Chương 11

Phần Gun :

Cuộc sống của bọn tôi cứ như thế mà trôi qua. Thấm thoát mà nay bọn tôi đã quen nhau hơn nữa năm. Suốt nữa năm qua chúng tôi chưa từng có một cuộc cãi nhau nào quá lớn. Song thì lần nào cũng là anh ấy làm lành trước hết.

Hôm nay cũng không ngoại lệ. Đại khái là tôi bảo với anh ấy rằng trưa sẽ cùng ăn cơm nhưng thế quái nào anh ấy lại quên mất. Họp đến tận hơn 3 giờ chiều mới kết thúc mà không hề nói tôi một tiếng nào. Tôi biết anh ấy bận nhưng ít nhất cũng phải nhắn cho tôi một câu chứ.

Cả buổi trưa tôi không ăn gì chỉ để đợi anh ấy. Nếu không phải P'Off đem sữa cho tôi uống thì chắc tôi ngất mất. À mà vì tôi quen P'Tay nên cũng tiếp xúc nhiều với P'Off, tôi không còn né anh ấy như hồi mới quen biết.

" Uống đi " - Anh cầm hộp sữa đưa cho tôi.

" Cảm ơn P' " - Tôi nhận lấy.

Tôi ngồi ngay phòng làm việc của P'Tay nên lúc đi ra vào, hay ngồi trong văn phòng thì P'Off đều có thể nhìn thấy tôi. Có lẽ vì nhìn tôi đợi P'Tay lâu như vậy mà chưa ăn gì nên anh sợ tôi ngất mới đem sữa tới. Tôi không hề dè chừng anh, mà ngay lặp tức đón nhận lấy nó.

Thật ra con người anh ta rất ấm áp, lạnh ngoài ấm trong, luôn biết cách suy nghĩ cho người khác nhưng lại không nói ra mà âm thầm làm giúp họ. Thật sự, ai có được anh là phúc mấy trăm đời. Nhưng mà kể cũng lạ, anh gần 30t rồi nhưng lại chưa từng có một mối tình vắt vai nào. Tiếc thật.

Sau khi họp xong, P'Tay đến tìm tôi. Anh ấy xin lỗi tôi vì chuyện lúc trưa, thật ra tôi không giận anh ấy lắm. Nhưng tôi tỏ ra là mình rất giận anh ấy. Tôi chỉ muốn được anh ấy dỗ thôi.

Anh ấy tưởng tôi thật sự rất giận anh mà năn nỉ tôi rất chân thành, nhìn buồn cười lắm.

" Anh xin lỗi, anh quên mất. Em đừng có giận anh nữa "

" ... "

" Em đừng có giận mà, sau này anh sẽ không như vậy nữa "

"... "

" Gun...bé...đừng có giận anh nữa " - Anh nắm lấy cánh tay tôi lắc qua lại.

" ... "

" Bé, đừng có giận nữa " - Anh siết chặc cánh tay tôi hơn.

" Aw, được rồi. Em chịu thua anh " - Tôi nhìn thấy ánh mắt chân thành của anh ấy nên không nỡ giận dỗi nữa.

Nhưng từ sau hôm đó chúng tôi cứ liên tục xích mích. Tôi không hiểu lí do vì sao anh ấy cứ hay nổi cáu lung tung. Nhiều lần tôi buồn bực mà tìm đến P'New.

" Em không hiểu tại sao dạo gần đây anh ấy cứ cáu gắt với em. Cho dù là em làm gì đi chăng nữa cũng không vừa ý anh ấy. " - Tôi nói xong nâng ly rượu đưa vào miệng mình, nuốt một ngụm " ực ". Mùi rượu chan chát trên đầu lưỡi làm tôi tê dại. Khẽ run người.

P'New không nói gì, liên tục uống hết ly này đến ly khác. Tôi cũng không nói nữa, nhìn sắc mặt anh ấy là biết anh ấy đang có tâm sự, nhưng anh không nói thì tôi không hỏi. Im lặng một lúc lâu rồi anh nói.

" Nếu cảm thấy không được nữa thì chia tay. Đừng làm khổ mình. "

Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy. Đó giờ anh ấy không phải là người sẽ nói mấy câu này bình thường sẽ luôn khuyên nhũ tôi cố gắng vun vén tình cảm. Hôm nay anh lạ quá.

" P' có chuyện gì à? " - Tôi nhìn anh bằng ánh mắt lạ lẫm.

" Không sao. Anh nói em nghe, cậu ta không tốt với em thì em cũng không cần tốt với cậu ta. Có người vẫn luôn âm thầm đối sử tốt với em mà em không biết. Đừng ngốc nữa "

Tôi không hiểu ý anh. " P' đang nói gì vậy? "

" Sau này em sẽ hiểu " - Nói rồi anh ấy lại tiếp tục uống cạn ly rượu.

Tôi bắt đầu hoang mang, người như tôi cũng có người thích à ? Ai mà lại có thể để ý đến tôi thế ?

Sau ngày hôm đó, tôi luôn bận rộn với công việc. Tham gia nhiều dự án lớn khiến tên tuổi của tôi cũng được đi lên. Được rất nhiều người trong giới biết đến. Tiền kiếm được từ những dự án của tôi cũng tăng dần. Tôi bây giờ dư sức lo cho bé Pim rồi.

Có lần tham dự hội nghị, tôi được phóng viên phỏng vấn.

" Tôi nghe nói anh và thiếu gia của nhà Vihokratana đang quen nhau ạ ? "

" Vâng chúng tôi đang trong mối quan hệ tìm hiểu nhau. "

" Có rất nhiều người nói rằng, anh vì quen được ngài Vihokratana nên mới nổi tiếng như vậy "

" Tôi không biết họ nghĩ gì về tôi nhưng chúng tôi quen nhau là vì cả hai có tình cảm với nhau. Tôi không quan trọng gia thế anh ấy như nào. Và mọi người cũng có thể nhìn vào những dự án do tôi đảm nhiệm để kiểm định xem năng lực của tôi. Ai nghĩ sao cũng được, tôi cũng không quản được họ. "

" Vì sao anh lại chọn học thiết kế ? "

" Đơn giản là vì tôi thích. "

Buổi phỏng vấn kết thúc ở đó. Tôi không muốn trả lời thêm bất kì câu hỏi nào nữa nên đã xin phép rời đi. Vị phóng viên đó cũng không tiện giữ tôi lại.

Sau hôm đó, đoạn video phỏng vấn của tôi được lang truyền trên các nền tảng mạng xã hội, đáng nói ở chỗ họ chỉ cắt một khúc ngay chỗ tôi trả lời câu hỏi " Vì sao anh lại chọn học thiết kế ". Bọ họ truyền tay nhau nói rằng tôi kiêu căng, không coi trọng người khác, chỉ biết quan tâm sở thích cá nhân.

Bị người khác công kích như vậy tôi rất tức giận, cũng rất buồn. Chuyện này thật sự rất lớn. Mọi người trong công ty đều biết. Nhiều anh chị còn đứng ra bênh vực cho tôi.

Tôi vì chuyện đó không ăn không ngủ mất ngày liền. Mọi người đều rất lo lắng.

" P'Gun, ăn chút gì đi, không Pim lo lắm " - Pim nắm lấy cánh tay tôi nói.

" Anh không đói, em ăn đi. Đừng có lo cho anh " - Tôi lấy tay mình nắm lấy tay em.

" Nhưng P' cứ như vậy làm em lo lắm "

" Pim nói đúng đấy. Em ăn chút gì đi, cứ như vậy không phải sẽ đổ bệnh sao ? " - Giọng P' New từ ngoài cửa vọng vào, trên tay còn cầm khay đồ ăn.

" Nhưng..."

Tôi còn chưa nói hết đã bị ngắt lời.

" Không nhưng nhị gì hết, mau ăn đi " - P' New đặt khay đồ ăn xuống chỗ tôi, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

Tôi ngoan ngoãn ăn lấy một ít. Sau khi thấy tôi ăn thì Pim và P'New mới thả lỏng người một xíu.

" Ngay từ đầu ngoan ngoãn như vậy thì tốt rồi "

" P' đừng làm em lo nữa nha"

Vì chuyện này nên tôi được công ty cho nghỉ xả hơi một thời gian. Tổng công ty cũng đã kêu người xử lí hết những bài post hay hội nhóm có đề cập đến vấn đề trên. Bên phía công ty đang giải quyết rất tốt.

Lúc xảy ra vụ việc trên tới giờ, P'Tay chỉ nhắn cho tôi đúng hai câu.

" Em nghỉ ngơi đi. Để anh giải quyết "

Vỏn vẹn hai ngày rồi. Anh không hề đến thăm tôi, cũng không gọi điện hay nhắn tin. Tôi nghĩ anh bận, nhưng thật sự cũng tuổi thân lắm. Hiện tại tôi rất cần anh mà.

Sau khi lướt IG, thấy mọi chuyện bắt đầu lắng xuống bớt. Tôi quyết khóa điện thoại. Đưa điện thoại mình cho Pim, để bản thân thật sự nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip