ung bướu, tìm gặp tiền bối của mình.
Tôi tỏ ra đau buồn, đưa tờ kết quả cho chị ấy:
"Chị Vương, chuyện này phải làm sao đây? Em vẫn chưa nói cho Minh Thành biết, sợ anh ấy không chịu nổi."
Chị Vương nhìn kết quả, sắc mặt nghiêm trọng:
"Nhiều người nhà bệnh nhân ung thư cũng nghĩ giống em. Nhưng với tư cách là bác sĩ, bọn chị vẫn hy vọng bệnh nhân biết được sự thật."
Tôi giả vờ lau nước mắt, sụt sịt nói:
"Em thật sự không muốn nói cho anh ấy biết. Có khi không biết còn sống lâu hơn."
Tôi tuyệt đối sẽ không nói. Nhỡ đâu anh ta biết rồi, sống chết không chịu ly hôn, còn lấy tiền chung của chúng tôi đi chữa bệnh thì sao?
Chị Vương rất đồng cảm với tôi, chỉ lặng lẽ thở dài:
"Được rồi, chị tôn trọng quyết định của em. Có gì không hiểu cứ hỏi chị, chị giúp được gì sẽ cố hết sức."
Một lúc sau, tôi điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn chị ấy, nặng nề hỏi:
"Minh Thành... tình trạng này còn sống được bao lâu?"
"Khó nói lắm, có thể ba tháng, cũng có thể nửa năm. Nếu điều trị tích cực thì có khi sống lâu hơn."
Sống lâu hơn? Thế thì không được.
Trước khi rời khỏi khoa ung bướu, tôi cầu xin chị Vương vì sức khỏe của Trương Minh Thành mà giữ kín chuyện này giúp tôi. Chị ấy đã đồng ý.
Tôi quay lại văn phòng, khóa bản báo cáo sức khỏe vào ngăn kéo.
Sau đó giả vờ như không có chuyện gì, đi về nhà.
Bước tiếp theo, chính là chuẩn bị thủ tục ly hôn.
Dù là tôi hay Trương Minh Thành chủ động nói ra, tôi cũng phải đảm bảo giành được lợi ích lớn nhất.
05
Khi tôi về đến nhà, Trương Minh Thành rõ ràng khựng lại một chút, nhưng chỉ chốc lát sau anh ta đã lấy lại bình tĩnh, hỏi tôi như không có chuyện gì:
"Đường Đường, chẳng phải em nói bệnh viện bận, mai mới về được à?"
Tôi khẽ nhếch môi, đúng là tâm lý vững thật, ngoại tình suốt một tháng trời mà tôi không hề hay biết.
Tôi thản nhiên gật đầu:
"Công việc ở bệnh viện xong sớm, nên em về luôn."
Sau đó, tôi cầm đồ đi tắm.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Trương Minh Thành đã sáp lại gần.
Dưới ánh đèn vàng ấm, mặt anh ta ửng đỏ, đôi mắt mơ màng nhìn tôi:
"Đường Đường, lâu rồi chúng mình chưa có thế giới riêng, hôm nay em về sớm, anh vui lắm."
Phải rồi, từ ngày tôi được lên làm trưởng khoa, công việc ngày càng bận, phần lớn tâm trí đều dồn cho sự nghiệp.
Có lẽ vì quá lâu không cảm nhận được sự thân mật trong hôn nhân, nên anh ta mới dan díu với Lưu Tâm Điềm.
Nhưng tôi nào phải không tất bật giữa việc nhà và công việc?
Cô đơn là thế, tôi vẫn giữ được sự chung thủy và trách nhiệm với hôn nhân.
Vậy nên—
Đó tuyệt đối không phải lý do để ngoại tình.
Huống chi, chiều nay vừa ôm ấp cô gái nhiễm HIV, giờ lại còn muốn chạm vào tôi, đúng là bẩn thỉu chết được.
Tôi nhìn anh ta đầy bất lực:
"Xin lỗi anh, hôm nay em bị đến tháng rồi."
Sắc mặt Trương Minh Thành lập tức sầm lại:
"Sao không đến sớm hay muộn, lại đúng hôm nay!"
Tôi nhịn cơn buồn nôn, dịu dàng dỗ dành:
"Nhưng mà, chồng à, sao người anh có mùi nước hoa phụ nữ thế?"
Nghe tôi nói vậy, Trương Minh Thành thoáng bối rối, vội biện minh:
"Chắc là mùi từ đồng nghiệp trong công ty dính vào, để anh đi tắm ngay."
Nói rồi lập tức ôm quần áo chạy vào phòng tắm.
Tôi lạnh lùng nhìn theo, bật cười khinh bỉ.
06
Ung thư gan giai đoạn cuối ít nhất cũng sống được ba tháng, nên tôi phải sớm thu thập chứng cứ để đề nghị ly hôn.
Tôi mở khóa điện thoại của Trương Minh Thành, bắt đầu lục tìm bằng chứng.
Danh bạ và album ảnh đều trống trơn, không có gì khả nghi.
Tôi mở tiếp tài khoản ngân hàng, mới phát hiện anh ta đã chuyển tổng cộng gần hai chục triệu cho một tài khoản lạ.
Trong app đặt phòng khách sạn còn có hơn chục lượt đặt phòng.
Mỗi lần tìm được một bằng chứng, tim tôi lại trĩu nặng thêm một phần, cho đến khi rơi hẳn xuống đáy.
Bề ngoài thì chỉnh tề, làm ra vẻ chín chắn tử tế, hóa ra bên trong lại bẩn thỉu đến mức này.
Cũng may, tôi phát hiện kịp thời, chưa thiệt hại quá nhiều.
Tôi dán mắt nhìn bóng người trong phòng tắm, nụ cười chua chát mà sảng khoái:
"Trương Minh Thành, anh đáng đời bị ung thư. Đây là quả báo cho việc anh phản bội."
07
Tối đó, khi anh ta ngủ say, tôi chuyển sang ngủ ở phòng phụ. Nằm cạnh cái đồ khốn đó, tôi chỉ thấy buồn nôn đến phát ói.
Sáng ra, Trương Minh Thành lay tôi dậy.
Còn ngọt ngào hôn tôi một cái:
"Đường Đường, sao em lại sang phòng phụ ngủ vậy?"
Tôi cố gắng kìm chế ghê tởm không đẩy anh ta ra, lạnh nhạt đáp:
"Tối qua em chợt nhớ ra có một bài nghiên cứu cần chỉnh sửa, sợ làm phiền anh nghỉ ngơi nên sang đây."
Tôi vốn hay làm vậy, nên anh ta không nghi ngờ gì.
Lúc đang ăn sáng, điện thoại Trương Minh Thành bỗng đổ chuông.
Anh ta nhìn màn hình, sắc mặt thoáng thay đổi, vội vàng ra ban công nghe máy.
Khi quay vào thì đã trở lại bình thường:
"Đường Đường, hôm nay anh không ở nhà với em được. Vừa nãy sếp gọi, nói công ty có việc gấp, anh phải đi ngay."
Tôi mỉm cười độ lượng:
"Không sao, công việc là quan trọng."
Nhìn anh ta hấp tấp chạy đi, tôi khẽ cong môi.
Anh ta đi tìm ai, tôi rõ hơn ai hết.
Tôi lập tức thay đồ, lặng lẽ bám theo ra khỏi nhà.
Nửa tiếng sau, tôi theo dấu Trương Minh Thành đến một khách sạn.
Tôi dựng giá đỡ điện thoại, trốn ở góc khuất, chuẩn bị bắt quả tang tại trận.
Chỉ mới mười phút sau, Lưu Tâm Điềm đã lắc lư eo bước vào khách sạn. Không cần đăng ký, cô ta đi thẳng lên lầu như người quen thuộc đường đi nước bước.
Hai mươi phút sau nữa, tôi bấm gọi số cảnh sát:
"Chào anh, tôi muốn báo án. Có người đang thực hiện giao dịch trái phép, ngay bây giờ. Địa điểm là khách sạn đầu tiên ở ngã tư Đông Lộ."
08
Vì khách sạn ở ngay gần đồn cảnh sát nên họ đến rất nhanh.
Có mặt cảnh sát, lễ tân liền phối hợp cung cấp số phòng của Trương Minh Thành.
Tôi đi theo sau cảnh sát, chờ xem kịch vui.
Tiện tay bật camera, ghi lại toàn bộ bằng chứng.
Lúc này, một nữ cảnh sát quay sang hỏi tôi:
"Chị có quan hệ gì với người bị tố cáo?"
Tôi lập tức tỏ ra buồn bã:
"Anh ta là chồng tôi."
Vừa dứt lời, nữ cảnh sát đã nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương cảm.
Đến trước cửa phòng, cảnh sát gõ mạnh:
"Cảnh sát kiểm tra phòng, mở cửa!"
Bên trong lập tức vang lên tiếng lục đục, mãi một phút sau mới có người mở.
Trương Minh Thành nở nụ cười lấy lòng:
"Chào các đồng chí cảnh sát, bên trong là bạn gái tôi, tôi là công dân chấp hành pháp luật nghiêm chỉnh mà!"
Tôi lập tức chen lên từ phía sau, vung tay tát thẳng vào mặt anh ta một cú trời giáng.
Tức giận chất vấn:
"Hay lắm, Trương Minh Thành, anh bảo là đi tăng ca cơ mà? Sao lại đến khách sạn thuê phòng?"
"Nếu không phải tôi ra ngoài mua đồ rồi tình cờ bắt gặp, thì đến giờ tôi vẫn còn bị anh lừa!"
Thấy là tôi, Trương Minh Thành sững người, sắc mặt tái hẳn đi.
Tôi tranh thủ đẩy anh ta ra, xông thẳng vào phòng, giơ máy quay lia thẳng vào Lưu Tâm Điềm mà ghi hình.
Đồ cặn bã như vậy, một đứa cũng đừng hòng thoát.
Lưu Tâm Điềm sợ đến mức chỉ biết quấn chăn run lẩy bẩy.
Trương Minh Thành vội vàng ngăn tôi lại:
"Đường Đường, anh xin lỗi, nghe anh giải thích đã!"
"Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, anh sẽ xử lý ổn thỏa, em cho anh chút thời gian."
"Với lại... dạo này anh chịu nhiều áp lực quá, mới lỡ như vậy... Đường Đường, em đừng giận anh mà!"
Ha, nực cười thật. Áp lực lớn thì có quyền ngoại tình sao?
Nếu nói như vậy, tôi đã ngoại tình đến hàng trăm lần rồi.
Tôi chẳng thèm nghe anh ta thanh minh, lại vung tay tặng thêm mấy cái bạt tai nữa. Cuối cùng vẫn là cảnh sát phải can ra.
"Đủ rồi, đừng gây rối nữa. Tất cả về đồn với tôi!"
09
Vì khách sạn nằm gần đồn công an nên cảnh sát đến rất nhanh.
Với bằng chứng chuyển khoản từ trước, mọi lời bao biện của Trương Minh Thành và Lưu Tâm Điềm đều vô dụng. Cảnh sát lập tức xác định đây là hành vi giao dịch trái phép, cả hai bị xử lý tạm giam mười lăm ngày.
Bước ra khỏi đồn, tôi thở hắt ra một hơi thật sâu.
Sướng thật đấy!
Vừa về đến nhà, đang định nghỉ ngơi một chút thì ba mẹ chồng đã kéo đến.
Vừa bước vào, mẹ Trương đã bắt đầu chất vấn:
"Mạnh Kim Đường, chuyện này là sao hả? Nghe nói là cô báo công an bắt Minh Thành? Ghê gớm quá ha, bây giờ cô có bản lĩnh rồi đó!"
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta:
"Con trai bà bây giờ ra ngoài mua dâm, đến cả người vợ như tôi cũng chẳng coi ra gì. Tôi báo công an bắt anh ta thì có gì sai?"
Mẹ Trương trừng mắt nhìn tôi, giọng đanh lại:
"Mua dâm gì chứ! Cả nhà tôi đều biết Tâm Điềm, mấy hôm trước con bé còn tặng tôi một bộ quần áo, nói sau này sẽ giúp nhà họ Trương chúng tôi có cháu nối dõi, còn tốt hơn con gà mái già như cô, đến trứng cũng không đẻ được!"
"Với lại, đàn ông có ba thê bốn thiếp cũng là chuyện bình thường, cô là đàn bà không có con thì nên biết điều mà nhún nhường một chút."
Tôi bật cười vì quá tức.
Thì ra.
Mẹ Trương vốn đã biết đến sự tồn tại của Lưu Tâm Điềm, chỉ có tôi là kẻ bị bịt mắt. Cả cái nhà này hợp sức lại để ức hiếp tôi sao?
Nực cười thật. Chỉ một bộ quần áo đã khiến bà ta quên sạch mấy sợi dây chuyền vàng và vòng tay tôi từng mua tặng?
Tôi nhìn bà ta đầy châm chọc:
"Nếu bà đã thích Lưu Tâm Điềm đến vậy thì nhanh đi khuyên con trai bà ly hôn với tôi đi. Đúng lúc tôi cũng chẳng muốn sống với anh ta nữa."
Mẹ Trương vênh mặt, gào lên:
"Ly thì ly! Cái loại đàn bà chiếm chỗ không biết đẻ như cô, về là tôi bảo con trai tôi bỏ cô ngay!"
Nói rồi hùng hổ đập cửa bỏ đi.
Tôi ngồi xuống ghế sô pha, cẩn thận lưu lại bản ghi âm.
10
Mười lăm ngày sau, Trương Minh Thành được thả.
Vừa thấy anh ta đứng trước cổng nhà, tim tôi khẽ run. Giờ chính là lúc bắt đầu trận chiến thật sự.
Trương Minh Thành môi run run, ngón tay cũng run, mắt đỏ hoe.
"Đường Đường, anh xin lỗi, anh biết mình sai rồi."
"Anh thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ, không hề có tình cảm với cô ta. Em cho anh một cơ hội được không? Anh hứa sẽ dứt khoát với người phụ nữ đó."
Nhìn anh ta gầy rộc đi sau mấy ngày bị tạm giam, tôi lại thấy yên tâm phần nào.
Anh ta có thể dứt khoát được mối quan hệ, nhưng bản thân thì đã dơ bẩn đến mức không thể nào rửa sạch.
Tôi nhìn xuống, chậm rãi nói:
"Trương Minh Thành, nếu xin lỗi mà có tác dụng thì chẳng cần đến cảnh sát làm gì. Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, chúng ta ly hôn đi."
Lời vừa dứt, mắt Trương Minh Thành ánh lên vẻ hoảng loạn.
"Ly hôn? Em lại nói mấy lời đó làm gì? Đường Đường, là anh sai thật, em bảo gì anh cũng nghe, nhưng đừng nói đến chuyện ly hôn..."
Ha, con người ta khi cạn lời thật sự chỉ muốn bật cười.
Vừa thừa nhận mình sai, vừa vẫn đi ngoại tình.
Ngày đó tôi chọn anh ta trong số bao nhiêu người chỉ vì nghĩ anh ta có vẻ đàng hoàng, đúng mực.
Đến giờ thì rõ rồi, nếu không đến nước ly hôn, mình mãi không nhìn rõ người bên gối là người hay là quỷ.
"Trương Minh Thành, lúc phản bội tôi, anh nên nghĩ đến ngày hôm nay."
"Cái tình cảnh hiện giờ, tôi thật sự không thể chấp nhận được."
"Anh tiếc của cải trong hôn nhân sao? Anh yên tâm, tuy anh phụ tôi trước, nhưng tôi sẽ không dồn anh vào đường chết."
"Nếu anh còn là đàn ông, thì ly hôn với tôi đi."
Trương Minh Thành vội vã giải thích:
"Không... không phải vì tiền!"
"Là vì anh không nỡ rời xa em! Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm rồi, anh thật sự không sống thiếu em được!"
Tôi không còn gì để nói, nước mắt rơi lã chã nơi khóe mắt.
Sau đó tôi cầm lấy cây sào phơi đồ trên ban công, nện thẳng một cú vào lưng Trương Minh Thành.
"Trương Minh Thành, anh thật giả tạo! Đã không sống thiếu tôi, thì sao lại phản bội tôi?"
"Tôi không muốn nói thêm câu nào nữa, mau ký đơn ly hôn, đường ai nấy đi cho yên chuyện!"
Tôi chẳng buồn đôi co, thu dọn đồ đạc rồi quay về nhà mẹ đẻ.
11
Về nhà mẹ đẻ ở mấy hôm, ba mẹ tôi cũng nhận ra có chuyện gì đó đang xảy ra giữa tôi và Trương Minh Thành.
Mẹ dè dặt hỏi:
"Đường Đường, dạo này sao con về ở nhà vậy? Cãi nhau với Minh Thành à? Có phải nó làm con tủi thân gì không?"
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của họ, mắt tôi đỏ hoe. Một lúc sau, tôi mới nghẹn ngào nói:
"Mẹ à, Trương Minh Thành không phải là người... Anh ta ngoại tình rồi."
"Con muốn ly hôn với anh ta."
Tôi kể hết mọi chuyện cho ba mẹ nghe.
Mẹ ôm chặt lấy tôi, giọng vừa đau lòng vừa tức giận:
"Không ngờ Trương Minh Thành lại bẩn thỉu như thế. Thằng súc sinh vô ơn bạc nghĩa, mẹ còn xem nó như con ruột, cái gì tốt cũng chừa phần cho nó."
"Thứ như vậy nhà mình không cần. Ly hôn! Nhất định phải ly hôn với nó."
"Con gái đừng sợ, có chuyện gì ba mẹ chống lưng cho con."
Ba tôi cũng tức đến mức đập bàn:
"Cái thằng khốn đó! Có cần ba thuê người dạy cho nó một trận không?"
Tôi vội ngăn lại:
"Ba mẹ cứ yên tâm, chuyện nhỏ này, con còn giải quyết được."
12
Vài ngày sau, tôi thấy Lưu Tâm Điềm đăng một status mới lên mạng xã hội.
"Em thích anh, từ đêm đen đến bình minh, từ mùa đông lạnh lẽo đến mùa xuân ấm áp, từ một giây đến cả cuộc đời, đời đời kiếp kiếp, luân hồi không dứt."
Kèm theo đó là ảnh chụp cô ta và Trương Minh Thành.
Lần này, cô ta không hề che giấu, gương mặt Trương Minh Thành hiện rõ mồn một. Tôi lập tức lưu lại bức ảnh.
Một người ung thư giai đoạn cuối, một người nhiễm HIV. Hy vọng như lời cô ta viết, đời đời kiếp kiếp dính lấy nhau thật.
Tôi cứ tưởng sẽ ly hôn nhanh gọn, nào ngờ Trương Minh Thành vẫn im lặng, không hề có động thái ký đơn.
Có lẽ là vì phân chia tài sản trong đơn ly hôn quá bất lợi với anh ta.
Ba căn nhà, tôi chiếm hai; toàn bộ số tiền tiết kiệm trong nhà cũng thuộc về tôi.
Ngoài một căn hộ và một chiếc xe, anh ta chẳng còn gì.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng chuyện tài sản. Ai bảo anh ta ngoại tình trước?
Còn chưa thấy Trương Minh Thành ký đơn thì Lưu Tâm Điềm đã tự tìm tới.
Cô ta chặn tôi ngay cổng bệnh viện:
"Bác sĩ Mạnh, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?"
Tại một quán trà, Lưu Tâm Điềm ra vẻ yếu đuối, đáng thương:
"Bác sĩ Mạnh, tôi biết chị và Minh Thành quen nhau qua mai mối. Bao nhiêu năm qua chị vẫn không sinh con, giữa hai người cũng không có tình cảm. Hay là... chị buông tay, cho chúng tôi một cơ hội."
Cô ta còn đưa tay lên chấm nước mắt:
"Chị cũng biết bệnh tình của tôi rồi đấy. Từ khi quen anh Minh Thành, tôi thấy sức khỏe mình khá hơn hẳn. Chị à, coi như chị thương hại tôi một chút được không?"
Nói ra thì nghe có vẻ đáng thương, nhưng chẳng có chút tự trọng nào. Không hề có cảm giác áy náy vì đã phá hoại hạnh phúc người khác. Quả đúng là một cặp trời sinh với Trương Minh Thành.
Nếu biết người ta có gia đình, thì nên biết điều mà tránh xa. Huống hồ chính mình còn đang mang bệnh.
Dù thật lòng có yêu nhau đi nữa, cũng nên nói rõ ràng với tôi một tiếng. Đằng này lại chọn cách đê tiện nhất để đâm sau lưng một người vô tội như tôi?
"Lưu Tâm Điềm, đúng là cô không biết xấu hổ. Thích làm kẻ thứ ba đến vậy sao?"
Bình thường tôi lúc nào cũng cư xử nhã nhặn nơi làm việc.
Có lẽ cô ta không ngờ tôi lại mắng thẳng như thế nên mặt lập tức cứng lại.
Ngay sau đó, cô ta cũng chẳng thèm giả vờ nữa:
"Mạnh Kim Đường, chị cũng chỉ là một con bác sĩ quèn, có gì mà tỏ ra cao sang?"
"Chị không thấy mình đáng thương à? Kết hôn sáu năm mà không giữ nổi trái tim chồng. Tôi chỉ cần ngoắc tay, anh ta đã chạy theo tôi không rời."
"Không được yêu thương mới là kẻ thứ ba. Nếu là tôi, tôi đã ly hôn từ lâu rồi, việc gì phải tự chuốc lấy nhục?"
13
Lưu Tâm Điềm rõ ràng đang cố dùng kế khích tướng để chọc tức tôi. Nhưng chút tình cảm tôi dành cho Trương Minh Thành đã cạn sạch ngay cái đêm tôi phát hiện anh ta ngoại tình.
Nên những lời cô ta nói, chẳng có tác dụng gì với tôi cả.
Tôi thản nhiên nhìn cô ta:
"Cô có thời gian đến tìm tôi, sao không quay về khuyên Trương Minh Thành?"
"Tôi đã đề nghị ly hôn từ lâu rồi, giờ chỉ chờ anh ta ký vào đơn thôi."
"May mà hai người sớm đã qua lại với nhau."
Thật ra tôi còn nên cảm ơn cô ta ấy chứ. Nếu không nhờ có cô ta, làm sao tôi nhận ra được cái bản mặt thật của tên đàn ông sắp chết kia nhanh đến vậy?
Tôi không đời nào muốn đợi đến khi anh ta nằm liệt giường rồi còn phải tốn sức, tốn tiền chăm sóc.
"Cô... có ý gì?"
Lưu Tâm Điềm bị tôi đánh úp không theo kịch bản, ngơ ngác nhìn tôi đầy khó tin.
Tôi nở nụ cười đầy thoải mái:
"Không có gì đâu. Chỉ là tôi có cái tật... quá sạch sẽ, không chấp nhận nổi thứ gì dơ bẩn."
"Dù là Trương Minh Thành—con người đó, hay là cái bệnh của cô."
"Tôi bây giờ chỉ mong cô giúp tôi một chuyện—thúc anh ta ký nhanh đơn ly hôn. Tôi không muốn dính dáng đến hai người các người nữa."
"Ha." Lưu Tâm Điềm rõ ràng không tin:
"Mạnh Kim Đường, chị đang giở trò gì đấy? Có phải lại đang định giăng bẫy tôi không?"
Ha, tư duy cũng đủ kỳ cục, không trách sao lại đi làm tiểu tam.
"Tùy cô nghĩ sao thì nghĩ. Đồ vô liêm sỉ!"
Nói rồi tôi tát thẳng vào mặt cô ta một cái.
"Cô phá hoại gia đình tôi, tôi cho cô một cái tát, không quá đáng chứ?"
Cô ta định cầm ly trà trên bàn hắt vào tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm:
"Cô dám hắt tôi một cái, tôi sẽ nói cho Trương Minh Thành biết cô bị HIV đấy."
Vừa nghe xong, Lưu Tâm Điềm lập tức ngoan ngoãn đặt ly xuống, mặt tái xanh.
Tôi thong thả quay người bước đi, để lại cô ta ngồi đó đầy căm phẫn.
14
Nhưng mà... Lưu Tâm Điềm đã vô tình nhắc nhở tôi—chuyện ly hôn phải giải quyết càng sớm càng tốt. Nếu không, lỡ một ngày Trương Minh Thành nằm liệt giường rồi thì muốn dứt ra cũng khó.
Sáng hôm sau, tôi đến thẳng công ty của Trương Minh Thành.
Vừa thấy tôi đứng trước cổng, anh ta như gặp đại họa.
Trương Minh Thành là công chức. Dù chức không lớn, nhưng nếu để lộ chuyện bê bối đời tư thì cái ghế đó cũng không giữ nổi.
Cổng công ty người ra người vào, ai nấy đều lén liếc về phía tôi, còn Trương Minh Thành thì chột dạ, vội kéo tôi sang một bên:
"Đường Đường, em tới tìm anh có chuyện gì vậy?"
Tôi chẳng nói nhiều, móc từ trong túi ra đơn ly hôn, đặt thẳng trước mặt anh ta:
"Không có gì lớn, chỉ là đến để bàn chuyện ly hôn thôi."
Trương Minh Thành muốn nắm tay tôi, tôi lập tức lùi lại một bước.
Ánh mắt anh ta thoáng chút đau lòng:
"Đường Đường, anh chỉ phạm phải sai lầm mà đàn ông nào cũng từng phạm thôi. Anh không muốn ly hôn, em có thể tha thứ cho anh lần này không?"
"Với lại, giờ anh và Lưu Tâm Điềm không còn liên lạc gì nữa rồi."
Lại một bài ca kinh điển của đàn ông phản bội. Tôi thật sự muốn mở hộp sọ của anh ta ra xem bên trong chứa toàn là gì.
Tôi nhìn anh ta lạnh lẽo, rồi lôi ra loạt ảnh mà Lưu Tâm Điềm đã gửi cho tôi mấy hôm nay.
Từ sau khi tôi dọn về nhà mẹ đẻ, ngày nào hai người đó cũng dính lấy nhau như sam.
"Đây là cái gọi là 'không liên lạc' mà anh nói đấy à? Trương Minh Thành, ban đầu tôi còn muốn cho anh một cơ hội, nhưng anh lại chẳng biết tôn trọng tôi. Quay lưng đi là dính ngay với cô ta, anh nghĩ tôi còn tin anh nổi nữa sao?"
"Giờ đừng nói gì thêm nữa. Nếu anh không muốn tôi bóc mẽ mọi chuyện thì ký ngay vào đơn này, đừng lãng phí thời gian của tôi nữa. Được chứ?"
Nghe vậy, mắt Trương Minh Thành đỏ lên, ánh nhìn thoáng vẻ tổn thương:
"Kim Đường, em thật quá nhẫn tâm. Ai mà không mắc sai lầm chứ? Sao em cứ bám mãi vào chuyện này không buông vậy?"
"Nhẫn tâm à?" Tôi cười lạnh. "Anh là người ngoại tình trước. Tôi không vạch mặt anh, cũng chẳng bắt anh ra đi tay trắng, đã là nhân nhượng lắm rồi. Đừng có đứng đây mà mặc cả với tôi."
"Nếu còn tiếp tục dây dưa, tôi sẽ kiện anh ra tòa."
Thấy anh ta vẫn chần chừ, tôi bắt đầu mềm giọng thuyết phục:
"Tôi có đầy đủ bằng chứng anh ngoại tình trong thời kỳ hôn nhân. Dù có đưa ra tòa, anh cũng chẳng lấy được đồng nào. Đến lúc đó, danh tiếng mất sạch, công việc cũng chẳng giữ được."
"Huống chi, anh làm công việc tốt như vậy, sau này không kiếm được tiền chắc? Với khả năng của anh, vài năm là đủ để mua lại một căn nhà, chẳng có gì phải tiếc."
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Trương Minh Thành dịu đi rõ rệt. Cuối cùng, anh ta cũng ký vào đơn ly hôn.
Vừa thấy thỏa thuận được ký, tôi lập tức kéo anh ta đến Cục Dân chính, sợ anh ta đổi ý.
Khoảnh khắc nhận được phiếu xác nhận, tôi nhẹ nhàng thở ra.
Giờ chỉ cần đợi hết thời gian suy nghĩ lại, chúng tôi sẽ chính thức ly hôn.
15
Sau đó, tôi thay toàn bộ ổ khóa trong nhà, dọn sạch những đồ không cần dùng, đặc biệt là cái giường trong phòng ngủ—chỉ cần nghĩ đến việc đôi cẩu nam nữ từng lăn lộn trên đó là tôi thấy buồn nôn không chịu nổi.
Trương Minh Thành thì dọn sang ở cùng Lưu Tâm Điềm, bắt đầu cuộc sống không biết xấu hổ.
Mấy ngày sau đó, Trương Minh Thành như bốc hơi khỏi thế giới, hoàn toàn không liên lạc với tôi nữa.
Lưu Tâm Điềm cũng không có động tĩnh gì.
Trong lòng tôi bắt đầu thấy bất an, lo rằng anh ta đã phát hiện ra mình bị ung thư.
Sau hơn hai mươi ngày lo lắng thấp thỏm, tôi gửi cho Trương Minh Thành một tin nhắn:
"Mười giờ sáng mai, gặp nhau trước cửa Cục Dân chính."
Tin nhắn nhanh chóng được hồi âm:
"Bác sĩ Mạnh cứ yên tâm, tôi sẽ đi cùng Minh Thành."
Tôi bật cười khẩy. Nghe vậy thì yên tâm rồi.
Sáng hôm sau, tôi trang điểm kỹ lưỡng, tinh thần sảng khoái lên đường đến Cục Dân chính.
Khi tôi đến nơi, Trương Minh Thành đã đứng đó rồi.
Lưu Tâm Điềm thì đứng bên cạnh anh ta, ngẩng cao đầu như một con gà trống kiêu hãnh.
Thấy tôi, cô ta khẽ cười khinh bỉ:
"Bác sĩ Mạnh, chị đến rồi à, tôi còn tưởng chị hối hận không dám tới nữa cơ."
Tôi cười lạnh trong lòng: Mong rằng đến ngày cô ta biết Trương Minh Thành bị ung thư gan, cô ta vẫn còn cười được như vậy.
Hai người họ cao ngạo như thế, ánh mắt người qua đường cứ thế đổ dồn về phía ba chúng tôi.
Trương Minh Thành lộ rõ vẻ ngượng ngùng.
"Được rồi, đừng làm ầm ĩ ngoài này nữa, mau vào thôi!"
Ha, đã mang tiểu tam đến, giờ lại sợ mất mặt?
16
Chỉ đến khi cầm được cuốn sổ đỏ nhỏ trên tay, tôi mới thực sự thấy nhẹ nhõm.
Bước ra khỏi cổng.
Trương Minh Thành vẻ mặt đầy áy náy:
"Đường Đường, chuyện này là anh có lỗi với em."
Tôi lạnh nhạt liếc anh ta một cái:
"Anh Trương, làm ơn gọi tôi là Mạnh Kim Đường, hoặc bác sĩ Mạnh."
"Không cần giải thích gì đâu. Từ giờ chúng ta là người xa lạ."
"Nếu anh thật sự cảm thấy áy náy, thì làm ơn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Nghe vậy, Trương Minh Thành càng thêm cắn rứt:
"Kim Đường... nếu sau này em có việc gì, cứ gọi cho anh. Nếu anh giúp được, nhất định sẽ giúp."
Cái thân sắp xuống lỗ đến nơi rồi, còn mơ mộng giúp tôi cái gì, lấy đâu ra tự tin vậy trời?
Mà tôi thì không muốn dính líu gì tới anh ta nữa.
"Không cần đâu." Tôi cắt lời, "Làm người xa lạ là tốt nhất."
Trương Minh Thành không ngờ tôi lại tuyệt tình như thế.
Anh ta bước lên một bước, định nắm lấy tay tôi.
Tôi trong lòng buồn nôn muốn chết, lập tức tặng cho anh ta một cái bạt tai như trời giáng:
"Trương Minh Thành, anh tránh xa tôi ra một chút được không? Ghê tởm chết đi được!"
"Đã ngoại tình trong hôn nhân, bây giờ ly hôn rồi còn giả bộ thâm tình với ai chứ?"
Trương Minh Thành sững người, ánh mắt không thể tin nổi nhìn tôi.
Tôi xoa xoa lòng bàn tay hơi ê sau cú tát, thản nhiên nhìn lại anh ta.
Cú tát này tôi nhịn lâu rồi. Trước kia sợ anh ta không chịu ly hôn nên cố nhẫn nhịn, giờ thì ly hôn xong rồi, tôi còn phải nể nang gì nữa?
Không đánh gãy xương sống anh ta là đã nể cái bệnh sắp chết của anh ta lắm rồi.
"Cái tát này, là cái giá anh phải trả cho việc không chung thủy trong hôn nhân."
Những người xung quanh bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra, bắt đầu xì xào bàn tán.
Trương Minh Thành mất hết thể diện, ánh mắt lạnh tanh, tràn đầy oán hận.
Lưu Tâm Điềm thì gào lên:
"Mạnh Kim Đường, chị điên rồi à? Sao lại đánh người!"
Tôi không nói nhiều, đạp thẳng cô ta ngã lăn ra đất:
"Chẳng lẽ tôi không nên đánh hắn à? Còn cô nữa, thật sự cam tâm làm kẻ thứ ba hả?!"
Thấy tình nhân bị tôi đá ngã, Trương Minh Thành liền giơ tay định tát tôi.
Tôi lập tức rút điện thoại ra, bình tĩnh nhìn anh ta:
"Trương Minh Thành, hôm nay nếu anh dám động vào một cọng tóc của tôi, thì mai đoạn clip 'làm bậy' của anh sẽ nằm trong hộp thư của sếp anh đấy. Muốn thử không?"
Nghe tôi nói vậy, Trương Minh Thành đành nuốt cơn giận, hậm hực thu tay về, chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi.
Tôi chẳng buồn quan tâm đến họ nữa, quay người rời đi.
Làm ầm một trận thế này, chút tình nghĩa xưa cũ còn sót lại cũng bị tôi đập tan luôn. Sau này, Trương Minh Thành chắc chẳng còn mặt mũi nào tìm tôi nữa.
17
Tôi vừa về nhà chưa được bao lâu thì Lưu Tâm Điềm đã cố tình gửi ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn của bọn họ cho tôi.
Quả là liền mạch không ngắt nhịp.
Tôi chỉ cười nhạt—cuối cùng thì đôi cẩu nam nữ cũng chính thức trói nhau lại rồi.
Giờ tôi chỉ muốn chờ đến lúc Trương Minh Thành nằm liệt trên giường xem cô ta có còn vui vẻ nổi như bây giờ không.
Tôi và Trương Minh Thành đã kết hôn nhiều năm, bạn bè, người quen đương nhiên cũng có chỗ giao nhau.
Vì thế tôi cũng nghe được ít nhiều về tình hình hiện tại của hai người đó.
Nghe nói Lưu Tâm Điềm vin vào lý do mình là vợ đầu, bắt Trương Minh Thành phải tổ chức cho cô ta một đám cưới thật hoành tráng.
Mà Trương Minh Thành thì lại sĩ diện, mới vừa ly hôn mà cưới ngay sẽ bị người ta dị nghị, ảnh hưởng không nhỏ đến mặt mũi của anh ta.
Vì chuyện này mà Lưu Tâm Điềm đã làm ầm lên mấy lần, cuối cùng Trương Minh Thành cũng đành phải thỏa hiệp.
Khi nhận được thiệp cưới cô ta gửi tới, tôi khẽ nhếch môi.
Bọn họ kết hôn, tôi là người bị hại, không lẽ lại không tặng cho hai người họ một "món quà lớn" sao?
18
Ngày cưới, khách khứa đông như hội.
Hôn lễ được tổ chức ở một khách sạn năm sao, quy mô vừa rình rang vừa xa hoa, xem ra đã tốn không ít tiền. So với đám cưới của tôi năm đó, đúng là hoành tráng hơn nhiều.
Khi tôi đến, ba mẹ Trương Minh Thành đang giới thiệu con dâu mới với khách khứa:
"Con dâu mới nhà tôi không chỉ xinh đẹp, mà còn biết chăm sóc Minh Thành. Quan trọng nhất là—sau này còn sinh cho chúng tôi một đứa cháu bụ bẫm. Khác hẳn cái loại gà mái không đẻ được ngày trước."
Nghe xong, tôi chỉ cười nhạt, chờ xem lát nữa mấy người còn cười nổi không.
Tôi vừa ngồi xuống thì Lưu Tâm Điềm đã phát hiện ra tôi.
"Bác sĩ Mạnh, đến muộn thế, tôi còn tưởng chị không dám tới nữa cơ."
Cô ta đứng trước mặt tôi, tươi cười rạng rỡ như một kẻ chiến thắng.
Tôi cười đáp lại:
"Ngày vui của tiểu tam cưới chồng cũ, sao tôi dám không có mặt được?"
"Cũng nhờ hai người mà tôi mới có thể tái sinh một lần nữa. Đương nhiên phải đích thân đến trao 'quà cưới' rồi."
19
Chẳng bao lâu, buổi lễ chính thức bắt đầu.
Cặp đôi bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay và ánh đèn rực rỡ, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
MC thao thao những lời chúc tụng may mắn.
Trên màn hình lớn phía sau, ảnh cưới của hai người được trình chiếu đúng lúc.
Nhưng chưa được bao lâu, hình ảnh bất ngờ đứng khựng lại—thay vào đó là một tờ kết quả chẩn đoán ung thư gan và một phiếu xét nghiệm tải lượng virus HIV-1.
Trên đó ghi rõ tên Trương Minh Thành và Lưu Tâm Điềm.
Hiện trường lập tức lặng như tờ, ngay cả MC cũng đứng hình, không biết phải nói gì tiếp.
Ngay sau đó, cả khán phòng bắt đầu xôn xao hỗn loạn:
"Trời đất? Chú rể bị ung thư gan à? Còn là giai đoạn cuối nữa chứ, chắc sống không được bao lâu rồi!"
"Ủa ủa, còn cô dâu thì bị HIV hả? Ghê thiệt!"
"Trời ơi, hai người này tính chơi trò cưới lừa đảo chắc?"
Trương Minh Thành và Lưu Tâm Điềm nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên màn hình, mặt mũi không thể tin nổi.
"Ung thư gan?"
"HIV???"
Cả hai hoảng loạn hoàn toàn.
Còn mấy phút trước, hai bên thông gia còn khen nhau lấy được con dâu, con rể tốt, giờ đã quay ra mắng mỏ, chửi bới, đổ lỗi cho nhau lừa cưới.
Cảnh tượng hỗn loạn đến mức không thể kiểm soát, tôi thấy mục tiêu đã đạt thì lập tức lặng lẽ rút lui.
Sau đó, bạn tôi có mặt tại hiện trường kể lại—cô dâu chú rể sau khi biết rõ sự thật thì đổ cho nhau lừa gạt, lao vào cãi vã, suýt nữa thì ẩu đả.
Lễ cưới còn chưa kết thúc, Lưu Tâm Điềm đã bị bố mẹ lôi đi.
Còn Trương Minh Thành thì vội vàng vào viện.
Kết quả kiểm tra cho thấy: không chỉ ung thư gan, mà còn dương tính HIV. Anh ta lập tức bị giữ lại điều trị.
20
Sáng hôm sau, khi tôi đang chọn đồ nội thất thì điện thoại đổ chuông.
Là Trương Minh Thành.
Vừa bắt máy, anh ta liền gào lên:
"Mạnh Kim Đường! Có phải cô giở trò trong lễ cưới của tôi không?"
"Với lại, cô đã biết tôi bị ung thư từ trước, sao không nói cho tôi biết? Lương tâm cô bị chó ăn rồi à?"
Tôi lạnh lùng đáp:
"Vậy thì khi anh ngoại tình, lương tâm của anh để đâu?"
Nói xong, tôi cúp máy không chút do dự và chặn toàn bộ liên lạc với anh ta.
Chỉ là... anh ta không biết rằng, ngày tôi phát hiện anh ta bị ung thư, lòng tôi đau đến mức nào, từng thật sự nghĩ đến việc dốc hết gia sản để cứu mạng anh ta.
Chỉ tiếc là... tôi đã trao sai trái tim mình rồi.
Chẳng bao lâu sau, một số lạ lại gọi đến.
Không cần đoán cũng biết là Lưu Tâm Điềm.
Giọng cô ta nghe như rót đầy thuốc độc:
"Mạnh Kim Đường, có phải cô đã sớm biết Trương Minh Thành sống chẳng được bao lâu, nên mới vội vàng ly hôn, rồi đẩy thứ rác rưởi đó cho tôi đúng không?!"
Tôi bật cười:
"Chẳng phải cô một mực đòi cưới anh ta sao? Giờ hối hận rồi à?"
"Cô à, sống trên đời phải biết cảm ơn người khác. Người như tôi—rộng lượng rút lui, nhường ngôi cho tiểu tam lên chính thất—giờ tìm ở đâu ra nữa?"
Lưu Tâm Điềm tức đến nghiến răng:
"Mạnh Kim Đường, cô ác như vậy, không sợ báo ứng à?!"
Tôi cười, rồi dứt khoát cúp máy.
Tôi có bị báo ứng hay không thì chưa biết, còn báo ứng của cô, chắc chắn đang gõ cửa từng ngày rồi đấy.
21
Sau đó, tôi an tâm đi làm, không thèm để tâm đến bọn họ nữa.
Nhưng điều tôi không ngờ là—ba mẹ Trương Minh Thành lại dám mò tới tận công ty tìm tôi.
Lúc đó tôi vừa ăn trưa xong, đang chuẩn bị lên lầu.
Bọn họ chặn tôi lại ngay dưới sảnh.
"Mạnh Kim Đường! Có phải cô đã biết trước Minh Thành mắc bệnh nên mới cố tình ly hôn, lừa lấy nhà cửa của nó, đúng không?"
"Đúng là lòng dạ đàn bà độc ác, sao cô có thể làm chuyện thất đức như vậy!"
"Tôi không muốn tính toán gì thêm với cô nữa, mau trả lại tiền và nhà đi!"
Họ làm ầm ĩ đến mức khiến không ít người tụ tập lại xem.
Một vài người không biết chuyện bắt đầu thì thầm bàn tán:
"Chuyện gì thế nhỉ? Chồng bị ung thư mà cô ta cũng bỏ luôn hả? Trẻ thế mà đã nhẫn tâm đến vậy..."
"Đúng đấy, làm người mà như vậy thì quá tệ rồi."
Mấy đồng nghiệp của tôi—biết rõ đầu đuôi—lặng lẽ kéo nhẹ tay áo tôi, ra hiệu bảo tôi lên lầu.
Tôi chỉ khẽ cười, trấn an họ.
Lên lầu á? Đâu dễ vậy. Có lần một sẽ có lần hai, lần này tôi phải dập tắt hoàn toàn ý nghĩ "ăn vạ" của họ.
Tôi nhìn hai gương mặt tức đến trợn mắt trước mặt mình, mỉm cười rồi nói:
"Con trai hai người ngoại tình trong hôn nhân. Tôi không bắt anh ta ra đi tay trắng đã là giữ thể diện lắm rồi, vậy mà hai người còn dám đến đây làm loạn?"
"Chưa kể, tôi và Trương Minh Thành giờ chẳng còn quan hệ gì hết. Dựa vào đâu mà bắt tôi trả lại tài sản?"
"Hai người lú rồi à? Quên là con trai mình vừa mới kết hôn xong à? Cái cô nhiễm HIV kia mới là con dâu nhà họ Trương hiện giờ đấy."
Nói xong, tôi rút điện thoại ra, đưa đoạn video và ghi âm từ trước cho đám đông xung quanh xem.
Nghe xong, ánh mắt mọi người nhìn về phía họ đầy khinh bỉ:
"Đúng là loại người gì đâu! Mới hôm nào còn chê con dâu cũ là 'gà mái không biết đẻ', giờ lại quay qua đòi tiền. Mặt dày quá rồi đó!"
"Phải đấy! Con trai họ mới là người ngoại tình. Nhà đương nhiên là của vợ cũ rồi!"
Những tiếng bàn tán xung quanh khiến sắc mặt của ba mẹ Trương Minh Thành lúc trắng lúc xanh.
Thì ra... bọn họ cũng biết thế nào là mất mặt.
22
Thấy tôi thái độ cứng rắn, hai người họ lại đổi chiêu.
Họ quỳ sụp xuống trước mặt tôi:
"Kim Đường, coi như chúng tôi cầu xin con..."
"Con trả lại nhà cho Minh Thành được không? Giờ nó cần rất nhiều tiền để chữa bệnh."
"Trước đây là chúng tôi sai, là chúng tôi quá đáng. Coi như nể mặt tuổi già của chúng tôi, giúp đỡ một chút đi mà."
"Sau này chúng tôi nhất định xem con như ân nhân cứu mạng."
Ha, định chơi chiêu cảm động lòng người?
Tiếc là trái tim tôi đã bị họ đập nát từ lâu, đến nhặt lại cũng chẳng còn.
Tôi lùi lại một bước:
"Tôi cũng là nạn nhân của vở kịch lố lăng này. Đừng mơ có được tiền của tôi."
"Nhưng mà con trai quý của hai người, trước đây đã chuyển gần hai trăm triệu cho con dâu mới đấy. Sao không đi tìm cô ta đòi?"
"Nếu còn tiếp tục làm phiền tôi, tôi sẽ báo công an."
"À mà nhớ đấy, đi sớm thì may ra còn lấy lại được, chứ đi trễ thì tiền chắc cũng bay xa rồi."
Hai ông bà nhìn nhau, rồi cụp đuôi rút lui.
Tôi nhìn theo bóng lưng họ, khẽ nhếch môi cười.
Màn chó cắn chó bắt đầu rồi.
23
Nghe lời tôi nói, ba mẹ Trương Minh Thành lập tức tìm đến Lưu Tâm Điềm đòi tiền.
Mà Lưu Tâm Điềm ngày xưa đến với Trương Minh Thành vốn vì cái chức và khả năng kiếm tiền của anh ta.
Giờ muốn móc tiền từ cô ta ra? Nằm mơ đi!
Chỉ thấy cô ta ngồi bệt dưới đất, chửi bới loạn xạ, tru tréo rằng Trương Minh Thành là thứ khốn nạn, ăn cháo đá bát.
Cô ta nói điều hối hận nhất đời này là đã dây vào anh ta, để bị lỡ dở cả đời, sao giờ còn chưa chết đi cho xong?!
Tôi gửi đoạn video này cho Trương Minh Thành xem.
Điện thoại lập tức gọi lại.
"Đường Đường..."
Giọng anh ta khàn đặc, nghe yếu ớt vô cùng—chắc thời gian qua cũng khổ sở không ít.
"Vợ à, giờ anh mới thấy rõ bộ mặt thật của Lưu Tâm Điềm."
"Anh hối hận rồi. Em có thể đến bệnh viện thăm anh một chút được không? Dạo này anh nhớ em lắm..."
Tôi bật cười thành tiếng. Nhớ tôi? Chắc nhớ đến... tiền thì có.
Tôi lạnh giọng đáp:
"Trương Minh Thành, làm ơn chú ý lời nói. Tôi không phải là vợ anh nữa, người vợ yêu quý của anh bây giờ là Lưu Tâm Điềm cơ mà."
"Còn nữa, trên đời này không có thuốc hối hận. Những gì anh gieo, giờ tự mình gặt lấy đi."
Nói rồi, tôi dứt khoát cúp máy.
Nghe bạn bè kể lại—tối hôm đó, Trương Minh Thành trở nặng.
24
Điều tôi không ngờ là, ba mẹ Trương Minh Thành tuy tuổi đã cao, nhưng đúng là vẫn còn thủ đoạn lắm.
Không đòi được tiền, họ liền thuê vài tên du côn đầu đường xó chợ, ngày ngày đến nhà Lưu Tâm Điềm gây rối.
Không chỉ vậy, họ còn loan tin khắp khu dân cư, công khai "quá khứ huy hoàng" của cô ta.
Nhờ công cuộc tuyên truyền rộng rãi đó, giờ thì toàn khu ai cũng biết rồi.
Ánh mắt người xung quanh nhìn cô ta giờ đầy khinh miệt.
Thậm chí, có mấy ông bà lớn tuổi còn chỉ thẳng mặt chửi:
"Cô là đồ tiểu tam, đã không có đạo đức thì chớ, giờ còn nắm chặt tiền chữa bệnh của người ta không chịu buông!"
"Đúng đấy! Tôi nói cô nên dọn ra khỏi khu này đi! Ở lại cũng chỉ làm người khác mất mặt lây!"
Lưu Tâm Điềm trước giờ vẫn cố tỏ ra là người đứng đắn trong khu.
Giờ bị chửi thẳng mặt như thế, lại còn ngày ngày bị bọn côn đồ quấy nhiễu, tinh thần cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Cuối cùng, đành phải trả lại toàn bộ số tiền.
Một ván cược lớn—tay trắng hoàn toàn, người mất mà của cũng không còn.
Uất ức không chịu nổi, cô ta liền tố hết mọi chuyện lên đơn vị của Trương Minh Thành.
Vì ảnh hưởng quá xấu, cơ quan lập tức sa thải anh ta.
Vừa nghe tin, Trương Minh Thành sốc đến mức phải nhập ICU.
Thấy thời cơ đến, Lưu Tâm Điềm lập tức nộp đơn ly hôn.
Chó cắn chó, rốt cuộc chỉ còn lại một bãi lông.
25
Một tháng sau, Trương Minh Thành không qua khỏi.
Ba mẹ anh ta bán sạch nhà cửa, tài sản, cũng không cứu nổi mạng con.
Vì cú sốc quá lớn, cả hai chẳng bao lâu sau cũng lần lượt qua đời.
Còn Lưu Tâm Điềm, vì mang tiếng xấu khắp nơi, lại mang bệnh trong người, chẳng còn ai muốn dây vào.
Không còn cách nào khác, cô ta phải rời đi nơi khác, dấn thân vào nghề bán thân.
Do không có biện pháp phòng ngừa, lây HIV cho nhiều người.
Một trong số đó uất hận quá, vác dao đến tính sổ.
Kết cục: Lưu Tâm Điềm bị đâm chết nơi đất khách quê người.
Cả gia đình họ... cuối cùng cũng đoàn tụ đủ mặt ở thế giới bên kia.
Có lẽ, đây chính là điều người ta vẫn gọi là:
"Ác giả ác báo."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip