Chương 5

Tên khất cái đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới đúng là cái người vào nhầm cửa thời không, đi đến Yến Quốc - Vân An.
Biểu tượng VCR bên mắt trái của Vân An nhấp nháy ghi hình thiếu nữ trên xe bò.
Vân An đến Yến Quốc đã 3 tháng, về phần nàng vì sao lại lưu lạc đến đây, ta phải nói từ hai tháng trước.
Vân An xuyên qua một vùng núi hoang, đi hơn nửa tháng mới nhìn thấy người, Vân An hưng phấn cực kỳ, mở ra thiết bị ghi hình chạy về phía thôn.
Ngoài thôn có một dòng suối nhỏ, uốn lượn trong vắt, Vân An đi hơn nửa tháng cũng chưa tìm được chỗ rửa mặt, nhìn thấy dòng suối nhỏ mắt sáng ngời, bước nhanh đến bên bờ suối đầu tiên là rửa mặt sạch sẽ, sau đó ngồi trên tảng đá bên dòng suối, cởi giày vớ, cuộn ống quần lên ngâm hai chân trong nước suối.
Giày ở cổ đại rốt cuộc so ra kém giày hiện đại, Vân An đi hơn mười ngày đường núi, đường đất, lòng bàn chân đều nổi lên vết chai, có thể hảo hảo ngâm một chút miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.
Đúng lúc này, vài vị phụ nhân ôm chậu kết bạn mà đến, nhìn thấy Vân An thì nhao nhao dừng lại, Vân An đứng ở trong dòng suối chắp tay với đám phụ nhân kia tuân theo giọng cổ học tập ở Thời Gian Đảo, nói: " Chư vị thẩm nhân, dám hỏi nơi này là nơi nào?"
Vân An cũng không khởi động hệ thống ngụy trang, nhóm phụ nhân trên dưới đánh giá Vân An, thấy ngực nàng nhô lên không giống nam tử, lại thấy Vân An mặc một bộ trang phục nam tử cổ quái, còn lớn mật rửa chân trong dòng suối, có chút lưỡng lự.
Một vị phụ nhân lớn mật chút đứng ra, hỏi: "Nơi đây là Tuyền thôn, ngươi là công tử nhà ai? Nương nhờ họ hàng hay là thăm bằng hữu?"
Vân An cười, chỉ chỉ chính mình ngực: "Ta là nữ tử."
Đơn giản bốn chữ, lại làm cho nhóm phụ nhân này nổ tung, các nàng phát ra một trận kinh hô, tiến đến cùng một chỗ thì thầm, không đợi Vân An lại mở miệng các nàng đã đào tẩu giống như gió .
Vân An sờ sờ cái mũi, lại nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, không rõ chuyện gì.
Bất quá, nhìn đến những người đó mặc trang phục cổ đại, lời nói của mình cũng có thể nghe hiểu, Vân An đã yên tâm, nàng lại ngồi trở lại tảng đá ngâm chân, chuẩn bị mang giày rời đi.
Đúng lúc này một nhóm người từ trong thôn lao ra, đều là nam tử, khí thế hùng hổ.
Bọn họ đi đến trước mặt Vân An, nhìn thấy Vân An đang mang giày, lập tức nổ tung chảo.
"Đồi phong bại tục, đồi phong bại tục!"
"Rõ như ban ngày, rốt cuộc là nữ tử nhà ai không biết liêm sỉ như thế, mặc y phục của nam tử, còn lộ thân thể?"
"Bắt nàng đi gặp trưởng thôn!"
Không biết ai hô một tiếng, làm cho một đám nam tử ùa lên, trải qua một năm ma quỷ huấn luyện Vân An cũng không phải là một kẻ đầu đường xó chợ, nhẹ nhàng tránh đi công kích của nam tử.
" Các ngươi làm gì vậy? Sao các ngươi lại bắt ta?"
Trong đó một lão giả thấy Vân An thân thủ mạnh mẽ, đối mặt với một đám nam tử cũng có thể thản nhiên còn lên tiếng chất vấn, thật sự không giống hành vi của nữ tử, liền cau mày hỏi: "Ngươi rốt cuộc là...... Cô nương vẫn là công tử?"
"Tự nhiên là cô nương."
Lão giả trợn tròn hai mắt, giận dữ mắng: "Há có lý này, ngươi, ngươi...... Theo tộc pháp địa phương, nữ tử trước mặt mọi người lộ thân thể đương tròng lồng heo, đem nàng bắt lại cho ta!"
......
Đối phương người đông thế mạnh, Vân An đem hết cả người thủ đoạn mới có thể chạy thoát, về sau nàng không thể không sử dụng bộ da mô phỏng nửa trên của nam tử kia, một đường đi một đường hỏi thăm, phát hiện mình vậy mà bị truyền tống tới một triều đại không tồn tại trong lịch sử Trái Đất.
Nơi này tên là Đại Yến Quốc, trình độ phát triển tương tự như Minh Triều thời trung cổ, kinh tế hàng hóa rất thịnh vượng, thương nhân địa vị xã hội tuy thấp, nhưng không có nhiều hạn chế đặc biệt.
Cùng rất nhiều vương triều phong kiến giống nhau, Đại Yến Quốc cũng là nam tôn nữ ti, nhưng chế độ phong kiến nơi này chưa bao giờ nghe thấy.
Nữ tử không chỉ không thể nhập sĩ, mà trên thương trường hầu như không có nghề nghiệp nào mà nữ tử có thể tham gia, ngay cả ra cửa cũng có rất nhiều điều cấm kỵ.
Vân An là cô nương gia chưa xuất giá, ban đầu hành vi ngâm chân kia, một khi bị quan phủ bắt được trừng phạt bằng kẹp tay hoặc vả miệng, có một số vùng dân phong bưu hãn còn có thể bị ngâm trong lồng heo hoặc chấp hành hỏa hình!
Người Yến quốc tuy rằng cũng nói Hán ngữ, nhưng bọn hắn sử dụng văn tự giống như kết hợp giữa tượng hình và chữ triện, nét bút phức tạp, khó có thể phân biệt. Vân An một chữ cũng không quen biết......

Ở nơi này, tiền tệ cơ sở là hình tròn đục lỗ vuông, thường gọi là tiền đồng, giao dịch số lượng lớn sử dụng thỏi bạc, nhưng hình dạng không giống với nguyên bảo cổ đại ở Trái Đất, có hình dạng giống xà phòng thơm Safeguard. Chỉ có vàng mới được đúc thành hình Nguyên bảo, ngân phiếu cũng có, mục đích sử dụng giống như sổ tiết kiệm trên Trái Đất, chủ yếu được sử dụng để lưu trữ hoặc trao đổi chứ không thường sử dụng cho các giao dịch hàng ngày.

Trên tất cả các loại tiền tệ lưu thông ở Yến quốc đều in chữ Yến quốc, chỉ có triều đình mới có thiết bị đóng dấu, chữ trên đồng tiền tương đương với dấu chống làm giả trên tờ tiền ở Trái Đất, nếu trên tiền không có ấn văn tự của quan phủ, xử lý giống như làm tiền giả, một khi phát hiện sử dụng tiền giả, nhẹ thì lưu đày, nặng thì chém đầu.

Sau khi biết được chân tướng, Vân An trước mắt tối sầm, khóc không ra nước mắt.

Chính mình cực cực khổ khổ học kiến thức lịch sử hoàn toàn không dùng được, khắc khổ luyện tập chữ viết bằng bút lông cũng không có đất dụng võ, ngay cả tiền bạc mang theo cũng không thể dùng!

Lúc trước Vân An đã dự đoán tới loại tình huống này, đặc biệt thỉnh phòng thí nghiệm cho mình chuẩn bị một ít bạc vụn cùng hạt đậu vàng, chung quy là một nước cờ cuối cùng.

Quan trọng nhất là: tất cả quần áo trên người Vân An và trong không gian đều không phù hợp với hình thức trang phục ở Yến quốc, may mắn là thôn làng mà Vân An đi qua lúc đầu tương đối hẻo lánh, nếu bị người ta coi là mật thám của địch quốc kia cũng không phải là đùa giỡn.

Trải qua suy xét thận trọng, Vân An từ trong không gian lấy ra chủy thủ, đem quần áo trên người cắt nát nhừ, lại vứt trên mặt đất giẫm mạnh một trận khiến chúng bẩn thỉu rách nát, mặc ở trên người giống khất cái như đúc.

Vân An nghĩ: Như vậy cũng tốt, giáo sư Lý không phải nói muốn định nghĩa mình là một hạt bụi trong dòng nước lũ lịch sử sao? Như vậy đủ bụi chưa?

Để diễn cho trọn vai, Vân An còn mở ra búi tóc vò rối tung, dùng bùn đất bôi lên mặt và cổ cùng cánh tay một hồi, tuy rằng triều đại này không tồn tại trong lịch sử Trái Đất, rất có khả năng chỉ là không gian phản chiếu của Trái Đất, nhưng là một nhà du hành thời gian có trách nhiệm, Vân An không muốn mang lại hiệu ứng bươm bướm cho thời không này.

Cỗ máy thời gian sẽ đón mình vào đúng thời điểm ba năm sau, Vân An tính toán thật tốt quý trọng cơ hội này, đem tất cả những gì mình nhìn thấy đều ghi chép lại.

Mặc dù không thể xuyên qua các điểm đã xác định theo yêu cầu của phòng thí nghiệm, nhưng phát hiện thời không song song cũng là một bước ngoặt quan trọng trong lịch sử khoa học nhân loại.

Cải trang thành khất cái cũng có chỗ lợi, đó chính là mát mẻ.

Khí hậu Yến quốc so với Trái Đất còn nóng hơn, mới tháng 5 nhiệt độ đã tiếp cận Trái Đất nóng, không ai truy cứu dung mạo của khất cái, cho dù Vân An ngẫu nhiên xắn tay áo cùng ống quần lên, cũng không ai tới trách cứ nàng.

Ở phía bên kia, Vân An đang hào hứng thông qua tầm mắt tiến hành quay chụp thiếu nữ trên xe bò, lại không nghĩ nam tử nông dân kéo xe chú ý tới hành vi của Vân An.

Xe bò ngừng lại, Vân An thầm nghĩ không xong, loại chuyện này đã không phải là lần đầu tiên xảy ra, nàng lập tức quay đầu chạy như bay.

Phía sau quả nhiên truyền đến tiếng mắng chửi tức giận của nam tử nông dân, chỉ là hắn muốn đuổi kịp Vân An là không có khả năng, huấn luyện ma quỷ cũng không phải là luyện vô ích.

Vân An thông qua mấy lần bị người truy đánh suy ra kết luận, tố chất thể chất của mình thuộc loại hàng đầu ở Yến quốc.

Vân An khẽ cười một tiếng, vừa chạy vừa giải thích nói: "Quốc gia này thực phong kiến, so với xã hội phong kiến ở Trái Đất còn muốn nghiêm trọng, đặc biệt là tính trói buộc đối với phụ nữ theo tôi là cực kỳ vô nhân đạo, may mà có thân da nam tử này, bằng không tôi thật là một bước khó đi, vừa rồi tôi nhìn chằm chằm cô gái chưa lấy chồng của người ta như vậy, nhất định phải bị đánh loạn một trận, tuy rằng tôi không có ý xúc phạm chỉ vì thu thập tài liệu nghiên cứu, nhưng vẫn là tận lực tránh xung đột thì tốt hơn."

Vân An một hơi chạy ra ước chừng 1km mới thu chân dừng lại, trước mắt xuất hiện một tòa thành trì, đây là tòa thành trì đầu tiên Vân An nhìn thấy khi đi tới Yến Quốc.

Vân An đem thành trì trước mắt quay chụp một hồi, thấp giọng nói: "Thành trì của Yến Quốc rất giống thành trì cổ đại ở Trái Đất, đáng tiếc hai chữ trên tấm biển kia tôi không biết, cửa thành có thủ vệ, trên tường thành còn có vệ binh tuần tra, hẳn là một thành lớn! Đi, tôi dẫn mọi người đi vào xem một chút."

Vân An đi tới cửa thành, chắp tay hướng về phía thủ vệ cửa thành hỏi: "Xin hỏi quan gia, đây là nơi nào?"

Binh lính nhìn khất cái trước mặt, lạnh mặt quát: "Mắt trên mặt ngươi dùng để trang trí sao? Chính ngươi không thấy sao?"

"Ta không biết chữ."

"Lạc Thành, đi đi đi."

"Cảm ơn" Vân An theo thói quen mà cảm ơn, mỉm cười cùng binh lính lướt qua, không thèm để ý thái độ ác liệt của binh lính. (là cảm ơn chứ không phải đa tạ do Vân An vẫn chưa quen xài từ cổ nhé mọi người)

Binh lính có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn bóng lưng Vân An, thấy Vân An nhìn trái nhìn phải, trong miệng lẩm bẩm, còn chạy đến một bên gõ gõ gạch lát trên tường thành, binh lính cười nhạo một tiếng, nói: "Thì ra là một tên khất cái điên"

Vân An thính lực rất tốt, lại chỉ là cong cong khóe miệng, không có biểu hiện gì nữa.

Lúc này, thể xác và tinh thần Vân An tràn đầy năng lượng tích cực, một mặt là sự hưng phấn du hành xuyên không vẫn chưa phai nhạt, mặt khác Vân An lại đắm chìm trong lạc thú "Giả trư ăn thịt hổ".

Trình độ phát triển ở Trái Đất cùng Yến Quốc căn bản không ở một cái duy độ, là một thiên ngoại du khách đến từ nền văn minh cao cấp, Vân An sắm vai khất cái ti tiện nhất, loại thân phận cùng nội bộ tương phản mãnh liệt này làm Vân An cảm thấy đặc biệt kích thích.

Vân An cảm thấy trên vai mình mang sứ mệnh thiêng liêng của "Kế hoạch trường sinh của Nhân loại", nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt giao phó của giáo sư Lý, tồn tại như bụi bặm, ẩn núp bên trong muôn nghìn chúng sinh, quan sát cùng ký lục.

Cho nên, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng an toàn của Vân An, bất luận chuyện gì đều sẽ không chọc giận Vân An.

Vân An thầm nghĩ: Không biết trên Trái Đất có ai tồn tại giống mình hay không? Một nền văn minh vĩ độ cao khác cũng sẽ cử người quan sát Trái Đất hay không?

Nghĩ đến đây, trong lòng Vân An đột nhiên sinh ra một cổ dũng cảm.

Nàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm, cất cao giọng nói: "Biệt nhân tiếu ngã thắc phong điên, ngã tiếu biệt nhân khán bất xuyên*, ha ha, đại khái chính là feel này. " (*Người khác cười ta quá điên, ta cười người khác nhìn không thấu. - Đường Bá Hổ)

Giọng của Vân An không nhỏ, người đi đường chung quanh dừng bước chân nhìn về phía Vân An, mắt đều lộ ra kinh ngạc.

Câu thơ tuyệt diệu như vậy cư nhiên có thể từ trong miệng một tên khất cái nói ra, chỉ là nửa câu sau lại lừa môi không đúng miệng ngựa*, vì sao bỗng nhiên nhắc tới cái gì "Phì du" (feel)? (*tương tự như câu râu ông nọ cắm cằm bà kia)

*********

Editor: Cầu thả sao, hihi <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip