1. Zata ơi, Zata à... ( Laville x Zata) [R18]
(Lời tác giả: Cảnh báo có cảnh nóng R18 nhưng rất ít ("thịt vụn" thôi ạ) nên mình nhắc trước cho mọi người đừng trông đợi quá nhiều.)
Hôm nay Tiểu đội Ánh Sáng không có nhiệm vụ nên Laville dành thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của mình để tập luyện nhắm bắn tầm xa. Cậu tập trung đến nỗi đã quá giờ cơm trưa mà không hề hay biết, mãi cho đến khi cái bụng đói mốc meo bắt đầu biểu tình thì cậu mới ngừng tập để đi ăn. Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng vàng ươm cùng với những cơn gió nhẹ nhàng rất thích hợp để Laville đánh một giấc ngon lành nơi thảm cỏ xanh mướt dưới tán cây trong vườn hoa phía sau sân tập.
Laville tận hưởng sự yên tĩnh và thoải mái ở nơi vắng vẻ chẳng mấy người qua lại nằm một góc trong vườn hoa này. Cậu kéo cặp mắt kính xuống để che bớt mấy tia nắng chói chang cố xuyên qua kẽ lá trêu chọc cậu, đang chuẩn bị chìm vào mộng đẹp thì nghe thấy tiếng bước chân sột soạt trên thảm cỏ ngày một tiến gần về phía mình. Một giọng nói quen thuộc cất lên:
- Laville?
Zata có vẻ ngạc nhiên khi thấy Laville nằm trên bãi cỏ, cậu đeo mắt kính làm anh không rõ là cậu đang ngủ hay thức. Laville bỗng nảy ra ý tưởng giả vờ ngủ rồi hù Zata thử xem có làm anh giật mình hay không. Giọng Zata lần nữa cất lên:
- Laville? Laville!... Ngủ rồi?
Không thấy cậu trả lời, Zata tiến lại gần hơn, Laville nghe tiếng bước chân đều đều trên cỏ, rồi một khuôn mặt xuất hiện trước mắt cậu. Zata nhìn cậu chằm chằm, dường như anh đang suy tư gì đó, Laville hé mắt nhìn lên anh, cặp kính của cậu khiến Zata không phát hiện được cậu đang lén quan sát anh. Định bật dậy để hù Zata thì khuôn mặt anh đột nhiên phóng đại trước mắt cậu, gần đến mức Laville có thể nghe được hơi thở ấm nóng của anh trên trán cậu. Thật may là cậu không ngồi bật dậy, nếu không thì cú va chạm sẽ khá là đau đấy.
Laville vẫn nằm yên tại chỗ, lặng lẽ quan sát xem Zata định làm gì, anh chần chừ khá lâu, dường như đang ngắm nghía gì đó trên khuôn mặt cậu. Anh cứ nhìn chăm chú một điểm nào đó trên khuôn mặt Laville khiến cậu tự hỏi có phải lúc nãy ăn trưa vẫn còn vụn bánh mì dính trên mặt mình hay không. Bị nhìn lâu đến ngượng, Laville toan gọi Zata thì anh nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cậu. Xúc cảm ấm áp dịu dàng lướt qua cánh môi nhẹ tựa gió thoảng, nhưng nó khiến trái tim cậu như muốn vỡ tung. Zata ơi, Zata à... Anh vừa làm cái quái gì vậy?
Laville rất muốn hỏi Zata nhưng lại sợ anh nghe thấy tiếng trái tim đang đập loạn trong lồng ngực cậu lúc này. Hình như anh nhận ra bản thân vừa làm gì, vội vàng bỏ đi mất, mặc cho cậu nằm một mình ở đó với mớ cảm xúc rối bời khó gọi tên. Laville nằm thật lâu, cậu đưa tay mân mê đôi môi mình một lúc, tự hỏi nụ hôn kia có tính là hôn không? Sao nó nhẹ nhàng và dịu dàng quá đỗi? Và nó diễn ra cũng quá nhanh đi... Cậu đã tưởng mình nằm mộng dù chưa chìm vào giấc ngủ, nhưng sự thật bản thân cậu rõ hơn ai hết, nụ hôn kia là thật chứ chẳng phải mơ đâu.
Zata ơi, Zata à... Hôn trộm như thế thật là ích kỷ quá! Cậu phải làm sao với đống hỗn độn trong tim đây? Hôn như thế nghĩa là " yêu" phải không? Hay chỉ có mình cậu đơn phương anh nên mới ảo giác... Không! Laville khẳng định cậu không mơ, cậu có ngủ tí nào đâu, hoàn toàn tỉnh táo. Cậu nhớ ánh mắt do dự anh nhìn cậu, nhớ lọn tóc anh trêu đùa yết hầu cậu đến ngứa ngáy hết cả người, nhớ hơi thở anh sượt qua cằm cậu nhộn nhạo tận trái tim và nhớ cả xúc cảm ấm áp khi đôi môi anh ép nhẹ lên môi cậu. Laville không hề nằm mộng, nếu là mơ thì sao cậu có thể nhớ rõ từng chi tiết chân thực đến như vậy?
Zata ơi, Zata à... Anh có biết anh đã làm cái quái gì không? Giá mà anh giống như trong những giấc mơ thầm kín hằng đêm của cậu thì cậu đã khổ sở với đống cảm xúc hỗn độn trong tim mình lúc này. Laville yêu Zata, nhưng cậu không dám thổ lộ với anh vì cậu sợ anh sẽ ghê tởm mà né tránh cậu. Vậy nên Laville chỉ dám gặp anh trong những giấc mơ, nơi anh sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt đượm lửa tình, nơi anh sẽ rên rỉ dưới thân cậu để cả hai hòa quyện vào nhau. Zata trong những giấc mơ của cậu luôn khao khát cậu đến tột cùng, anh sẽ hôn cậu cho tới khi cả hai thiếu dưỡng khí mới chịu buông ra để rồi lại tiếp tục nụ hôn khác như những kẻ say tình chẳng thể dứt khỏi nhau; anh sẽ siết chặt lấy hông cậu bằng đôi chân thon dài rắn chắc của mình để cậu chạm đến nơi sâu thẳm bên trong anh; anh sẽ vòng tay ôm lấy cậu mà van nài, gọi tên cậu bằng giọng đầy đê mê mà gợi dục cho tới khi cậu lấp đầy bên trong anh bằng thứ chất lỏng trắng đục ấm nóng. Zata trong mộng luôn nhuốm màu dục vọng chứ không thuần khiết như nụ hôn thoáng qua kia.
Zata ơi, Zata à... Nếu anh biết được kẻ nằm đây tham lam đến mức muốn chiếm đoạt cả thân thể lẫn trái tim anh thì anh có hôn kẻ đó dịu dàng như thế nữa không? Lạ thật đấy! Anh có phải thánh nhân đâu? Sao nụ hôn của anh lại có thể thanh tẩy mọi dục vọng xấu xa trong cậu thế? A! Thật muốn chạy theo anh để hỏi rõ... A! Thật muốn nói hết cho anh mọi thứ mà... A! Thật muốn anh cũng yêu cậu nhiều như cậu yêu anh...
Zata ơi, Zata à... Anh đang ở đâu vậy? Đừng bỏ lại cậu với đống hỗn độn trong tim thế này chứ? Anh phải chịu trách nhiệm về nụ hôn đó. Làm ơn hãy nói với cậu ý nghĩa của nụ hôn đó là gì đi!
Laville ngồi bật dậy, cậu chạy thật nhanh tìm kiếm bóng hình quen thuộc của anh, mặc kệ đám người trong Cung Điện Ánh Sáng nhìn cậu như kẻ điên. Cậu đã hỏi Rouie nhưng cô bé không biết Zata đang ở đâu, cậu hỏi Tulen đại nhân nhưng ngài ấy chỉ bảo không biết rồi đuổi cậu ra ngoài, cậu hỏi Enzo nhưng chỉ nhận được cái liếc mắt dửng dưng... Laville đã lục tung cả Cung Điện nhưng chẳng thấy Zata đâu. Cậu chạy đi tìm kiếm nhưng rồi lại trở về chỗ cũ cùng nỗi thất vọng xen lẫn chút giận hờn.
- Zata ơi, Zata à... Anh là đồ xấu xa... Hôn trộm người ta rồi bỏ đi mất. Có biết là nụ hôn đầu của người ta không hả??? Anh mà...
Một chiếc lông vũ màu đen ánh xanh đáp xuống vai Laville nhẹ nhàng như cái cách chủ nhân nó đã hôn cậu. Laville ngước lên thì nhìn thấy trên cành cây người mà cậu lật tung cả Cung Điện Ánh Sáng lên để tìm kiếm cả buổi chiều. Zata biết mình bị phát hiện, anh định bay đi thì đột nhiên choáng váng rồi mất thăng bằng mà trượt ngã khỏi cành cây. Tưởng sẽ về với vòng tay của đất mẹ nhưng anh lại rơi vào cái ôm ấm áp của người kia.
- Zata ơi, Zata à... Sao anh lại trốn em chứ?
- Tôi không có trốn cậu... – Anh gượng gạo cất lời, tránh né ánh mắt nghiêm túc của Laville. – Còn nữa, mau thả tôi xuống, lúc nãy là cậu dùng Đạn Thần Quang đúng không?
- Zata ơi, Zata à... Anh nghĩ em sẽ để anh đi sau khi anh khiến trái tim em như muốn nổ tung trong lồng ngực như vậy sao? Nếu anh không nói cho em biết vì sao anh lại h...
- Cậu nằm mơ thôi. - Zata ngắt lời cậu, anh bắt đầu vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của Laville nhưng không thể.
- Ồ? Là mơ ư? Vậy tại sao anh lại trốn em? Tại sao lại tránh né em? - Laville vừa hỏi, vừa siết chặt cái ôm quanh eo Zata, dù anh có đánh cậu thì cậu cũng sẽ không để anh bỏ chạy thêm lần nào nữa. - Hơn nữa, lúc anh đến thì em còn chưa ngủ mà. Zata ơi, Zata à... Nói cho em biết tại sao anh hôn em được không? Nếu anh không nói, chắc trái tim em sẽ vỡ vụn ra mất. Đừng có tra tấn em bằng nụ hôn mơ hồ đó có được không?
-...
Zata mím chặt môi, anh im lặng không nói gì càng khiến Laville ngứa ngáy trong lòng, nhưng không hiểu sao cậu lại kiên trì đến lạ, cứ ôm chặt lấy anh mà chờ đợi câu trả lời. Một lúc lâu sau, khi hoàng hôn đã nhuộm đỏ chân trời, Laville tưởng như chẳng thể nghe được câu trả lời của Zata thì anh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu. Đôi đồng tử màu hổ phách dưới ánh hoàng hôn như đang cháy rực lên, xoáy sâu vào đôi mắt đầy trông đợi của cậu. Zata từ từ khép hàng mi dài, che đi ánh lửa đang nhảy múa phản chiếu trong đôi mắt Laville, anh đưa tay kéo cậu lại gần, hơi thở cả hai quấn quýt. Anh hôn cậu. Không phải nụ hôn chứa dục vọng trong giấc mộng hằng đêm của cậu mà sao vẫn đầy khao khát, không phải nụ hôn trộm dịu dàng thuần khiết thoáng qua mà sao vẫn khó tin lạ lùng.
- Zata ơi, Zata à... Em yêu anh!
- Anh cũng yêu em, Laville!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip