2
Gun Atthaphan tỉnh dậy trên chiếc giường , cảm thấy toàn thân mệt mỏi . Cổ họng có chút khát nước , cơn đau đầu không dứt ra được . Đôi mắt dần dần mở ra ngắm nhìn cảnh vậy xung quanh , đúng lạ thật . Đây không phải là nhà cậu mà là một căn phòng rất khang trang , những vách tường được sơn màu trắng đính kèm theo đó là những bức tượng được điêu khắc tinh xảo. Những bức tranh đắt tiền được đính trên tường tạo ra một vẻ khang trang loá cả mắt , chiếc cửa rộng lớn của căn phòng được chạm khắc tỉ mỉ và kèm theo đó là mạ vàng . Cậu hoang mang không biết cậu đang ở dinh thự của một tỷ phú nào đây?
Suy nghĩ được một lúc , Gun Atthaphan nhớ đến chuyện ngày hôm qua xảy ra với cậu , bị áp bức nhưng sau đó lại được một người cứu giúp vì quá mệt nên đã ngất đi . Nhưng có gì đó sai sai , anh ta cầm một khẩu súng . Ngồi dậy bó gối nhớ đến nhiều thứ một mớ hỗn độn xoay quanh cậu , hoảng sợ run lên những giọt nước mắt không chịu yên vị cứ thế mà rơi ra
Lúc này cánh cửa từ từ được mở ra , một người phụ nữ rất trẻ tuổi là một người hầu trong cái dinh thự này
Cô dùng đôi mắt dịu dàng cầm một ly nước kèm theo đó là một ly sữa đến cạnh cậu . Nhẹ nhàng chạm vào vai cậu thốt lên
" Cậu uống nước đi , hôn mê hơn cả ngày rồi. Ông chủ đã đi ra ngoài chắc tầm tối sẽ về "
" Tôi cảm ơn chị nhiều lắm , mà cho tôi hỏi tôi đang ở đâu thế ạ ? " Cậu nhẹ nhàng đáp
" Dinh thự của thiếu gia Jumpol đấy ạ , tôi chỉ là người hầu thôi . Ông chủ tính tình hơi cọc cằn nay lấy làm lạ là anh ấy lại đem cậu về đây , tôi cũng thấy lạ lắm. Mà thôi cậu cứ nghỉ ngơi tôi có việc , lui xuống đây "
" Vâng ạ "
Cô nhẹ nhàng đi ra ngoài không quên nở nụ cười hiền hậu nhìn cậu , dùng tay đóng nhẹ cửa lại để cậu nghỉ ngơi . Bỏ cậu ở đó với đống suy nghĩ , chẵng lẽ hắn ta đem cậu về đây để hành hạ sao , cậu còn chưa tốt nghiệp mà chưa xin được việc làm nữa ông trời có bất công quá không . Nếu mình không nghe lời hắn ta , không lẽ hắn sẽ dùng súng giết chết cậu như cách hắn ta thẳng tay chỉa súng vào tên hôm qua cường bạo cậu
Cầm ly sữa lên uống cậu thốt ra
" Có bỏ độc không nhỉ lỡ đâu chết hồi nào không hay "
" Mà thôi đang đói có chết cũng được , chứ giờ ngồi im trong đây có khi hắn ta cũng giết mình sao "
Uống xong cậu nằm lăn qua lăn lại , ngắm nhìn trần nhà được mạ bằng vạ đi kèm nó là một chiếc đèn trần bằng pha lê lấp lánh xoay quanh tạo một điểm nhấn rực rỡ cho căn phòng . Không biết có phải mơ không khi cậu được ở trong một dinh thự lớn như thế , cả đời cậu cũng không xây được căn nhà như vậy
Đôi mắt u buồn suy nghĩ về tương lai sẽ đi về đâu , nguyên cả buổi chiều cậu chỉ nhìn mãi cái đèn pha lê . Cậu lục trong người may ra vẫn còn thấy cái điện thoại
" Phù may quá vẫn còn cái điện thoại tưởng đâu mất rồi , mất cái tiền đâu mà mua đây trời "
Bật nguồn điện thoại lên cậu đã phải bật ngửa vì giờ đã là 20:30 rồi sao? Và cậu cũng hôn mê tận một ngày
Lúc này đây cậu nghe tiếng " cạch " là tiếng cửa được mở ra , yêu khí của hắn ta làm cậu lạnh sóng lưng mà thu mình lại lùi ra . Hắn vẫn như vậy khuôn mặt lạnh ta đi đến ngay giường cậu ngồi xuống , cậu cơ chút sợ mà nuốt nước bọt . Nhìn hắn như sợ hắn sẽ nhai nuốt cậu mất thôi huhu , cậu còn trẻ chưa có người yêu mà phải chết sớm sao
Khuôn mặt tái mét lại còn đổ mồi hôi , hắn thấy thế nhìn cậu một cách khó hiểu , một tay móc trong túi ra một mù xoa nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cậu . Trong đầu Gun bây giờ suy nghĩ
" Chẵng lẽ anh ấy định dùng khăn để xiết chết mình hả " suy nghĩ tràn vô đầu nhưng cậu không dám thốt ra
Hắn nhìn thấy vậy cũng cười nhết môi
" Em sợ tôi sẽ giết em hã , tôi đã làm gì em đâu " hắn ta như đi guốc trong bụng cậu vậy nói trúng tim đen làm cậu run lên
" Dạ ... Dạ , tôi hơi sợ anh . Nhưng mà đây là nhà anh sao " Gun Atthaphan đáp
" Ừ đây là nhà tôi , tôi là chủ của công ty chuyên về thiết kế và tôi cũng là người không ngại giết ai nếu họ làm tôi phật ý đâu haha " hắn cười khẩy lên nói
Làm cậu càng lúc càng run lên vì sợ
" Nhưng tôi không giết em , em khỏi tôi sẽ thả cho em về , nói tôi xem em tên gì ? Bao nhiêu tuổi "
" Gun Atthaphan Phunsawat , tôi tôi 23 tuổi "
Hắn dần thay đổi từ lạnh lùng trở nên dịu dàng nhìn cậu , một tay sờ lên mái tóc cậu mà vuốt ve . Trông cậu thật xinh đẹp , mái tóc màu nâu hạt dẻ cộng với nhìn điểm nhấn là đôi môi và đôi mắt long lanh nhìn hắn ngay thơ nhưng sâu trong đó cũng là một sự sợ hãi đi kèm
" Tôi không làm hại em , ngoan nào xuống nhà ăn tối rồi đi ngủ nhé " hắn từ từ nắm lấy tay cậu dìu cậu đi xuống dưới bật thang
" Vâng .... Vâng ạ "
Được đi ra ngoài ngắm nhìn bên trong của dinh thự cậu phải ngạc nhiên vì nó rất lớn , to cũng gất mười lần cái phòng cậu thuê nữa cơ. Bên trong rất nhiều vệ sĩ đi kèm đó là các người hầu đang dọn bữa ăn
Các người làm trong nhà ai cũng khá kinh ngạc khi nhìn thấy ông chủ dẫn cậu đi xuống nhà , ít khi có ai được hắn ta dẫn về nhà hầu như là không một ai vì ai cũng biết trong giới kinh doanh hắn ta là người đứng đầu có máu mặt trong xã hội. Không sợ gì cả , cọc cằn với mọi người , không bỏ sót những sai phạm của ai cả ai làm gì việc gì sẽ bị xử phạt nghiêm chỉnh
Đưa Gun Atthaphan xuống ngồi đối diện hắn ta , cậu cũng ngoan ngoãn ngồi theo nhưng cũng hơi sợ hắn ta
" Dạ thưa ông chủ tôi đã dọn bữa ăn xong mời ông chủ và cậu đây dùng bữa ạ "
" Được rồi cô lui vào đi "
" Dạ vâng "
Cô rón rén đi vào trong dọn dẹp mọi thứ , hắn ta thì vẫn chưa ăn lấy một miếng nào cả. Chỉ im lặng cầm những tập hồ sơ và tài liệu để kiểm tra , cậu thì không tin vào mắt mình là bữa ăn thật sự rất thịnh soạn cậu chưa được ăn nó bao giờ
Mắt như sáng lên cậu gắp đừng món để ăn , khi ăn còn chu chu môi ra biểu hiện rằng nó rất ngon . Cậu rất thích nó , xong cậu lại nhìn hắn ta thật đặc biệt khi thấy hắn ta rất quyến rũ rất có khí châts của một vị tổng tài có máu mặt , hắn cúi đầu chăm.chú vào đống tài liệu tạo nên một vẻ lạnh lùng có sức hút , mặt đẹp như các oppa hàn vậy , chắc hẳn có chục em xếp hàng dài chờ hắn ta đồng ý
Ngắm mãi chán chê cậu nhẹ giọng hỏi vì không thấy hắn ăn gì cả
" Anh không ăn hả , không sợ đói sao " cậu nhìn hắn với ánh mắt có chút ngây thơ khó hiểu
Hắn ta nhìn cậu cười dịu dàng , cậu thấy vậy có chút rung động
" Em ăn đi tôi sẽ ăn sau , tôi hơi bận "hắn nhẹ giọng đáp
Cậu nghe thế cũng đứng dậy , rón rén gắp một chút thịt đi tới chỗ hắn ta chìa đũa ngay trước mặt . Các người hầu và vệ sĩ của há hốc mồm với hành động của cậu
Cậu chìa thức ăn trước mặt hắn ta , giọng run run lên đáp
" Anh .... Anh ăn xíu đi lỡ đói không có sức mà làm việc "
Được cậu chìa thức ăn tới , hắn cũng há miệng ra để cậu đặt thức ăn vào . Hắn ăn khá hài lòng , cậu có chút ngại nhưng sau đó lại cúi gầm mặt xuống
" Tôi xin lỗi hình như tôi có chút vô lễ với anh "
" Không sao , cảm ơn cậu "
Mọi người trong căn nhà ai cũng sốc há hốc mồm vì thấy hắn không mắng cậu, nếu người ngoài thì hắn đã nhai đầu họ rồi , trước giờ không ai làm vậy với hắn như thế
Khi ăn bữa tối xong hắn dắt cậu lên phòng ngủ , nhẹ nhàng đưa cho cậu bộ đồ mới . Dặn cậu đi tắm rồi hẳn đi ngủ
Lúc tắm xong cậu lủi thủi đi ra , bộ đồ trên người cậu có chút rộng nên để lộ ra làn da trắng phát sáng. Hắn nhìn một chút xong thấy cậu ngại nên đã xoay qua chỗ khác
" Em ngủ đi nằm xuống đây " hắn vỗ nhẹ chiếc giường ra hiệu cậu tới đó
Cậu cũng rón rén đi tới , nhưng có gì đó sai sai , nhỏ giọng hỏi hắn với giọng thắc mắc
" Anh ngủ đây với tôi hả " sợ phật ý hắn nên Gun Atthaphan có chút run sợ
" Ừ phòng này của tôi mà , sao thế sợ tôi ăn thịt em hã , tôi không làm vậy đâu đừng lo nhé "
Cậu cũng gục đầu rồi tiến đến nằm cạnh hắn ta , được một lúc thì cậu đã say giấc vì thật sự chiếc giường này rất êm
Đến một lúc cậu quay ra vì cảm thấy có hơi ấm , cậu xoay người ôm chằm lấy anh rúc mặt vào trong khuôn ngực hắn như tìm thấy được hơi ấm ngọt ngào
Hai tay xiết chặt lấy hắn ta , Off Jumpol thấy vậy cũng dịu dàng ôm lại cậu giữ trong lòng nâng niu . Cứ thế mà hai người họ say giấc tới sáng
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip