Chap 13
Tiền Côn hôm nay đi làm muộn suốt 17 năm lăn lộn ngoài xã hội lần đầu tiên hắn ngủ quên đến mức đồng hồ sinh lí của bản thân cũng ngừng hoạt động. Lí do muôn thuở là vì mất ngủ hơn ba giờ sáng hắn mới có thể chợp mắt câu chuyện này mà đến tai đám nhân viên chắc hẳn họ sẽ nghĩ giám đốc của họ phải chịu áp lực quá lớn từ đống tài liệu, hợp đồng chất cao như núi mới nảy sinh ra sự việc trên nhưng mấy ai ngờ Tiền Côn dạo này rất thảnh thơi nói đúng hơn là nhàn hạ công ty của hắn gần đây phất lên như diều gặp gió thu hút vô số hồ sơ sinh việc nhờ đó hắn tuyển thêm được cho mình một tay trợ lí đắc lực mọi việc lớn nhỏ gần như đều do người này thay mạt giải quyết hắn chỉ cần xem xét lại rồi kí xác nhận. Rõ ràng hôm qua vẫn là một ngày bình thường như bao ngày khác, từ trước đến nay Tiền Côn sống theo khuôn mẫu đi làm, tan làm, ăn cơm, tắm rửa xong xuôi đúng mười một giờ tối sẽ đi gặp chu công. Thế mà khi hắn thả mình lên chiếc êm ái cùng căn phòng phản phất mùi hương lavender mọi thứ tưởng chừng quá hoàn hảo cho việc nghỉ ngơi chẳng ngờ qua nửa tiếng sau Tiền Côn vẫn chưa thể ngủ được còn liên tục lấy điện thoại ra kiểm ra. Chính xác là hắn vẫn còn nỗi lo lớn, tin nhắn đã sớm được gửi đi từ vài tiếng trước lí ra phải nhận được hồi đáp rồi, đằng này hắn không hề nhận được tin tức gì từ Dương Dương và thú thật đó mới chính là nguyên nhân cốt lõi làm hắn mất ngủ.
Khẽ xoay người về phía bức tường treo đầy những tấm ảnh hắn chụp được trong những chuyến đi chơi cá nhân của mình. Tuy bề ngoài Tiền Côn có chút khô khan nhưng hắn lại dành tình yêu lớn đối với cái đẹp từ cảnh tượng hùng vĩ cho đến mặt hồ tĩnh lặng hay đôi mắt của Zues chú cú ở phía nam California trên đường bay dài hàng nghìn cây số con cú xinh đẹp ấy vô tình va vào một ngôi nhà dân(*). Hệt như cái cách em và hắn gặp nhau Tiền Côn biết dù muốn hay không cũng phải thừa nhận bản thân bị cuốn hút bởi đôi mắt tựa như chứa ngàn sao trời của Dương Dương, buồn thay việc phải lòng em là một điều cấm kị đã được định trước ngay từ đầu.
- Đây là toàn bộ văn kiện cần phải xử lí trong ngày hôm nay ạ.
Người thư kí khệ nệ đặt chồng hồ sơ lên mặt bàn hắn nhẩm đếm chắc cũng tầm mười mấy tệp mới nhìn thôi đã đủ khiến hắn choáng váng, một ngày phải giải quyết hết số này? Sao lại nhiều đến như vậy? Nếu là trước đây hắn sẽ không thấy bất ngờ gì cho cam chẳng qua dạo này hay đẩy việc cho thư kí nên đâm ra có chút biếng nhác.
- À còn nữa, tác giả hôm trước chúng ta hợp tác thiết kế có gửi tặng chúng ta hai vé tham dự triển lãm.
- Hủy đi! Báo lại hôm đó tôi có lịch trình riêng.
Tiền Côn chẳng muốn đoái hoài đến những việc phí thời gian như vậy, đùa chứ bỏ thời gian đến mấy buổi triễn lãm vô bổ như vậy hắn thà dành thời gian đó kiếm tiềm còn tốt hơn.
- Nhưng đó là buổi triễn lãm của Vicent van Gogh, tôi nghĩ sẽ phù hợp với sở thích của giám đốc_ Người thư kí đặt hai tấm vé xuống trước mặt giám đốc của mình rồi cáo lui ra ngoài.
- Van Gogh sao?_ Tiền Côn ngưng bút có vẻ như đang nghĩ gì đó trong chốc lát môi hắn lộ lên một nụ cười ra chiều thích thú
.
.
.
.
.
.
.
.
Trước cánh cửa to lớn của Lưu gia xuất hiện một thân ảnh nhỏ cứ đứng lấp ló dò xét tới lui vẫn chưa chịu vào. Việc hôm qua nó không về nhà hình như đã làm kinh động đến hai vị thân sinh, theo như những gì quản gia nói lúc nó gọi thì họ đang có mặt chờ cậu về để nói chuyện mà Dương Dương là ai cơ chứ lúc ngoan ngoãn thì không sao lúc bướng rồi thì chả ai trị được. Thay vì sáng nay phải về nhà nó lại lựa chọn ở lại nhà Nhân Tuấn ăn uống, chơi game đến tận chiều tối mới vác mặt về. Ban nãy nó vẫn còn mạnh miệng nói với chính mình sẽ chẳng có gì xảy ra đâu nhưng khi đứng trước cửa rồi sự lo lắng mới dần xuất hiện nhiều hơn mới có cảnh vốn dĩ là chủ nhà lại chẳng dám vào như bây giờ.
- Cậu chủ sao cậu đứng đây mà không vào nhà?
Do chìm trong suy nghĩ vẫn vơ nên nó không hề để ý rằng có người đến gần, tới khi người giúp việc cất lời hỏi đã hù cho nó một phen kinh hãi. Dương Dương không nhớ được người này tên gì theo như cách ăn mặc của cô nó phỏng đoán là người phụ trách trông vườn. Vậy chẳng thể mong chờ vào việc hỏi xem tâm trạng của ba mẹ nó như thế nào rồi, đành gom góp lại số ý chí mạnh mẽ cuối cùng còn sót lại quyết tâm đi thẳng vào nhà.
Ngó nghiêng xung quanh không hề có sự xuất hiện của nhị vị phụ huynh làm nó mừng thầm vội đi lên phòng của mình lúc đóng được cánh cửa phòng nó vẫn chưa thể tin mọi chuyện có thể dễ dàng thế. Tâm lý chung của con người khi gặp quá nhiều việc suôn sẻ chắc chắn sẽ sinh ra lo sợ, nó cũng thế ngồi bên mép giường hai tay nắm chặt gấu quần sẵn sàng bị gọi bất cứ lúc nào.
Khác với suy nghĩ của Dương Dương họ vẫn không nói gì ngay cả lúc cùng nhau ăn bữa cơm gia đình có phần căng thẳng. Sau bữa cơm thì phần quan trọng sẽ đến nó bị gọi đứng giữa phòng khách Dương Dương toát cả mồ hôi lạnh vì bốn con mắt đang quan sát nhất cử nhất động của bản thân những người giúp việc đều biết ý lui ra ngoài chừa lại một nhà ba người đối mặt với nhau.
- Nói đi, cậu đi đâu suốt từ tối qua đến giờ?
Mẹ cậu là người cất tiếng hỏi đầu tiên quả thật là so với cha cậu sợ mẹ mình nhiều hơn.
- Con ngủ lại nhà Nhân Tuấn
Dương Dương vẫn giữ nguyên tư thế cúi gầm mặt khi đáp lời bà với các gia đình khác thì nó không biết nhưng ở nhà này việc qua đêm ở ngoài là một việc nghiêm trọng không cần biết là ngủ ở đâu hay gặp lí do gì thì đều sẽ bị phạt cái luật lệ này luôn được gán lên người nó từ nhỏ đến tận lúc trưởng thành.
- Cậu có biết đây là việc không được phép không? Một đứa trẻ vị thành niên qua đêm ở ngoài hơn hết cậu nên biết mình có địa vị thế nào việc này mà truyền ra ngoài sẽ bôi tro trát trấu lên mặt cha cậu và tôi. Cậu suy nghĩ gì mà làm ra cái việc ấy?
- Con chỉ ngủ lại nhà bạn thân của mình, con chả đi bar hay đến những tụ điểm trái pháp luật. Thì có gì sai chứ sẽ chẳng có ai đi chỉ trích về việc ngủ một đứa tre ngủ lại nhà bạn nó đâu ạ.
- Cậu thì hay rồi còn dám cãi lại có phải đủ lông đủ cánh rồi muốn làm gì thì làm không?_ Lần này có vẻ như bà không còn giữ được bình tĩnh nữa bà gần như hét vào mặt con trai mình.
- Con chưa một lần làm điều gì khiến cha mẹ phải phật lòng cả, càng chưa bao giờ có cái suy nghĩ mình có thể làm thứ mình muốn. Suốt mấy năm qua con đều nghe theo sự sắp đặt của hai người chưa một lần chống đối con gần như đã biến thành một con rối không thể làm những gì mình muốn chỉ việc qua đêm ở nhà bạn cũng khiến con phải thơm thóp lo sợ. Như vậy còn chưa đủ hay sao? Phải như thế nào mới có con mới có thể có một cuộc sống tự do như mình mong muốn.
Nước mắt của nó trực trào rơi xuống lần này Dương Dương chỉ muốn nói hết những suy nghĩ trong lòng bao lâu nó sống theo mong ước của cha mẹ là bao lâu nó sống trong sự buồn tủi nhìn những đứa trẻ có thể vui chơi bay nhảy nó cũng thèm cảm giác đó lắm chứ. Sinh ra trong một gia đình danh gia vọng tộc là một phước lành nhưng nó thà sinh ra trong một gia đình nghèo khổ cũng không muốn quay lại những ngày tháng này. Nó xô cửa chạy thẳng ra ngoài bất chấp cái thời tiết lạnh cắt da cắt thịt nó cứ lao thẳng về phía trước bước chân vô định không rõ bản thân sẽ đi đâu về đâu.
Đến lúc con trai đã cbor đi mất bà mới sực tĩnh yêu cầu người chạy theo bảo vệ nó, bà buồn bã ngồi sụp xuống chiếc ghế dài bản thân bà rõ ràng vốn không có ác ý gì với con cả chỉ là lời nói ra khó mà kiểm soát được. Thử nghĩ xem có mẹ nào không thương con mang nó trong mình chín tháng mười ngày một tay nuôi dưỡng nó bà có phải là sỏi đá đâu mà không có tình cảm. Bà biết con mình không giống những đứa trẻ khác nó không thích phụ nữ lúc đầu bà sốc đến nỗi mất ăn mất ngủ tuy vậy bà vẫn không có cách nào giận con được. Đâu ai muốn bản thân mình như thế bà vẫn là chọn cách chấp nhận sự khác biệt này của nó cùng lúc đó hai vợ chồng bà hạ quyết tâm biến con trai mình thành một người hoàn hảo và thành đạt. Cả hai là người đi trước nên bà hiểu rõ cái xã hội khắc nghiệt này còn rất nhiều kẻ khinh thường người giống con trai mình nên chỉ chọn cách đó để không ai có quyền phán xét nó tới khi nghe con trai lần đầu bộc bạch hết điều nó giấu trong lòng bà mới bàng hoàng nhận ra rằng mình và chồng đã sai khi phá nát giấc mơ của nó. Lỗi lầm này còn có thể chuộc lại được không liệu Dương Dương nó sẽ tha thứ cho bà chứ?
- Không sao, đợi đến khi nó lớn nó sẽ hiểu những gì chúng ta làm đều xuất phát từ tình thương dành cho nó thôi.
Ông Lưu ngồi bên cạnh cũng vỗ về an ủi vợ mình, vợ chồng ông biết rõ sự việc hôm nay sẽ đến nhưng không nghĩ lại đến nhanh như vậy. Tiếc rằng mọi chuyện đã rồi có cố cách mấy cũng chẳng thể sửa lại được.
_______________________________
(*) Zues đây nha mặc dù tui biết so sánh như này thì hơi quá, nhưng mắt bé nó đẹp thiệt😔
À sorry mn là gần đây tui bận quá nên có thể từ đây về sau lịch ra fic sẽ k còn ổn định như trước nữa. Tui sẽ k drop đâu tại việc nhiều quá nên tui bị stress thôi😿. Có 1 tin vui nữa là tui đang chuẩn bị cho 3 fic mới của HX, YW, ST. Tui spoil vậy chắc mn đoán được ha còn chừng nào đăng thì tui khum biết😉🤘
Lần nữa cảm ơn mn đã quan tâm fic🤗❤
Cross_22xx
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip