16

Một buổi tập, Sunoo đứng gần Heeseung trong đội hình, ánh mắt không rời anh nửa giây. Trong lòng cậu, tim đập nhanh, khao khát được tiến tới, được một lần chạm nhẹ, hay ít nhất là nhận được một nụ cười an ủi từ anh.

Nhưng Heeseung vẫn giữ khoảng cách, cúi đầu vào nhịp bước của mình, tránh ánh mắt cậu. Mỗi lần ánh mắt chạm nhau, tim anh như muốn vỡ tan, nhưng anh vẫn gồng mình để giữ vẻ bình thản, để bảo vệ cả hai khỏi rắc rối mà họ biết chắc sẽ xảy ra nếu để lộ.

Sunoo cảm nhận được nỗi đau thầm lặng trong đôi mắt anh, nhưng vẫn cố gắng gửi một thông điệp: một cái liếc nhẹ, một nụ cười nhỏ, như muốn nói "Em quan tâm anh." Nhưng Heeseung không đáp lại, chỉ nhích nhẹ ra xa hơn, khiến cậu vừa hụt hẫng vừa xót xa.

Khoảng cách vật lý và khoảng cách cảm xúc giờ cùng tồn tại, khiến mỗi khoảnh khắc gần gũi trở nên căng thẳng và quý giá. Sunoo muốn bước tới, muốn phá bỏ bức tường vô hình ấy, nhưng cậu cũng biết rằng mọi hành động đều phải cẩn trọng.

Cả hai đứng cạnh nhau, cùng tập luyện, cùng thở, nhưng chỉ có trái tim họ là lặng lẽ đập chung một nhịp, âm thầm đấu tranh giữa cảm xúc và lý trí, giữa khao khát và trách nhiệm.

Sau buổi tập, Sunoo bước ra khỏi phòng, đi một mình trên hành lang vắng. Cậu thở dài, tự nhủ:

"Không sao... mình phải giữ khoảng cách. Mình phải mạnh mẽ."

Nhưng trái tim cậu lại không nghe theo lý trí. Từng khoảnh khắc bên anh, từng ánh mắt lén lút, từng nụ cười hờ hững của anh khiến cậu nhớ nhung, xót xa. Cậu lặng lẽ ngồi xuống, ôm đầu gối, cảm giác như cả thế giới sụp đổ chỉ vì khoảng cách vô hình ấy.

Các bình luận tiêu cực, áp lực từ công ty, quản lí, và sự xa cách của Heeseung như đè nặng lên cậu. Sunoo cố gắng trấn an bản thân, nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn, rằng phải giữ hình ảnh, phải kiềm chế cảm xúc. Nhưng nỗi nhớ Heeseung vẫn âm ỉ, như lửa cháy bên trong, không thể dập tắt.

Cậu nhìn xuống đôi tay mình, nhớ những lần lén trao ánh mắt, những cử chỉ nhỏ nhặt mà cả hai từng có. Nỗi cô đơn và khao khát gần gũi anh khiến cậu vừa đau lòng vừa căng thẳng.

Trong khoảnh khắc lặng lẽ đó, cậu hiểu rằng mỗi nụ cười giả tạo trên sân khấu, mỗi lời nói vui vẻ trước nhóm chỉ là chiếc mặt nạ. Phía sau nó là trái tim đau nhói, vẫn âm thầm yêu anh nhưng không dám tiến tới, không dám phá vỡ những ranh giới nghiêm ngặt mà họ đang phải tuân theo.

Thời gian trôi qua, trái tim của cả hai dường như trống rỗng. Mỗi khoảnh khắc bên nhau đều bị giới hạn, những ánh mắt lén lút, những cử chỉ nhỏ nhặt đều trở thành niềm khao khát không thể thỏa.

Trên sân khấu hôm ấy, khi trình diễn, cảm xúc dồn nén quá lâu cuối cùng cũng vỡ òa. Sunoo bất ngờ bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má. Các thành viên trong nhóm lập tức tiến tới, nhẹ nhàng an ủi, vỗ vai, trấn an cậu.

Nhưng ánh mắt Heeseung đã không rời cậu ngay từ khi nhận ra sự khác thường. Khi nhìn thấy giọt nước mắt ấy, trái tim anh nhói đau, lý trí dường như bị lu mờ. Không kìm nén được nữa, anh chạy tới, vòng tay ôm Sunoo thật nhẹ, như muốn truyền tất cả sự an ủi, yêu thương và bảo vệ.

Sunoo tựa vào anh, cảm giác vừa được trấn an, vừa dâng trào nỗi nhớ và khao khát đã bị kìm nén bấy lâu. Khoảnh khắc ấy chỉ là hai người trong thế giới riêng của họ, nơi mọi áp lực, mọi giới hạn tạm lắng xuống.

Nhưng cả hai đều biết, cái ôm nhẹ này cũng chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi. Áp lực từ công ty, quản lí, và những ranh giới nghiêm ngặt vẫn chực chờ phía trước, nhắc nhở rằng tình cảm của họ vẫn phải âm thầm, lén lút và đầy đau đớn.

Sau cái ôm, Heeseung lặng người một chút, cảm nhận hơi ấm từ Sunoo, tim nhói đau. Anh biết rằng khoảnh khắc này quý giá, nhưng cũng mong manh như tấm thủy tinh. Lý trí nhắc nhở: phải giữ khoảng cách, phải bảo vệ em ấy, phải giữ sự nghiệp. Nhưng trong trái tim, Heeseung vẫn khao khát được gần gũi, được an ủi cậu, được là chỗ dựa cho cậu ấy.

Sunoo thở dốc, khuôn mặt vẫn ửng hồng vì khóc, nhưng cảm giác an toàn và được quan tâm khiến cậu lặng lẽ hít một hơi dài. Trong lòng cậu, nỗi cô đơn tan biến một phần, nhưng áp lực từ công ty, quản lí và những lời cảnh cáo vẫn nhắc nhở rằng họ không thể hiện tình cảm công khai.

Cả hai chỉ đứng đó, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi của thế giới riêng, trái tim đập cùng nhịp nhưng lý trí vẫn căng cứng. Sunoo muốn nói nhiều hơn, muốn ở bên anh lâu hơn, nhưng cậu biết mình không được. Heeseung muốn giữ cậu trong vòng tay, nhưng lại phải buông ra, để không tạo ra rắc rối.

Khoảnh khắc này kết thúc, nhưng trong lòng cả hai, cảm giác vừa hạnh phúc, vừa đau khổ vẫn còn nguyên. Nó nhắc nhở rằng tình cảm của họ là thật, nhưng phải âm thầm, phải lén lút, và mỗi giây phút bên nhau đều quý giá đến mức làm tim họ nhói đau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip