Tell Me To You
Tác giả: 端点星以北
Sốt nhẹ, một chiếc angry sex cũng không quá angry.
———
Tiếng rên bị nhẹ nhàng đè nén. Mika ấn cậu vào tường, bởi vì tâm trạng hắn không ổn định hoặc là vì những lý do nào khác mà thở hổn hển, tính công kích ngày thường được che giấu bởi nụ cười giờ đây lại lộ ra giữa hai hàng chân mày.
Không cần phải suy nghĩ, Kaz dùng cánh tay nhỏ đẩy hắn ra, nhíu mày lại, vẻ mặt lộ ra sự tức giận hiếm có, nhưng cũng không thành công đẩy người đàn ông đang dựa vào quá gần kia ra. Cũng hợp lý, dù sao thì Mika vẫn luôn là người chiến thắng trong phương diện thể lực, mà cậu lại vừa mới bị ốm, trạng thái không được tốt.
Mặc dù cũng không phải là bệnh gì nặng, nhưng lúc chuyển mùa trời lạnh đã kéo theo cơn sốt nhẹ bất ngờ khiến cậu không kịp đề phòng, nhiệt độ tăng cao đột ngột khiến cậu mê man chếnh choáng, ngay cả tâm trạng cũng kém đi nhiều. Vừa đúng lúc Mika mang bài hát William đang viết dở về nhà tìm cậu, hắn thấy cậu và phát hiện ra cậu bị ốm, phản ứng đầu tiên là lạnh mặt giáo huấn cậu một lát, giáo huấn xong xuôi thì quen cửa quen nẻo vào phòng tìm thuốc. Bệnh nhân tâm tình không vui không nói một tiếng nào ngồi nghe hắn giáo huấn, tự sờ lên cái trán nóng rực của mình, không bày tỏ được điều gì.
Khi người lớn tuổi hơn cầm một hộp thuốc xanh vàng trắng đủ loại bước ra từ phòng ngủ thì thấy cậu đang xem từ phổ đã được chỉnh sửa của William, rúc vào trên ghế sofa, đôi mắt nhắm hờ và cả người bốc lên hơi nóng, nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy mỏng dù không biết có thể đọc được bao nhiêu chữ. Mika đặt hộp thuốc cùng với ly nước ấm đã được rót lên bàn, đứng ở trước mặt cậu, không nghe ra thái độ gì hỏi cậu có ý kiến gì không.
Kaz đối với tâm trạng xấu của hắn hoàn toàn mù tịt, cầm bút vẽ vòng vòng trên giấy, mấy phút sau ngẩng đầu lên nói: "Em cảm thấy, có một vài chỗ có thể thay đổi, những thứ khác thì cũng không cần... William viết rất tốt rồi."
Mika liếc nhìn cậu, lên tiếng nói: "Và anh nghĩ em nên đi nghỉ ngơi."
Kaz rũ mắt xuống không nhìn hắn, lại vẽ một vài ký hiệu trên giấy, vẫn không để tâm lắm: "Chỉ là sốt nhẹ thôi."
Qua mấy phút, người đang choáng váng mới đột nhiên nghe ra giọng điệu của bạn cùng phòng có gì đó không ổn, liền bắt đầu nghĩ cách chuyển chủ đề: "Lần trước, lần trước thảo luận về cái chi tiết kia, anh có nghĩ ra được chưa? Em vẫn cho là cần phải đổi."
Người cách đây không lâu vừa tranh cãi với cậu một lần xụ mặt nhìn cậu, từ góc đứng của hắn chỉ thấy được mái tóc xoăn của Kaz, đầu tóc ướt mồ hôi quay quắt như thể không nghe lời khuyên của chủ nhân.
"Anh cho là không cần đổi."
Sau đó thì sao, sau đó bầu không khí giữa bọn họ không thể tránh khỏi việc trở nên tồi tệ.
Những chàng trai mới ngoài 20 tuổi cũng dễ có xu hướng bất đồng ý kiến với người khác, và phần lớn họ đều thiếu sót tính nhẫn nại. Vô vàn những thứ cảm xúc tiêu cực vặt vãnh trong cuộc sống chẳng khác gì nước lũ băng rơi, nhưng chẳng có ai nhịn không được mà hét lên, cũng chẳng có ai mang ý mỉa mai châm chọc gì, lời qua tiếng lại cứng rắn một hồi, kết quả là bầu không khí giữa hai người lại một lần nữa căng như dây đàn.
Nửa tiếng sau, Kaz đóng chặt nắp bút, đặt nhạc phổ cùng bút lên trên bàn, mặt lạnh đứng dậy đi về phòng ngủ. Mika nhìn chằm chằm những bước đi như chạy của cậu, cũng sải bước đi theo phía sau lưng, trở tay đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cửa bị đóng chặt, người lớn hơn rốt cuộc cũng không nhịn được cơn tức giận tích tụ đã lâu, dùng sức ấn người vào tường. Hơi thở ấm áp giống như sốt nhẹ rơi xuống, người đã chiếm gần hết cả suy nghĩ của Kaz trao cho cậu một nụ hôn ngấu nghiến.
Rất nóng. Trên trán Kaz phủ một lớp mồ hôi mỏng, chạm vào da liền cảm giác được hơi nóng bốc lên. Bệnh nhân lúc tỉnh táo thì thể lực cũng vẫn kém hơn hắn bây giờ chỉ có thể chật vật dùng lời nói để phản bác, lời hắn nói cũng không thiếu đạo lý, nhưng cũng tràn ngập sự chỉ trích. Mika véo cằm cậu, hôn lên khóe môi cậu rồi lại chuyển đến răng nanh nhọn hoắt, đem hết tất cả buồn bực bất mãn dồn vào miệng lưỡi cậu thiếu niên.
Đám khói không có lửa từ tiếp xúc của môi lưỡi lan dần ra đến tứ chi. Hơi thở của Kaz lẫn vào mấy tiếng thút thít nghẹn ngào.
Mika nâng eo Kaz bằng một bàn tay khác với những đốt ngón tay mảnh khảnh nhưng có lực để khống chế cậu, khiến đối phương phải cong đầu gối lên quắp chặt eo hắn. Hắn quấn đôi chân thon dài của cậu quanh eo mình, kéo chiếc quần dài rộng rãi ra rồi lại một lần nữa dán chặt Kaz vào khoảng không gian nhỏ được tạo thành bởi cái ôm của hắn và bức tường.
Lưng đập vào trên tường tạo thành tiếng vang nặng nề, Kaz cố gắng hết sức để lờ đi cơn đau nơi bả vai. Cơn chóng mặt do sốt nhẹ ập đến như một màn sương mù. Cậu khó khăn chớp chớp mắt, cuối cùng cũng biết được tình hình, sau đó đầu gối cong lại đẩy người phía trên ra.
Đại khái là khi dễ bệnh nhân cả người bủn rủn không làm gì được, Mika dễ dàng ngăn cản được động tác của cậu, bàn tay kia lại áp vào ngực cậu. Trái tim của cậu cách xương thịt chạm vào bàn tay ấm áp của đối phương. Kaz nghe thấy tiếng trái tim mình đập ầm ĩ bên tai, rối loạn tựa như là đã quên đi tiết tấu vốn có của nó.
Mika không nói gì. Cảm giác đau nơi bả vai vẫn còn tiếp tục, sống lưng đã dâng lên một loại cảm giác khó chịu kỳ lạ, Kaz muốn kêu hắn lấy tay ra, nhưng nhìn thấy hắn vẫn mang biểu tình tức giận, suy nghĩ lại vẫn là thôi đi.
Bụng dưới của cậu mơ hồ bị thứ gì đó cứng rắn đè lên, giữa những nhịp thở dốc hỏi Mika phát bệnh gì vậy, lúc lên tiếng đuôi mắt cậu đã ướt át đỏ hồng.
Khi cảm xúc trào dâng ùn ùn kéo đến, hàng lông mày của Mika nhíu lại lạnh lùng, đem những yêu đương giận hờn hoặc là những thứ ngổn ngang khác đang đè nơi cổ họng đều vứt qua một bên, cuối cùng chỉ càng dùng sức ôm chặt hơn vào trong ngực.
Vạt áo len trắng mỏng bị đẩy đến trước ngực, năm ngón tay không biết nặng nhẹ xoa nắn bầu ngực mềm mại. Hắn ác ý dùng đầu ngón tay xoa xoa một mảng lớn da thịt mịn màng, nhìn những vết đỏ in trên cơ thể xinh đẹp nhưng thiếu sức sống này. Đầu vú hơi dựng lên, Kaz vô thức ưỡn người lên dựa vào hắn, hô hấp mất đi tiết tấu. Sau đó hắn di chuyển bàn tay, không cho cậu thêm bất kỳ một kích thích nào nữa.
Tình dục không được giải quyết chính là khốn khổ nhất.
Kaz trong cơn sốt nhẹ hoảng hốt ôm lấy hai vai hắn, tầm mắt ngừng trên ngũ quan nghiêm nghị lạnh lùng của Mika. Cậu không phân rõ được sức nóng đang chạy quanh thân thể đến từ đâu, là cơn sốt do cảm lạnh hay là do ngọn lửa từ Mika.
Vị thần trẻ tuổi đã đánh cắp ngọn lửa ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm nhưng nóng bỏng được che giấu dưới hàng lông mi, ánh mắt quá mức ác liệt trào ra sự háo hức, như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim hắn.
Người luôn có năng lực tự chủ cực mạnh rốt cuộc cũng không chịu nổi sự hành hạ này, đưa tay sờ lên cơ bụng của hắn. Những đường cong của cơ bắp rõ ràng và hấp dẫn lộ ra dưới tay Kaz, cậu nhíu mày, không nhìn rõ biểu cảm, đầu ngón tay mang theo ý khiêu khích lướt qua eo hắn rồi lại đi xuống. m lượng truyền vào tai hắn rất nhỏ, Kaz nói: "Muốn làm thì làm đi."
Khuếch trương làm rất qua loa. Kaz nghẹn ngào một tiếng lúc Mika đẩy vào, năm ngón tay trên lưng hắn siết chặt rồi lại buông lỏng ra, để lại một vài vết cào nhàn nhạt mang tính trả thù.
Cảm giác bên trong rất chật chội và ẩm ướt, siết chặt lấy tính khí không để hắn tiến về phía trước. Cơn đau đớn trong dự liệu khiến Kaz ướt nhẹp run rẩy, không tự chủ ngửa về phía sau, mượn bức tường làm điểm tựa để chống đỡ bản thân. Nhưng mà lại bị bức tường trắng lạnh như băng kia kích thích, cuối cùng vẫn lại rơi vào trong vòng tay đã dẫn cậu vào biển lửa của Mika.
Mika nhẫn nhịn chờ cậu thích ứng, tay phải thờ ơ chạm vào ngực cậu, một đường đi xuống bụng dưới.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Muốn anh. Kaz cũng không có nói ra.
Có lúc cậu không thích Mika.
Thích nghi. Bầu bạn. Bất đồng. Ăn ý. Phối hợp. Phụ thuộc. Nhiệt tình. Ngây thơ. Yêu không ngần ngại. Người này cất giấu quá nhiều thứ, như một làn gió biển lao vào cuộc đời cậu. Hai người bọn họ đều có đặc tính của những thiếu niên mới lớn, chính là suy nghĩ quá nhiều. Sau khi gặp nhau đã lảo đảo sóng vai cùng nhau đi về phía trước, không thể tránh khỏi những va vấp, chông gai, sự giáo dục từ nhỏ đến lớn bảo cậu phải dừng lại kịp thời, nhưng Mika vỗ vai cậu nói chi bằng chúng ta mạo hiểm thêm một lần nữa.
Vì vậy bọn họ sinh ra vốn đã khác nhau.
Tranh chấp trong phòng tập. Mika chất vấn cậu có thể hay không xem xét vì đoàn đội mà hạ mình xuống. Kaz hỏi ngược lại nếu vĩnh viễn nhất trí với mọi người thì làm sao có thể có nét độc đáo riêng. Cả hai biết đối phương đều nói những lời thật lòng, nhưng lại nhướng mày không chịu nhượng bộ, giống như chú sói con lần đầu tiên bộc lộ ra sự sắc sảo của mình.
Thật ra thì cậu cảm thấy những lúc âm thầm tranh chấp cũng rất hiếm gặp. Mấy năm chung sống, Kaz biết Mika không phải là người không kìm được những cảm xúc tiêu cực, chính bản thân cậu lại càng không phải. Nhưng khi đối mặt với người này, cậu sẽ bày tỏ ra hết tất cả những suy nghĩ trong lòng mình, tình huống này thật sự rất hiếm thấy. Chính Mika đã lột bỏ lớp vỏ ngoài điềm tĩnh bấy lâu nay của cậu, mở ra một khía cạnh khác của Kaz mà chẳng mấy ai biết đến. Cậu cũng giống như vậy, vô tình chạm đến một tầng chân thật khác của Mika. Nguyên nhân cụ thể là gì, Kaz, người luôn được người ta gọi là "thiên tài", nghĩ rằng mình hiểu.
Giống như ngẫu nhiên bắt gặp biển cả, ánh mặt trời chiếu vào bãi cát vàng. Kaz cuối cùng cũng bước lên bãi biển, chần chừ mà cúi xuống ôm lấy hắn, ôm lấy một góc của nỗi sợ hãi ẩn mình trong làn sóng biển ấm áp.
Sau khi tỉnh táo lại, cảm giác kỳ lạ ở vùng kín da thịt bị xoa nắn, eo của cậu kêu gào vì bị Mika nắm trong tay, tê ngứa và đau đớn. Chiếc áo len bị đẩy đến trước ngực cuối cùng cũng tuột xuống theo sự lắc lư của cơ thể, vạt áo dài buông hờ hững che đi phần eo và hông của Kaz, nhẹ nhàng va chạm với phần đầu đã bị lạnh quá lâu.
Sợi len hơi sần sùi chạm vào khiến cho một dòng điện nhỏ tràn ra khắp thân thể, dọc theo đường đi thổi bùng lên sự run rẩy khiến Kaz không thể kiểm soát. Cậu cố gắng đè thấp hơi thở hổn hển, đưa tay xuống định xoa dịu để làm giảm bớt sự kích thích khiến cậu khó chịu.
Nhưng Mika lại nhìn cậu bằng một ánh mắt thâm trầm, nắm chặt cổ tay cậu đè lại trước ngực, giọng nói khàn khàn mở miệng: "Đừng động."
Dán mình vào thân thể hơi lạnh kia, sự tiếp xúc tay chân đã làm giảm bớt sức nóng từ trong ra ngoài trên cơ thể cậu. Có lẽ là Kaz đã thật sự mê muội cả đầu óc, thế mà lại cúi đầu xuống hướng anh trai đòi hôn. Thăm dò một chút, cậu nghiêng người về phía Mika, dâng lên đôi môi đỏ mọng của chính mình.
Nhưng Mika lại không để ý tới cậu. Người bình thường nhiệt tình nhất trong việc tiếp xúc cơ thể giống như là đã thay đổi tính tình, phớt lờ đi sự đòi hỏi của cậu, vẫn bất chấp tiếp tục động tác.
Cảm giác tính khí đụng chạm vào cơ thể khiến Kaz nghẹn ngào đứt quãng, huyệt thịt nóng hổi bao bọc lấy thứ đang xâm nhập kia, các cơ bắp chưa hoàn toàn thả lỏng lại một lần nữa căng chặt. Cậu không thể tránh khỏi việc tựa vào vách tường rồi lại trượt xuống, bị Mika kéo trở lại đè vào trong ngực.
Sức kích thích từ cơn cuồng phong này quá lớn. Cho dù Kaz cháy sạch hết cả tỉnh táo, cuối cùng cậu cũng ý thức được rằng Mika đang tức giận, vì vậy đành buông bỏ giãy giụa để mặc hắn làm gì thì làm.
Nhưng Mika hiển nhiên không hài lòng với sự im lặng của cậu. Người lớn hơn hai tuổi lại nắm chặt cổ tay cậu hơn, áp sát vào bờ vai và chiếc cổ trắng ngần của cậu mà cắn lên xương quai xanh. Răng nhọn ghim vào da thịt mỏng manh, buộc Kaz phải rên rỉ.
Cậu không thích những thứ nằm ngoài phạm vi kiểm soát, Mika biết điều đó, bao gồm những cảm xúc quá mức, bao gồm cả tình dục không thể khống chế.
Tại sao lại như thế này. Mika lần đầu tiên dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cậu. Luôn cố gắng gắn kết mọi người lại với nhau, cố gắng làm mọi thứ tốt nhất, thành công nhất, mài những áp lực cùng khổ đau không chỉ thuộc về một mình cậu thành một cái gai, không chút do dự đâm vào trong ngực mình. Hắn nhìn thấy những nỗi khổ mà cậu đã phải trải qua, không thể tự do tự tại làm những gì mình muốn mà chỉ có thể giống như những chú chim non phải bay theo đàn. Kẻ xâm lược cảm thấy nổi nóng mà không hề có lý do.
Kaz là người mà hắn muốn dùng tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất để miêu tả. Trong một bài thơ nào đó mà hắn đã đọc qua viết rằng: "你的真实而惊人的存在" (*), và người hiện lên trong tâm trí hắn theo những dòng chữ đó chính là Kazuma.
(*) Một câu trong bài thơ "What can I hold you with?" của Jorge Luis Borges. Nguyên câu trong bản gốc bằng tiếng Anh: "I offer you explanations of yourself, theories about yourself, authentic and surprising news of yourself." Câu "你的真实而惊人的存在" chính là đoạn "authentic and surprising news of yourself". Mình quyết định sẽ không dịch ra, mọi người có thể đi tìm đọc bản gốc cũng như bản dịch của bài thơ này để cảm nhận nhé.
Nhưng không thể tránh khỏi những mâu thuẫn, không thể tránh khỏi những bất đồng. Nắm trong tay toàn cục, theo đuổi sự hoàn hảo là thiên tính của Kazuma, không phải của hắn. Hắn thích chăm sóc và cũng thích dựa dẫm vào những người xung quanh, có thói quen tìm kiếm sự ấm áp và bầu bạn, muốn bằng sự cố gắng chạm đến được ước mơ gắn kết bọn họ lại một chỗ. Mà Kaz thì lại nhìn thấy nhiều thứ quá cao, đứng cũng quá cao, nhất quyết dẫn dắt mọi người đi về phía trước, nhưng lại cam tâm tình nguyện để bản thân mình bị đè ép, quá lãnh đạm, quá hà khắc. Đặc tính của thiếu niên sai khiến, đôi lúc Mika không thể không thừa nhận rằng hắn thấy khó chịu với một Kaz như vậy.
Cho nên rốt cuộc là em đang suy nghĩ cái gì.
Mika che miệng nhìn người yêu gần trong gang tấc, chiếc áo len che đi cảnh đẹp phía trên vòng eo nhỏ, hắn chỉ có thể thuận theo bản tính mà dày vò lỗ nhỏ ấm áp đang ngậm chặt lấy hắn. Động tác quá đáng đã sớm vượt quá phạm vi chịu đựng của Kaz, cậu hiếm khi thấy sự mất kiểm soát ở trên người người này, tuy chống cự nhưng lại luôn nuông chiều mình.
Đầu ngón tay lướt qua da thịt mềm mại nhạy cảm bên hông, sau đó lại dừng lại ở đường cong thanh thoát trên eo. Hắn dùng sức, từ trong hô hấp đang hết sức bình tĩnh của Kaz rít lên một tiếng tê dại. Thân thể trắng nõn mỏng manh dưới bàn tay hắn, có lẽ là ngày mai sẽ lưu lại dấu vết.
Có một bản từ phổ dở dang mà Mika không biết mình đã viết khi nào được đóng ở trên tường, chính tác giả cũng không thèm để tâm đến những góc giấy đã bị hắn vò nát, chỉ giương mắt nhìn vào cặp mắt trong veo lại ướt át của Kaz.
Bóng đêm đã chìm vào được một nửa, Mika cho rằng đây là đôi mắt của một chú hươu.
Có nhiều khoảnh khắc trong quá khứ, hắn đã xúc động nảy ra ý tưởng hôn vào đuôi mắt Kaz, lần này hắn đã thực hiện rồi. Sau khi tiếp xúc thân mật lại kéo dài khoảng cách, chú hươu mông lung nhìn hắn thở dốc, lộ ra răng nanh nhọn.
Chú hươu với cặp răng nanh dài.
Hắn lại nghĩ đến những bông cúc nhỏ. Một nữ sinh không biết tên đến từ trường trung học quốc tế, vừa rụt rè lại run lẩy bẩy giấu một bó hoa cúc trong cặp sách của William. Sau khi phát hiện chỉ im lặng lấy bó hoa ra, đặt lên trên chiếc bàn kính trong phòng khách. Kaz đi học về cay đắng ngồi bên cạnh bàn lật sách ôn tập, hắn thuận tay cầm bó hoa lên áp vào mặt Kaz để trêu chọc cậu.
Kaz né về phía sau một chút, từ phía trên những cụm hoa màu vàng trắng ném tới một ánh mắt bất lực.
Mika lúc đó cũng cảm thấy, thật giống một chú hươu có cặp nanh dài. Hắn cười híp mắt, liền lấy lại bó hoa.
Sau đó William vốn đang yên lặng đọc sách liền đóng sách lại nghiêng đầu qua, liếc nhìn Caelan, với một cái nhìn đầy ẩn ý nhưng cũng giống như là trống rỗng.
"Đừng nhìn em, Will". Đứa nhỏ cái gì cũng hiểu hạ khóe miệng, vươn tay dựa vào phía bên kia của ghế sofa: "Bây giờ có lẽ là mùa xuân, em đoán vậy."
William gật đầu đồng ý. Người ở ngay chính giữa tầm mắt của Mika cùng với hắn gần như là nóng hết cả mặt cùng một lúc. Không bình thường một chút nào, một trận cháy rừng không biết bén rễ từ đâu nhưng lại ngấm vào toàn bộ cuộc sống, giống như hoa cúc mọc lên từng cụm nhỏ, nổ lung tung ở khắp nơi trong tim hắn.
Sau đó trong một lúc vô tình hắn đã đề cập đến cái liên tưởng về hươu với bọn họ, Caelan tỏ ra rất phấn khích, xông lên hỏi rằng William chắc hẳn là mèo đi, vậy thì em là cái gì.
Hắn phỏng đoán rằng đối tượng William Aoyama hiện đang ôm hai con mèo ở trong góc tiếp tục tạo ra những huyền thoại trong cuộc sống. Kaz kìm lại đứa nhỏ đang nhảy tới nhảy lui, bắt đầu cười đùa nói cầu xin khỉ nhỏ Cuba hãy giữ bình tĩnh, sau đó làm ra một cử chỉ từ chối: "Em không làm hươu đâu, em muốn làm con khác cơ."
Mika thè lưỡi ra giả vờ làm một chú chó to trong hai giây, rồi thuận miệng hỏi: "Đây chính là sở thú. Vậy ngươi muốn làm cái gì?"
Kaz ỷ vào lợi thế chiều cao của mình vuốt ve chú chó to, rất mãn nguyện trả lời: "Người huấn luyện động vật."
"Hey! Em biết cái này!" Caelan nhảy xen vào nói, "Nếu như anh đã thuần hóa anh ấy rồi, thì anh sẽ luôn phải chịu trách nhiệm với anh ấy đó."
Mika cảm thấy hơi buồn cười. Mà Kaz lại dang hai tay nhìn sang chỗ khác, thẳng thắn tự tin nói: "Anh đã chịu trách nhiệm rồi."
Khép lại hồi tưởng, Mika chợt hỏi cậu: "Đau không?"
Con người rơi vào cơn nóng như thủy triều trước mắt hắn không tự chủ mà ngửa hàm lên, lộ ra đường viền cổ xinh đẹp. Giống như một con hươu sắp chết. Kaz cắn môi dưới miễn cưỡng phát ra một vài tiếng rên không rõ nguyên nhân, như thể bị mắc ở cổ họng. Không biết có được tính là đã trả lời hay không.
Vì vậy, Mika rút tay lại đỡ hai bên cổ tái nhợt rồi hôn lên yết hầu đang run rẩy, dịu dàng đến mức máu của Kaz cũng đang chảy xuôi theo mùa hè cùng vết cắn của hắn. Kaz quá nhạy cảm đối với sự tiếp xúc cơ thể, những nơi ngón tay hắn lưu lại rất nhanh chóng trở nên đỏ bừng. Mika lặng lẽ vuốt ve eo của cậu, móng tay được cắt tỉa gọn gàng lướt qua đường cong cơ bụng nhấp nhô, để lại một chút vết đỏ rồi nhanh chóng tiêu tan. Cảnh tượng quá mức đẹp đẽ.
Hắn đâm mình vào sâu hơn. Ngoại trừ phía sau lưng, Kaz không còn tìm được chỗ nào khác để dựa vào, thế nên lần nào cũng vùng vẫy rồi lại ngã về phía hắn.
Đi vào quá sâu rồi. Huyệt thịt mềm mại lại lưu luyến cắn chặt lấy hắn, cho đến khi hắn đụng phải một chỗ nào đó, Kaz đột nhiên run lên, ngay cả khi cắn cổ tay mình cũng không kìm được tiếng nức nở.
Hắn biết mình đã tìm đúng chỗ, trong lòng chợt lóe lên một ý muốn trêu đùa, chỉ ung dung chầm chậm đụng vào chỗ đó, không thực hiện động tác tiếp theo. Tính khí của Kaz rỉ ra một ít chất lỏng trong suốt, hắn vô tình thấy được một khắc đó, đưa tay ra tùy ý vuốt vuốt mấy cái, mức độ này đủ để câu người nhưng lại chẳng đủ để thỏa mãn.
Kaz càng run rẩy dữ dội hơn, quanh mắt cùng hai gò má đỏ ửng trông rất ốm yếu. Khoái cảm chầm chậm xông tới, giống như quấn chặt quanh cậu, nhưng lại không để cho cậu sảng khoái. Cậu hoàn toàn bị cuốn theo cái cảm giác sung sướng cùng đau đớn mà Mika ban tặng, trong niềm sung sướng nhỏ nhoi như tra tấn người, cậu nghe thấy Mika gọi tên mình.
Mika nhướng mày đối diện với ánh mắt của cậu. Vì vậy không cần phải hỏi, cậu cũng đã biết Mika nghĩ gì. Người lớn tuổi hơn mong đợi sự nhượng bộ hiếm thấy từ cậu.
Tính khí vẫn đỉnh vào chỗ kia khiến eo cậu mềm nhũn ra, ý thức cậu hỗn độn nhanh chóng quên mất luôn mình là ai. Mika thích nghe cậu ở trên giường thỉnh thoảng nói vài câu ngoan ngoãn. Nhưng cậu vẫn cứ khăng khăng không thuận theo ý hắn.
Không nói tiếng nào, giống như lúc chờ được hắn đút ăn, Kaz thè đầu lưỡi ra một chút ngẩng mặt đối hắn, thẳng tắp hôn lên. Đầu lưỡi đỏ tươi cùng răng môi của hắn vừa chạm vào đã liền tách ra, phương pháp khiêu khích quen thuộc. Hắn không thuận theo cũng không buông tha càng làm sâu thêm nụ hôn này, cho đến khi nhìn thấy một chút lóng lánh trong tầm mắt u tối.
Kazuma khóc. Trong ánh sáng mờ ảo Mika nhìn thấy giọt nước trong khóe mắt yêu kiều của cậu, nước mắt nức nở không thể kiểm soát run rẩy chảy ra từ đôi mắt ấy, dọc theo đường viền cơ thể không biết rơi vào đâu rồi. Kaz trong cơn sóng tình gắt gao ôm lấy bả vai hắn, răng nanh đâm vào da thịt nơi đầu vai, để lại dấu vết cùng cảm giác đau đớn rõ ràng.
"Mika. Mika." Kaz cứ lặp đi lặp lại tên hắn trong cổ họng. Người bị gọi gần như không biết phải làm sao, thần trí hắn đã bị lời nỉ non của con mồi câu đi mất.
Cắn như một con thú chưa được thuần hóa. Kaz chớp đôi mắt ngấn lệ cắn hắn cho hả giận tựa như bài xích từng câu nói của hắn. Không nói phải trái, tùy ý bộc lộ và phản kích như cậu muốn. Mika đã đập tan sự kiềm chế bẩm sinh của cậu, bỏ đi các góc cạnh rải rác bên trong, từ giữa những cảm xúc bành trướng cùng những mảnh vỡ nhỏ máu mang ra một Kazuma Mitchell mà những người khác vĩnh viễn không thể nhìn thấy.
Nhưng cái bộ dạng này cũng không tệ. Tay phải của Mika đặt bên cổ Kaz, lòng bàn tay ôm lấy từng nhịp đập sống động của động mạch cảnh. Xé bỏ nhãn mác, vứt đi những luật lệ cứng nhắc, Kazuma vĩnh viễn là Kazuma với hắn là tốt rồi.
Không biết là vô tình hay cố ý, bắp chân của Kaz kẹp sau eo hắn, cọ xát từng chút. Mất khống chế. Tan vỡ. Ý loạn tình mê. Hắn đem một Kazuma mà chưa từng có ai khác nhìn qua thu hết vào mắt, giống như là đọc một tập sonnet mực vẫn chưa kịp khô.
Phóng thích mãnh liệt. Khoảnh khắc lên đỉnh, hắn cắn vào bên cổ của Kaz, để mặc đối phương vùng vẫy giãy giụa trong vòng tay hắn. Phần eo dưới lòng bàn tay khô nóng, Kaz thở hổn hển gấp gáp, đầu ngón tay vô lực vuốt ve trên đầu vai hắn. Giống như thể vừa mới biết rằng Kaz phát sốt, một chút cảm giác tội lỗi từ từ hiện lên trong lòng.
Nhưng Kaz lại kêu tên của hắn, hết lần này đến lần khác đều cắn chặt hai âm tiết quen thuộc nhất giữa kẽ răng. Thế là hắn bị tình yêu va phải ngập tràn cả cõi lòng, cả tay chân đều dâng lên cảm xúc nóng bỏng, cả một mùa vui vẻ gom hết lại trong một nụ hôn. Người sốt nhẹ hẳn phải là hắn.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ Mika mở miệng hỏi cậu: "Muốn nói gì đó sao?"
"Em không biết." Kaz đưa tay lên dùng ống tay áo len dài lau qua gò má mình, xúc cảm ướt đẫm, là nước mắt hay là mồ hôi. "Em không biết phải nói thế nào."
Mika cũng không biết phải nói như thế nào. Hắn im lặng một hồi lâu rồi ôm chặt lấy Kaz.
Kaz cười mấy tiếng ở bên tai hắn, nói: "Anh như thế này thật sự rất giống một đứa con nít. Nhiều lắm là 13 tuổi."
Mika vỗ vỗ lưng cậu: "Trên phương diện sinh lý và pháp luật mà nói, anh lớn hơn em 2 tuổi."
Kaz bĩu môi trả lời hắn: "Em không quan tâm."
Sau khi tỉnh táo trở lại cả hai người đều im lặng một lúc. Mika nghe thấy tiếng thở dài của mình, biểu tình dịu lại không nhìn ra được ý tứ gì. Hắn chẳng qua chỉ âm thầm nhìn Kaz.
Vì vậy Kaz đã tự buông bỏ chính mình, vùi đầu vào cổ hắn, năm ngón tay vẫn nóng lên lỏng lẻo ôm lấy gáy hắn, giọng khàn khàn nhỏ nhẹ nói: "Đừng tức giận mà."
Cơn nóng của hắn đã vơi đi một chút. Mika cảm thấy rằng mình có thể có chút mềm lòng.
Đại khái là không được bao lâu nữa Kaz sẽ lại như cũ tiếp tục cùng hắn ồn ào vì một chuyện nào đó.
Nhưng nói thế nào thì nói, được rồi, vấn đề không lớn.
"Sau này đừng nói chuyện khi vẫn còn xúc động nữa." Mika nói như muốn than thở.
Kaz điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn rồi ủ rũ trả lời hắn: "Lỡ như em vẫn muốn nói chuyện với anh thì sao?"
Mika im lặng một lúc: "Được rồi. Vậy thì em có thể nói với anh."
Hắn ôm lấy Kaz rồi ngã xuống giường, cúi người về phía trước và đặt lên môi bạn trai một nụ hôn giản đơn như một đứa trẻ con đang giận dỗi.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip