21. Sinh nhật anh
Off Jumpol liên tục tìm kiếm và gọi tên ai đó.
Nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng vọng của bản thân mình.
Bất lực.
Sợ hãi.
Cảm giác như mình đã mất đi một người...rất quan trọng.
Một điềm báo đến từ giấc mộng.
~~~~
Off Jumpol háo hức thức dậy đã từ sáng sớm, nay là ngày nghỉ anh đáng lẽ phải đánh một giấc ngủ nướng. Nhưng không, vì hôm nay là ngày Off Jumpol chào đời, sinh nhật anh. Không khỏi mong chờ, chờ một lời chúc mừng sinh nhật đến từ cậu trai nhỏ thế nhưng anh đã chờ từ 7h sáng đến tận bây giờ 11h trưa vẫn không thấy một lời nào. Anh có nhắn tin, có dẫn dụ nhắc khóe về việc này nhưng chỉ có sự hụt hẫng là hiện hữu trong anh. Gun Atthaphan vậy mà không nhận ra lại còn trả lời tin nhắn rất chậm.
Bực bội anh ném điện thoại lên sofa còn bản thân thì lấy sách ra đọc. Vậy mà tâm trí không thể tập trung nổi vào những con chữ thay vào đó là cứ liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, càng thêm mong chờ.
Vẫn không chút động tĩnh.
Thật khó chịu anh trực tiếp gọi video cho cậu.
- Em ấy tắt máy?
Buồn bã và hụt hẫng. Chỉ nghe thấy mỗi tiếng bíp bíp điện thoại vang lên, cái anh mong chờ là một giọng nói cơ mà!! Off nghĩ anh chưa bao giờ mong lời chúc từ một người nhiều như lần này. Gun Atthaphan thật sự đã quên sinh nhật anh?
Sải từng bước chân dài và nặng nhọc anh mang tâm trạng tồi tệ đi lên phòng. Tính sẽ bù lại cho mình thêm giấc ngủ thế nhưng lúc này lại có tiếng chuông cửa reo lên. Anh không định mở vậy mà chuông cứ liên tục reo lên, càng thêm bực bội anh đi ra mở cửa với khuôn mặt như bị ai ăn hết của.
Đã không vui ai lại còn đến làm phiền?
Mạnh bạo mở lấy cánh cửa. Hình ảnh trước mắt anh làm anh ngỡ ngàng, đôi mắt mở to không chóp. Hàng chân mày nhíu chặt lại đã dần giãn ra từ khi nào, dường như cơ thể cứng đờ ra.
Vì trước mắt anh không phải là kẻ đáng ghét nào đến làm phiền mà là người anh mong đợi, cuối cùng cũng đến!
Gun Atthaphan đứng bên ngoài, gương mặt tươi trẻ nở nụ cười, còn lộ cả hai núm đồng tiền đẹp đẽ. Trên khuôn mặt này ngoài sự xinh đẹp ra thì còn lưu lại vài giọt mồ hôi, nhận thấy hơi thở của cậu cũng đang nặng nề. Giống như Gun vừa gấp rút làm một việc gì đó, như thật sự vô cùng hồi hộp. Và đặc biệt trong đôi mắt ngây thơ thuần khiết kia chan chứa rất nhiều tình cảm, anh nhìn thấy mình trong đó. Giống như Off Jumpol đối với cậu là đặc biệt duy nhất!
Khi cậu nói:
- Papii sinh nhật vui vẻ, chúc anh có thật nhiều sức khoẻ và luôn bên cạnh Gun nhé!!!
Lúc đó không còn là dáng vẻ buồn bực khó chịu nữa mà là sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt lẫn cử chỉ của anh. Còn ngây ngốc đưa tay lên ngãi đầu ngại ngùng. Thì ra cậu muốn làm anh bất ngờ, vậy mà anh lại không nhận ra trách lầm cậu vô tâm không nhớ.
- Au thằng này định cho tụi tao đứng đây đến bao giờ?!!
Không chỉ có Gun mà hai người bạn thân của anh cũng có mặt đứng ở phía sau. Ngoài tặng bánh sinh nhật cậu còn tự mình dậy sớm làm cho anh chút bánh ngọt. Vì nhìn thấy anh ăn món mà mình làm cũng chính là niềm hạnh phúc nho nhỏ của cậu.
Lúc sáng sớm đáng lẽ Gun Atthaphan đã chúc mừng anh rồi nhưng do Tay nói muốn tạo bất ngờ nên cậu đành lãng tránh đi khi nhắn tin với anh. Sở dĩ trả lời tin nhắn chậm là vì cậu còn mãi mê tập trung làm bánh mà không để ý đến. Đã thức từ sớm nhưng làm bánh thì không phải dễ dàng, lại còn gặp chút trục trặc nên đến tận bây giờ cả ba mới có thể đến một cách gấp rút.
Trưa nay Off Jumpol vốn định gọi đồ ăn bên ngoài về ăn nên trong tủ lạnh chẳng có gì để mời khách. Chủ nhà đành bất lực nhưng may thay các vị khách đã có chuẩn bị sẵn các nguyên liệu.
Vừa mới từ trong bếp làm đống việc ra bây giờ lại tiếp tục bận rộn trong gian bếp. Nhưng họ một lời than thở cũng không có, vì đây là việc xuất phát từ tâm. Chẳng phải cùng nhau làm sẽ vui hơn nhiều sao!!
Gun về mảng nấu ăn không phải là quá giỏi có thể nói là tạm được, có một số món vì bị giới hạn bởi độ tuổi nên cậu không thể làm hết hoàn toàn. Còn Arm thì khỏi cần bàn đến vì anh là mẫu người đàn ông hoàn hảo gì cũng biết. Bữa trưa được phụ trách bởi cậu và Arm là chủ yếu, hai con người kia phụ giúp được một số thứ. Sợ họ vào làm bếp chính ở đây thì không biết đến bao giờ mới có cái bỏ bụng.
Chỉ một lát sau, đồ ăn đã được dọn ra bàn.
Ngồi vào bàn cậu nhanh chóng đưa cho anh món quà mà cậu đã mua. Sau khi Off Jumpol tặng cho cậu chiếc vòng đã làm Gun nảy ra ý tưởng tặng cái gì đó cho anh và cái đó sẽ là đồ cặp của cả hai! Lượn vài vòng trung tâm mua sắm thì Gun tìm được cặp kính mát đẹp mắt nên đã quyết định mua nó. Là mua theo cặp chứ không phải theo lố!
Đợi đến khi Off mở quà rồi đeo kính lên cậu cũng lấy của mình ra đeo làm mọi người không khỏi trầm trồ.
- Ô hổ đồ cặp là đồ cặp!
- Úi mới phát hiện vòng tay cũng cặp nè ha!
- Trùng hợp thôi ạ. -Cậu khoanh tay ưỡn ngực dõng dạc tuyên bố, thật ra là bắt chước nói theo Papii của mình.
Còn thêm một điều nữa mấy ngày qua cậu đã suy nghĩ và quyết định về chuyện đó sẵn tiện hôm nay đông đủ sẽ nói ra.
- Còn một điều em muốn nói nữa. Em...sẽ giúp các anh, em sẽ làm model, muốn làm một điều gì đó mới mẻ.
Cậu muốn thoát ra khỏi vỏ bọc, ra khỏi vùng an toàn của bản thân. Học tập và làm điều gì đó mới mẻ hơn. Gun tất nhiên là không hoàn toàn hết tự ti nhưng cậu cũng muốn thử sức bản thân mình.
Sau khi ăn uống no say thì bốn người bắt đầu chơi trò chơi. Chơi đủ thứ trên đời, cười muốn xéo quai hàm vẫn không thể ngừng nghỉ. Cho đến khi cười nhiều quá Gun bắt đầu cảm thấy mệt và buồn ngủ.
Trong khi Tay và Arm tập trung rút gỗ của mình ra (chơi rút gỗ) thì Off Jumpol đã phát hiện đứa trẻ 6 tuổi tên Gun Atthaphan đã tựa đầu vào vai anh ngủ ngon lành từ bao giờ. Anh không nói gì hết chỉ nhẹ nhàng chuyển người từ từ bế cậu lên đưa vào phòng ngủ của anh. Dù thiên hạ có đồn thổi xương cốt anh không được tốt lắm nhưng bế cậu thì anh dư sức nhé!
Đặt người lên giường, chỉnh lại tư thế, anh không rời đi mà ngồi bên cạnh ngắm nhìn. Cậu ngủ thật ngoan khác vơi vẻ tinh nghịch ngày thường. Anh nhẹ nhàng đưa bàn tay ấm áp của mình chơi đùa với những lọn tóc của cậu, còn nựng nhẹ đôi má phúng phính hồng hào ấy. Chỉ muốn cậu thuộc về riêng mình.
Hồi lâu anh ra khỏi phòng, bước xuống lầu thì nhìn thấy Tay và Arm đang nhìn mình, họ không hề trêu đùa, nghiêm túc.
Arm lên tiếng:
- Off chuyện mày và Gun mày tính sao?
Chuyện mà Off sầu não anh cũng kể với Arm rồi.
- Tao sẽ tỏ tình với em ấy.
- Tao ủng hộ, mày tính khi nào?
- Ngày mai, tao muốn suy nghĩ và chuẩn bị mọi thứ thật lãng mạn. Tao không muốn đợi thêm nữa.
Anh không muốn đợi nữa anh sợ phải hối hận, sợ giấc mơ đêm vừa rồi người mà anh tìm kiếm là cậu. Sợ đó là sự thật.
Anh vốn không thích náo nhiệt quá nhưng nếu chỉ ăn uống như này thì hơi nhạt nhẽo. Lâu lâu thay đổi không khí một chút cũng được nên anh quyết định sẽ đến bar chơi. Mặc dù trước đây không cho cậu vào nhưng dù sao thì Gun cũng có các anh ở đây bảo vệ mà. Với lại chỗ đó náo nhiệt như vậy cậu sẽ rất thích cho mà xem. Bình thường Arm không uống nhiều nên không cần lo nếu quá say không có ai chở về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip