Dễ dụ (1)

Cảnh báo OOC!
Cảnh báo H!
Ai không đọc được H xin vui lòng click back.
Lần đầu viết truyện, cũng là lần đầu viết H luôn nên văn chương sẽ không được mượt, còn nhiều chỗ cấn cấn mong mọi người thông cảm và góp ý nhẹ nhàng🥲

------

Trong phòng vang lên tiếng rên cùng tiếng thân thể bạch bạch va chạm.

"...a...a...lão công...nhanh một chút....."

Người phía trên nghe vậy tiếp tục gia tăng tốc độ, đâm càng lúc càng mạnh.

"Cá con...em cmn thật damdang~ Nói xem lão công làm em có sướng không nào?"

"Sướng....lão công làm em sướng muốn chết...ưm...hức...." Lý Hoành Nghị bị làm đến chảy nước mắt, chân tay bủn rủn, toàn thân mất đi sức lực nhưng lại cảm thấy sướng đến phát điên, càng muốn nhiều thêm nữa.

Ngao Thụy Bằng ngắm nhìn bé con bị mình làm sướng đến mất kiểm soát, trong lòng vui vẻ một trận, thật sự quá đáng yêu. Da thịt bé con nhuốm màu đỏ của tình dục, hai tay nắm chặt ga giường, eo nhỏ được tay anh đỡ lấy ưỡn lên đón nhận từng đợt ra vào của vật to lớn kia, mỗi lần rút ra đâm vào đều lút cán, lỗ nhỏ phía dưới cũng nỗ lực nuốt hết. Không cần nói nhiều, trước mắt chính là mỹ cảnh, chỉ của riêng anh.

Bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó, Ngao Thụy Bằng châm lại động tác rồi dừng hẳn. Lý Hoành Nghị vốn đang hưởng thụ bị hành động của anh làm cho hụt hẫng, bất mãn ngẩng đầu lên nhìn.

"Nghị Nghị, em tiến bộ nhiều thật đấy, so với lần-đầu-của-chúng-ta-" Ngao Thụy Bằng nhả chậm từng chữ, nhếch môi cười cười trông thiếu đánh vô cùng.

Lý Hoành Nghị mất năm giây để tiêu hóa lời của anh, biết anh gợi lại chuyện kia để trêu cậu, tức mình dơ chân lên muốn đạp Ngao Thụy Bằng ngã xuống đất, nhưng sức lực không có bao nhiêu, người kia còn không hề bị xê dịch dù chỉ một mm.

"Lý lão sư, em làm gì vậy?" Ngao Thụy Bằng nắm lấy cổ chân cậu xoa xoa, vẫn là vẻ mặt thiếu đánh.

Lý Hoành Nghị thẹn quá hóa giận "Anh câm miệng cho em!"

Ngao Thụy Bằng chọc được bé con nhà mình giận rồi liền thỏa mãn cười ha ha như một tên ngốc, sau đó nhận lại hậu quả, bé con dỗi anh ba ngày liền! Ngao Thụy Bằng khóc không ra nước mắt.

.

Hai năm trước.

Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi, Lý Hoành Nghị ở trong phòng tắm vội vàng dội nước rồi quấn khăn đi ra ngoài. Chưa kịp bắt máy thì tiếng chuông đã tắt, cậu nhìn vào màn hình, là số của Ngao Thụy Bằng, bên cạnh đóng mở ngoặc (6).

Lý Hoành Nghị không ngờ Ngao Thụy Bằng lại gọi nhiều như thế, thường thì chỉ cần gọi 2 lần không được anh sẽ tự biết rằng cậu đang bận mà không làm phiền nữa. Không nghĩ nhiều, cậu nhấn nút gọi lại.

"Hoành Nghị!!" Ngao Thụy Bằng mừng rỡ reo lên.

"Ừm, anh gọi em có chuyện gì thế?"

"Anh nghe nói năm nay em ăn tết ở nhà riêng, sao thế, em không về nhà à?"

"Đúng là em không về nhà ăn tết, nhưng mà anh lấy thông tin ở đâu đấy, em nhớ em chưa nói cho anh biết mà?" Lý Hoành Nghị thắc mắc.

"À...thì...anh nghe ngóng được thông tin từ đoàn đội của em á" Ngao Thụy Bằng trả lời.

"Anh chơi thân với người nhà em từ bao giờ vậy?"

"Aiiiya cái này không quan trọng mà, anh cũng đang ở Chiết Giang, anh qua nhà em đón Tết chung nha!" Ngao Thụy Bằng bỏ qua câu hỏi của Lý Hoành Nghị, nói chuyện chính.

Lý Hoành Nghị hơi bất ngờ, "Đón Tết với em? Sao anh không ăn tết ở nhà, chạy đến chỗ em làm gì? Có phải anh thích em rồi không?"

'Thích em lâu lắm rồi có được không? Đồ ngốc nhà em còn không chịu nhận ra tấm lòng của anh!' Nghĩ là vậy nhưng Ngao Thụy Bằng không hề nói ra miệng, bèn nói một lý đó khác.

"Còn không phải anh sợ em cô đơn sao?" Nhưng quả thật lý do này cũng không sai, ngay khi biết chuyện từ trợ lí, anh đã lo lắng Lý Hoành Nghị ăn tết một mình sẽ cô đơn nên mới thông báo cho gia đình rằng tết năm mình không về nhà, rồi đổi chuyến bay đến Chiết Giang ngay trong ngày.

Giây phút Ngao Thụy Bằng nói ra câu ấy, tim Lý Hoành Nghị hẫng một nhịp, tên này khiến cậu cảm động rồi, cậu không nghĩ rằng trên đời này còn có người lo lắng cậu sẽ cô đơn. Lý Hoành Nghị nhận ra, từ khi quen biết, anh đã đem đến cho cậu rất nhiều điều tốt đẹp, anh luôn là người chọc vui cậu, hùa theo những trò trẻ con của cậu, chấp nhận bị cậu "bắt nạt" thậm chí khi bị đánh còn cười to hơn, đưa cơm cho cậu, giúp cậu mở lòng, an ủi cậu trong khoảng thời gian tối tăm... Ngao Thụy Bằng luôn xuất hiện bên cạnh cậu những lúc cậu cần nhất. Đúng là người anh em tốt nhất của cậu có khác!!

Lý Hoành Nghị nghĩ thế nào nói thế ấy: "Anh em tốt, em đồng ý cưu mang anh!"

Ngao Thụy Bằng: "....."

Ngao Thụy Bằng: "Đồng ý rồi thì ra mở cửa cho anh đê."

"Gì cơ?" Lý Hoành Nghị tưởng mình nghe nhầm.

"Anh nói, anh đang đứng trước cửa nhà em, mau ra mở cửa cho anh." Ngao Thụy Bằng giải thích.

Chưa đến 5 giây, Lý Hoành Nghị đã xuất hiện trước mặt Ngao Thụy Bằng. Không để anh kịp nói câu nào, Lý Hoành Nghị đã giành nói trước.

"Ngao Thụy Bằng, đầu óc anh có bình thường không thế, đến cửa rồi còn gọi điện hỏi em ăn tết chung được không, em không đồng ý thì anh quay về chắc?" Miệng nói vậy nhưng trong lòng lại rất vui, hai người bọn họ đã mấy tháng không gặp nhau, hầu như chỉ nhắn tin qua Wechat, nhìn kìa nhìn kìa, khóe miệng đều cong lên hết rồi!

Ngao Thụy Bằng nhìn thấy hết biểu tình trên mặt Lý Hoành Nghị, lòng vui như nở hoa, không quan tâm bản thân vừa bị mắng té tát, crush đáng yêu như này ai mà nỡ dỗi chứ.

"Em không đồng ý thì anh ở đây đập cửa đến khi nào em đồng ý mới thôi", nói xong còn khuyến mãi một nụ cười hở 20 cái răng.

Lý Hoành Nghị nhìn anh với biểu tình rất cực chê "Thôi thôi, chê nha, anh mà làm thế thật, em gọi chú cảnh sát đến bắt anh vì tội quấy rối đấy!"

"Được rồi, né ra cho anh vào nhà, lạnh chết anh rồi" Ngao Thụy Bằng vừa nói vừa đẩy cánh tay đang chống trên cửa của cậu xuống, đi vào nhà thay giày xỏ dép một cách tự nhiên hết sức, Lý Hoành Nghị cũng theo anh vào trong.

Ngao Thụy Bằng ngồi phịch xuống sofa, đưa mắt nhìn một lượt xung quanh nhà, gật đầu, ừm, sạch sẽ ngăn nắp. Rồi lại nhìn đến Lý Hoành Nghị, ánh mắt dừng ở đôi chân trần của cậu...

Ngao Thụy Bằng hơi nhíu mày, "Trời lạnh như này em còn không mang dép, chê mình khỏe quá rồi đúng không?"

Lý Hoành Nghị chột dạ nói " Không phải vừa rồi vội đón anh nên quên mang à.."

Ngao Thụy Bằng thở dài, "Haizz, em đấy, dặn em bao nhiêu lần rồi, sức khỏe của em không tốt, không thể chịu lạnh, em lại cứ thích cậy mạnh."

"Vừa đến nơi đã muốn dạy dỗ em, tin em tống cổ anh đi luôn không?"

"Ok ok, anh tin, không nói em nữa, đừng giận." Ngao Thụy Bằng vội cười lấy lòng.

"Không thèm tính toán với anh, muộn rồi, phòng cho khách em mới gọi người quét dọn đấy, anh mang đồ vào phòng đi, em đi ngủ trước đây." Lý Hoành Nghị ngáp ngắn ngáp dài đi về phòng.

"Nooooo! Anh muốn ngủ với em cơ, lần trước tụi mình vẫn ngủ chung mà!"

"Anh chê em tướng ngủ xấu, sợ em đạp anh xuống đất còn gì(`ヘ')" Lý Hoành Nghị tức đến giậm chân, tỉnh cả ngủ, tên này thật cmn ba phải!

Ngao Thụy Bằng vội giải thích: "Đâu có, anh là khen em có tướng ngủ linh hoạt, em hiểu lầm rồi!" (Tác giả: vậy cũng được hở??)

Lý Hoành Nghị không nói gì, chỉ đứng đấy lườm anh. Ngao Thụy Bằng nhận thấy không ổn, bắt đầu dở trò, ôm lấy cánh tay cậu làm nũng không buông.

"Nghị Nghị, em nỡ để anh ngủ một mình trong căn phòng lạnh lẽo đó ư? Đừng mà~"

Lý Hoành Nghị cạn lời, dùng tay đỡ trán, rút cánh tay mình ra khỏi tay anh đi về phòng.

Ngao Thụy Bằng gọi với theo "Nghị--"

"Đi theo." Lý Hoành Nghị ngắt lời anh.

"Hì hì, vẫn là em tốt nhất!"

Một đêm không mộng mị...

(Tác giả: Thật sự chỉ đi ngủ, hoàn toàn không có gì khác^^)

Sáng hôm sau, Lý Hoành Nghị thức dậy trước, nhưng đã hơn 9 giờ rồi, đằng nào cũng không kịp ăn sáng, cậu định bụng đánh răng rửa mặt xong sẽ đi mua đồ nấu bữa trưa luôn.

"Ngao Thụy Bằng, đi siêu thị không, mua chút đồ trưa về nấu"

Ngao Thụy Bằng vẫn đang nằm trên giường, vùi đầu vào chăn, giọng ngái ngủ vọng ra "Anh không, em đi mình đi, anh buồn ngủ."

"Hừ, đồ con heo! Suốt ngày chỉ biết ngủ!" Lý Hoành Nghị ngán ngẩm lắc đầu đóng cửa phòng ngủ rời đi.

Bình thường cậu không để ý bữa trưa bữa tối ăn gì đâu, có thể úp mì tôm hoặc gọi đồ ăn ngoài về là được, với lại cậu cũng lười, muốn tự nấu ăn thì phải mua đồ nấu, mua về lại phải rửa, rửa xong mới nấu, nấu xong ăn được mấy phút lại phải rửa bát, tốn biết bao nhiêu thời gian a. Nhưng hôm nay có Ngao Thụy Bằng ở đây, anh một mực nói muốn ăn cơm cậu nấu, hết cách, đằng nào người ta cũng lặn lội sang đây đón Tết với mình, coi như đáp lễ vậy.

Vì siêu thị ở gần nhà, chỉ cách tầm mười phút đi bộ nên Lý Hoành Nghị không bắt xe mà đi bộ tới đó luôn, tiện thể vận động một chút, gần đây cậu ít ra ngoài quá.

Đi gần đến nơi rồi Lý Hoành Nghị mới chợt nhận ra vấn đề, hình như quên mất cái gì rồi, cậu đưa tay sờ soạng hết túi quần đến túi áo.

Lý Hoành Nghị: "..."

Quên mang tiền ( ̄▽ ̄;)

Thôi được rồi, quên thì về lấy, đi thêm vòng nữa vậy.

Về đến nhà, mở cửa phòng ngủ ra.

"Đệt" Cánh cửa vừa mở ra chưa tới một giây liền bị Lý Hoành Nghị nhanh chóng đóng lại cái 'rầm'. Cảnh tượng trước mắt làm cậu sock tới mức chửi thề, Ngao Thụy Bằng vậy mà lại đang ở trên giường của cậu....thẩm du!!?

Phía bên Ngao Thụy Bằng, anh đang say sưa giải quyết nhu cầu sinh lý buổi sáng thì cửa phòng bật mở, hết hồn, trái tym mỏng manh yếu đuối giật thót muốn nhảy khỏi lồng ngực luôn đây này! Đã thẩm du ở nhà người ta không nói, còn bị chủ nhà phát hiện ét ô ét QAQ

"Ngao Thụy Bằng, anh không biết đường vào phòng tắm mà làm à? Cũng không biết khóa cửa luôn?" Ngoài cửa vang lên giọng nói trách móc của Lý Hoành Nghị.

"Không phải em đi siêu thị sao, anh tính toán thời gian ít nhất nửa tiếng em mới về nên mới....không khóa cửa..." Ngao Thụy Bằng ai oán kêu, đùa gì vậy, ai biết được em sẽ về giữa chừng chứ.

"Em quên mang tiền"

"Vậy cũng phải gõ cửa một tiếng chứ"

"Nhà em, phòng em, em gõ làm cái gì? Em bị điên sao? Bảo anh ngủ phòng cho khách thì anh không chịu, anh còn trách em?"

Ngao Thụy Bằng đuối lý, nhìn xuống người anh em vốn sắp lên cao trào lại bị Lý Hoành Nghị dọa cho mềm xuống một nửa, khó chịu thật đấy. Không được, tất cả là tại ẻm, phải bắt ẻm đền bù thiệt hại mới được!

"Lý Hoành Nghị."

"Chuyện gì?"

"Vào đây."

Lý Hoành Nghị đẩy cửa vào, thấy anh vẫn giữ nguyên hiện trường, mặt đen lại.

"Sao anh còn chưa kéo quần lên, để đó cho ai ngắm?"

"Không kéo được, nó còn chưa được thỏa mãn đâu." Ngao Thụy Bằng thản nhiên trả lời.

"...Vậy anh tiếp tục đi." Toan xoay người đi ra cửa.

"Đứng lại!"

"Gì nữa?" Lý Hoành Nghị khó hiểu, không phải để không gian riêng cho giải quyết rồi sao, còn muốn thế nào.

"Em làm nó mềm mất rồi, mau an ủi nó đi." Ngao Thụy Bằng vừa nói vừa chỉ chỉ người anh em của mình.

"CÚT!"

"Hoành Nghị~" Ngao Thụy Bằng ngước lên nhìn cậu bằng đôi mắt cún rưng rưng nước mắt.

Lý Hoành Nghị có chút dao động, nhưng nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc ấy, "Không được, em không biết, anh tự làm đi."

"Đừng mà Nghị Nghị, anh khó chịu lắm, giúp anh với~" (T^T)

Đệt, đệt, đệt, sắp khóc đến nơi rồi kìa!! Trước giờ Lý Hoành Nghị luôn không có cách nào cự tuyệt được Ngao Thụy Bằng làm nũng, nhất là ánh mắt này, khuôn mặt đẹp trai đúng gu....phii, bậy rồi, đẹp trai xuất sắc này thực sự là nhược điểm chí mạng của cậu! Haizzz cậu còn có thể làm gì sao, đành phải thỏa hiệp vậy (/ー ̄;)

"Anh muốn thế nào?" Lý Hoành Nghị vẻ mặt không tự nhiên đứng trước mặt Ngao Thụy Bằng.

"Tuốt cho anh🥺" Ngao Thụy Bằng ở trong lòng cười thầm một tiếng 'thành công, ẻm thật quá dễ dụ'.

"Hết cách với anh"

Lý Hoành Nghị ngồi xuống bên cạnh Ngao Thụy Bằng, nhưng lưỡng lự không biết bắt đầu từ đâu. Anh dứt khoát kéo tay cậu đặt lên người anh em của mình, Lý Hoành Nghị hơi giật mình nhưng sau đó cũng chậm rãi nắm lấy di chuyển tay lên xuống.

"Nghị Nghị, nhanh một chút, em chậm quá"

Lý Hoành Nghị lườm anh một cái, động tác trên tay nhanh hơn nhiều. Lúc này cậu chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của Ngao Thụy Bằng, thỉnh thoảng có tiếng rên trầm thấp từ tính dội vào tai. Lý Hoành Nghị cảm thấy mặt mình sắp nóng đến hỏng rồi, ngượng chết đi được!

"Nghị Nghị, anh cũng giúp em." Ngao Thụy Bằng nói xong, vươn tay muốn chạm vào quần cậu.

Lý Hoành Nghị giật mình chưa hiểu chuyện gì giữ tay anh lại "Hả, giúp cái gì?"

"Không phải em cũng có phản ứng rồi sao?"

Lý Hoành Nghị theo ánh mắt của Ngao Thụy Bằng nhìn xuống đũng quần mình. Người anh em của cậu đã hưng phấn đứng dậy từ bao giờ(//∇//).
Lý Hoành Nghị sửng sốt, lắp bắp trả lời, mặt càng đỏ hơn, "Không....không phải...cái này....không cần đâu!"

Ngao Thụy Bằng cảm thấy biểu cảm ngượng chín mặt của cậu vô cùng đáng yêu, nhịn không được phụt cười.

"Đều là đàn ông với nhau, em ngại cái gì. Nào, cởi ra, anh giúp em, để lâu sẽ khó chịu"

Lý Hoành Nghị không muốn, nhưng quả thực rất khó chịu, chấp nhận sự thật, Ngao Thụy Bằng nói phải, đều là đàn ông, anh ấy còn không sợ, cậu sợ cái gì!

Thế là Lý Hoành Nghị đứng dậy quay lưng lại với anh, cúi xuống cởi quần. Ngao Thụy Bằng nhìn chằm chằm hai cánh mông có vẻ căng tròn trước mặt, ánh mắt tốt lại, yết hầu khẽ động.

______________

Arp: Em ấy nhất định là đang câu dẫn tôi!!

Tác giả: Cậu nghĩ nhiều rồi=]]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip