Chap 10

Tiền Côn theo thói quen thức dậy từ rất sớm kể cả hôm nay là ngày chủ nhật, hắn dạo một vòng ngắm những khóm hoa mình trồng đã chớm nở mấy nụ hoa nhỏ khiến hắn mỉm cười thỏa mãn, rồi đi vào trong bếp dùng bữa sáng. Thức ăn trên bàn đều là do dì giúp việc chuẩn bị từ sớm, ban đầu hắn cũng không định thuê người làm vì hắn chuộng sự tự do, thoải mái không muốn về đến nhà lại phải tiếp tục bị ánh mắt người ngoài dò xét. Nhưng sau vài lần đi sớm về muộn không kịp dùng bữa mà ở nhà lại chẳng có gì ăn hắn mới quyết định thuê người giúp việc bán thời gian. Làm việc với hắn không quá vất vả chỉ cần chuẩn bị ngày ba bữa cơm tranh thủ thời gian hắn không ở đây dọn dẹp nhà còn những lúc khác không cần thiết phải có mặt.

Sau bữa sáng Tiền Côn đi lên phòng thay đồ chuẩn bị cho chuyến đấu giá từ thiện đầu giờ chiều. Buổi đấu giá này thuộc tầm trung phải nói là quy mô khá nhỏ hắn nghĩ không nhất thiết phải góp mặt vậy mà đêm qua đang trong giấc mộng Tiền Côn bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc. Ngài Lưu có ý mời hắn tới đó cùng nên hắn không có cách nào từ chối vâng vâng dạ dạ rồi đắp chăn ngủ tiếp.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hội trường nơi đấu giá tuy mang danh là quy mô nhỏ nhưng cách trang trí rất tinh tế. Nhà đầu tư cũng thuộc dạng người có tiền, nên muốn phô trương thân thế bằng mọi cách ngặt nỗi mục tiêu là gây quỹ từ thiện nếu làm khoa trương lại sợ bị lời ra tiếng vào nên để người đi lan tin đây chỉ là buổi đấu giá nhỏ. Cứ xem như là vỏ bọc không quan trọng hơn hết vẫn là nội thất bên trong.



Chủ tịch tập đoàn Zehn Liu ngài Lưu Chính đã yên vị ở chiếc ghế được đặt ở hàng đầu, ông thong thả ngắm nhìn xung quanh chờ nhân vật mình hẹn xuất hiện. Chẳng bao lâu người đó đã có mặt ở cửa vẫn như mọi khi nở treo lên môi một nụ cười tiêu chuẩn, cúi chào vài vị quan chức rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh ông.

- Ra là con cũng biết nhiều lễ nghĩa như vậy_ Ông liếc mắt sang cậu con trai quý tử của mình lắc đầu ngán ngẩm nhìn nó xem không khác nào một đứa trẻ bị ba mẹ ép đi học vào buổi sớm may nhờ có gương mặt giống ông mới cứu rỗi cả thể diện.

Tối hôm trước Dương Dương về nhà rất muộn dặn lòng là sẽ đi ngủ sớm nhưng tất cả là tại hội bạn trên game réo cậu suốt, vừa đặt lưng xuống là điện thoại nhảy thông báo liên tục. Rốt cuộc cả đêm nó không ngủ mà cùng bạn đánh game cho tới gần sáng. Nó vừa chợp mắt thì tầm khoảng 3 tiếng sau thì nó bị quản gia gọi dậy bảo có buổi đấu giá gì đó ông chủ căn dặn thiếu gia bắt buộc phải có mặt. Cuối cùng chưa kịp ngủ nghê gì Dương Dương lập tức nhảy xuống giường chạy đi chỉnh trang vội đến đây nên mới có chuyện xuất hiện trong bộ dạng mặt mày bơ phờ đầu tóc chưa kịp vuốt keo lõa xõa như phong cách của mấy đứa cấp hai ưa chuộng.

- Chào ngài Lưu. Tôi lại đến muộn rồi sao?

Vừa nghe giọng nói có chút quen thuộc Dương Dương lập tức ngước lên. Bất ngờ va phải dáng dấp của chú già mới quen vài hôm trước. Như cảm nhận được có ánh mắt hướng về mình người kia cũng đánh ánh mắt sang chỗ nó, hai mắt nhìn nhau trân trân khiến cho vị chủ tịch phút chốc bị lãng quên giữa hai người.

- Thật ra cậu không đến muộn đâu! Là do chúng tôi đến sớm thôi_ Hết cách chủ tịch đành phải lên tiếng nhắc nhở về sự tồn tại của mình.

- Vâng

Tiền Côn ngồi xuống vị trí bên cạnh nó, nghiêm chỉnh lắng nghe lời khai mạc của người dẫn chương trình. Dương Dương ở một bên ngắm góc nghiêng của hắn trong lòng không khỏi nhộn nhạo như có ngàn con kiến bò quanh. Định mở lời nhưng nhận thấy bây giờ không thích hợp để nói chuyện buộc phải chờ đến ông bác trên kia bắt đầu cho đem vật phẩm đấu giá ra nó sẽ tận dụng cơ hội hỏi Tiền Côn cho ra lẽ.

Khi bức tranh hoa tulip vàng mang ra hoàn toàn thu hút tất cả sự chú ý của Dương Dương, nó say mê ngắm nhìn  bức tranh đầy sắc vàng cộng thêm điều kiện ánh sáng khiến cho những bông hoa tulip trên đó trở nên sống động và rực rỡ hơn bao giờ hết.

- Thật đẹp!_ Lời cảm thán bật ra trong vô thức liền truyền đến tai hai người đàn ông ngồi bên cạnh nó.

- Con thích bức tranh đó?

Dương Dương quay sang nơi phát ra câu hỏi gật đầu liên tục kèm theo ánh mắt đầy mong chờ. Có người cha nào mà không thương con đối mặt với đôi mắt háo hức của con trai làm ruột gan vị chủ tịch liền trở nên mềm xèo. Ông đưa bảng lên bắt đầu cuộc đi săn phần thưởng về cho con trai.

Năm mươi triệu, sáu mươi triệu, những con số bắt đầu tăng dần từ chục triệu sang đến hàng trăm triệu. Ai cũng muốn có được bức tranh mà chủ tịch Zehn Liu đích thân đấu giá, mấy vị khách không tham gia cũng bắt đầu ngóng xem bức tranh này có gì mà được đôn giá lên cao như thế. Chỉ vài phút sau người dẫn chương trình bắt đầu ngả giá.

- Tám trăm triệu lần thứ nhất.... tám trăm triệu lần thứ hai... tá-m.

- Mười vạn

Chưa để người ông bác đó nói xong đã có người tiếp tục ra giá cao. Âm thanh xì xào ngày một nhiều hơn không ai nghĩ một bức tranh bình thường lại được mua với cái giá trên trời như vậy, mọi người trong hội trường đều dồn sự chú ý về phía tấm bảng vẫn còn đang giơ cao. Dương Dương bị làm cho bất ngờ một chút nữa thôi là cậu đã có được bức tranh yêu thích vậy mà người này lại lên giá. Giống như vật cầm trong tay rồi bị người ta giật mất, ông chú già này muốn chọc cho nó tức chết đây mà.

Bức tranh hoa tulip cuối cùng thuộc về Tiền Côn nó cũng tự hiểu vì sao ba nó không đấu giá nữa bỏ ra vài vạn mua một bức tranh không có giá trị không hợp với phong thái của ông. Lúc ra xe về Dương Dương còn đang mơ hồ bởi hành động vừa nãy của hắn, mãi suy nghĩ vẫn vơ ngay cả bị cha mình quẳng sang xe của Tiền Côn vẫn không hề hay biết.

- Sao chú lại làm vậy?_Nó biết Tiền Côn không hề thích bức tranh lúc nó chăm chú nhìn hắn đã thấy người này không hề tỏ ra chút hứng thú nào với bức tranh.

- Tiện tay mua thôi. Em thích thì nó là của em

Một câu trả lời ngoài dự tính làm nó trở tay không kịp phải chi hắn nói là muốn thử đấu với người cha chủ tịch của nó thì còn dễ hiểu. Đằng này hắn lại nói là tiện tay mua? Tiện tay mà chi cả mười vạn? Rồi đem nó cho người khác thật sự hắn giàu đến mức nào vậy?

- Đừng nghĩ nữa, tôi đưa em đi ăn.
.
.
.
.
.
.
.
.

- Sao lúc nãy ngài lại chịu từ bỏ bức tranh đó vậy ạ?

Ngài Lưu ngồi trên xe mặt mày xe vui vẻ vì thành công ném đứa con của mình sang cho Tiền Côn. Đúng là không ngoài dự tính của ông Dương Dương đúng là đứa nhỏ người gặp người thương hoa gặp hoa nở chưa chi đã có thể khiến vị giám đốc trẻ kia chi số tiền lớn cho sở thích của mình.

- Người trong giới giúp đỡ nhau là chuyện thường mà_ Nói rồi ông bật cười bỏ mặc người tài xế không hiểu được ẩn ý của mình.

- Nhưng ngài để thiếu gia qua lại với Tiền tổng như thế... liệu có đáng tin không?_ Đến lượt thư ký quay xuống lo lắng hỏi ông.

- Tiền Côn thằng nhóc đó cái gì cũng tốt. Hiếu thảo, thông minh có thừa đặt biệt nó rất mến thằng nhóc Dương Dương nhà ta. Có gì mà không đáng tin? Chẳng qua nếu đặt con trai ta và công việc của nó trên cùng một cán cân. E rằng nó sẽ vứt bỏ thằng nhỏ....hai đưa ấy làm anh em thì được chứ tuyệt đối không thể yêu đương.
______________________________

Ý nghĩa của bức tranh hoa tulip:

Cross_22xx

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip