5.
Mùa hè tại căn biệt thự ở ngoại ô chỉ nóng hơn khi trời xuân một chút, có lẽ tại không khí xung quanh tươi mát, cây cối um tùm. Hồi còn ở cô nhi viện, Gun Atthaphan sợ nhất là nóng, cũng không thích mùa hè chút nào.
Hằng năm vào thời điểm này, các mẹ trong cô nhi viện sẽ tổ chức cho tụi trẻ một buổi đi chơi, nói vậy thôi, thực tế chuyến đi chơi ấy chỉ là đến bể bơi công cộng ở gần trung tâm thành phố, ban đầu, Gun Atthaphan cũng muốn đi lắm, như bao đứa trẻ khác. Tuy nhiên, các mẹ luôn lấy lí do rằng cậu bị bệnh để không dẫn cậu theo.
Off Jumpol cũng nhận ra một chút háo hức trong mắt nhóc con khi thấy chiếc bể bơi ở sân sau biệt thự. Thời tiết nóng hơn thì Gun Atthaphan càng ngày càng lượn lờ ngoài sân sau nhiều hơn. Off Jumpol cũng đoán được chắc hắn nhóc con nhà mình muốn nghịch nước rồi.
Chiếc bể bơi xây thêm lúc Off Jumpol mua căn biệt thự này, chưa bơi được mấy thì hắn đã đổ bệnh, nó cũng bị bỏ không từ khi ấy, Off Jumpol cho người dọn dẹp lại, đổ đầy nước sạch để cho nhóc con nhà mình bơi.
Gun Atthaphan đứng trên bờ nhìn mặt nước trong veo nhìn thấy cả những viên đá xanh dương bên dưới, tia nắng ngày hè chiếu rọi xuống tạo thành những bóng nước lấp lánh. Gun Atthaphan thích lắm, đôi môi xinh xắn mỉm cười thật tươi, nhóc con không chờ được mà tháo dép, ngồi xuống thành bể.
Làn nước mát lạnh khiến từng đầu ngón chân của Gun Atthaphan tê dại, cậu thầm nghĩ, cảm giác thoải mái y như trong tưởng tượng.
"Nhóc muốn tập bơi không? Để tôi tìm cho nhóc một giáo viên."
Off Jumpol cũng cong khoé môi, hắn đứng cạnh bên, bàn tay chạm vào mái tóc mềm mại, khẽ xoa. Trong mấy tháng sống chung, hắn luôn biết nhóc con cần gì, cũng muốn cậu có được những thứ tốt nhất.
Gun Atthaphan đung đưa chân trong nước, ngước mắt nhìn hắn, khẽ gật đầu rồi lại khẽ lắc.
"Sao thế?"
Gun Atthaphan nhìn người đàn ông trước mắt mình, nhỏ nhẹ trả lời.
"Gun đợi chú khoẻ, rồi chú dạy Gun bơi."
Off Jumpol không nghĩ tới Gun Atthaphan sẽ trở lời như vậy, hắn cảm thấy trong tim mình bỗng dưng có một dòng nước ấm chảy qua. Gun Atthaphan ngay từ đầu đã là bông hoa nhỏ trong vực sâu vô tận của hắn, từng chút từng chút một soi sáng cho nơi tối tăm ấy.
Kể cả chuyện hắn quyết định điều trị ung thư dạ dày cũng thế. Có thể nói, mạng của Off Jumpol là do Gun Atthaphan nhặt về. Nhóc con này trong vô thức đã cứu được một người.
Nghĩ đi nghĩ lại, Off Jumpol thấy việc tiếp tục sống để nhìn nhóc con nhà mình ngày một toả sáng tốt hơn là chết đi để thấy nhóc con buồn bã từ dưới địa ngục. Hơn nữa, hắn còn muốn khiến cho những kẻ từng bắt nạt Gun Atthaphan khi cậu một thân một mình biết Gun Atthaphan cũng có ngưởi chống lưng, cho cha mẹ ruột nhẫn tâm bỏ rơi cậu biết bọn họ đã đánh mất một báu vật.
Báu vật này, từ đây chỉ thuộc về mình Off Jumpol thôi.
Bàn tay xoa đầu nhóc con càng thêm dịu dàng, hắn khẽ cười.
"Được."
.
Quá trình điều trị của Off Jumpol gần như đã vào giai đoạn quan trọng. Nói đi cũng phải nói lại, hắn đã bỏ qua khoảng thời gian điều trị thuận lợi nhất, may mắn thay mọi chuyện vẫn chưa quá muộn, khối u trong phổi phát triển khá chậm, chưa xâm lấn màng phổi hoàn toàn, bác sĩ nói có thể làm phẫu thuật để cắt bỏ khối u.
Gun Atthaphan ngồi cạnh Off Jumpol khi hắn trao đổi với bác sĩ qua video call, cậu không quá hiểu về bệnh lý nhưng không ngốc, cậu hiểu được tình hình của Off Jumpol có thể trở nên vô cùng xấu nếu hắn không điều trị sớm.
Gun Atthaphan mím môi, ánh mắt nhìn Off Jumpol như muốn khóc vậy, hai tay cậu ôm lấy bắp tay hắn, giọng run run.
"Chú sẽ khoẻ lại đúng không ạ?"
Off Jumpol sao lại không biết nhóc con lo lắng cho mình, hắn dần dần nhận ra được bản thân mình đã trở thành một phần quan trọng nào đó với Gun Atthaphan. Thú thật, hắn quyết định sống tiếp không phải vì chính bản thân, hắn chỉ là muốn nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành và lấp lánh của Gun Atthaphan.
Hơn nữa, nghĩ đến viễn cảnh nhóc con buồn tủi là hắn lại hận không thể đem tất cả những thứ tốt đẹp trên đời này trao cho cậu.
"Cuối tháng tôi sẽ làm phẫu thuật, tôi sẽ khoẻ lại sớm thôi."
Gun Atthaphan gật gật đầu, sự lo lắng trong mắt vẫn chưa giảm bớt nhưng Off Jumpol có thể cảm nhận thấy cơ thể cậu dần thả lỏng. Hắn xoa đầu cậu, dịu dàng nói.
"Còn nhóc thì sao? Singto nói khi nào thì nhóc phải đến trường?"
Song song với quá trình điểu trị ung thư của Off Jumpol thì Gun Atthaphan cũng không ngừng cố gắng, tình hình của cậu xem như ổn, vấn đề lớn nhất đã được khắc phục trong những ngày tháng ở cạnh Off Jumpol, bác sĩ Lily đã đề xuất để Gun Atthaphan đến trường học, bất kỳ ngôi trường nào cũng được, miễn sao để Gun Atthaphan tiếp xúc được với nhiều người hơn.
Off Jumpol thấy đây cũng là một ý hay, cô nhi viên trước kia của Gun Atthaphan dù cho không giàu có nhưng vẫn có tài trợ đủ để cho bọn trẻ đi học, Gun Atthaphan cũng thích học tập. Hắn tính sẽ để cậu tới trường đại học luôn, giờ cũng là thời gian nhập học của sinh viên năm nhất. Các giấy tờ và thủ tục chuyển trường hắn cũng phân phó cho Singto Prachaya đi làm xong xuôi hết, chỉ chờ nhóc con gật đầu là có thể đi học ngay.
Gun Atthaphan dường như hơi suy nghĩ, sau đó trở lời.
"Cuối tháng ạ."
"Vậy thì tôi có thể đưa nhóc đi học ngày đầu tiên rồi."
Off Jumpol cười, lại không nhịn được nhéo chiếc má hồng hào đã có chút thịt, hắn không mạnh tay, nói ra thì nó giống như đã xoa má hơn.
Hắn thầm cảm thấy đúng thời điểm, hắn vẫn kịp đưa Gun Atthaphan đi nhập học ngày đầu tiên, hắn không muốn bỏ lỡ bất kì khoảnh khắc quan trọng trong đời Gun Atthaphan, dù là bình thường nhất.
Gần đây, hắn cũng phát hiện bản thân dường như đã hình thành một thứ tình cảm đặc biệt với Gun Atthaphan. Trước hết, Gun Atthaphan được hắn nhận nuôi, giấy tờ căn cước của cậu có thêm một cái họ Adukittipol, không phải nhà Adukittipol lừng lẫy ở Bangkok mà trong cái tên Jumpol Adukittipol. Sau đó, Gun Atthaphan lại giống như người bầu bạn, kéo hắn ra khỏi cuộc đời gần như cô độc. Hơn hết, cậu là người nhặt lại cái mạng cho hắn.
Là người thân, là ân nhân, là tri kỉ.
Nhưng những thứ đó không thể là cái cớ cho sự quan tâm và việc hắn đặt Gun Atthaphan lên đầu quả tim mình.
Off Jumpol đau lòng vì những gì đã xảy ra với nhóc con trong quá khứ, lo lắng che chở cho Gun Atthaphan ở hiện tại và muốn nhìn thấy dáng vẻ trong tương lai của cậu. Đôi khi, hẵn sẽ lơ đễnh muốn nắm lấy tay cậu, ôm lấy thân thể nhỏ bé vào lồng ngực, niết nhẹ đôi má xinh xắn và...
Muốn đặt lên đôi môi no đủ một nụ hôn thật sự.
Tuy vậy, không biết hắn không nên có suy nghĩ như vậy với một đứa trẻ kém mình mười tuổi.
Off Jumpol đơn phương lập ra một giao kèo, cho tới sinh nhật 18 tuổi của Gun Atthaphan, nếu nhóc con vẫn như hiện tại, vẫn coi mình như một phần cuộc sống, thì cậu sẽ không thể rời khỏi hắn nữa. Off Jumpol cũng biết bản thân có "bệnh", hắn cho Gun Atthaphan thời hạn chạy trốn khỏi hắn, nhưng lại không nói cho cậu biết điều ấy.
Vốn dĩ, Off Jumpol đã xác định sẽ buộc nhóc con bên người mình mãi mãi rồi.
Ngày đầu tiên Gun Atthaphan đến trường cũng là ngày Off Jumpol nhập viện chuẩn bị làm phẫu thuật.
Gun Atthaphan có vẻ bồn chồn hơn nhiều, một phần vì cậu hơi sợ khi phải tiếp xúc với quá nhiều người, một phần do cậu biết hôm nay Off Jumpol sẽ phải phẫu thuật. Off Jumpol lại không biết, hắn tưởng nhóc con đang sợ, thỉnh thoảng sẽ vòng tay qua xoa má Gun Atthaphan như trấn an.
Trường đại học Off Jumpol chọn không phải trường top 1 Bangkok nhưng cũng là một trường đại học nổi tiếng, hơn nữa, hắn đã điều tra qua, ngôi trường này nổi tiếng về những chuyên ngành tự nhiên, càng phù hợp với sở thích học tập của Gun Atthaphan.
Đã qua thời gian nhập học rồi nên trong khuôn viên trường không quá đông đúc, Off Jumpol và Gun Atthaphan sóng vai nhau đi trong khuôn viên trường, người đàn ông cao lớn hơn một tay che ô, một tay xách cặp, nhìn là biết của thiếu niên nhỏ hơn đi bên cạnh. Có lẽ vì nhiều người nên khi cả hai nói chuyện, người đàn ông hơi cúi đầu để nghe thiếu niên nói cho rõ.
Một người mặc vest chạy tới tiếp đón họ, người này rất quen thuộc với đa phần sinh viên trong trường, chẳng phải đây là phó hiệu trưởng nổi tiếng khó tính hay sao? Có người còn thầm ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ nịnh hót như gặp bộ giáo dục của thầy hiệu phó, đoán chắc hai người này có thân phận không tầm thường.
Phó hiệu trưởng dẫn cả hai tới phòng, vốn dĩ việc tiếp đón nhân vật giàu có và quyền lực số một số hai đất Bangkok này phảid do chính hiệu trưởng làm, ai ngờ ông già ấy lại đi công tác mất, thành ra việc tiếp đón này rơi vào đầu ông.
Chỉ cần biết một chút về tài chính thì sẽ biết tới người cầm quyền hiện tại nhà Adukittipol, ông âm thầm nhìn người đàn ông và thiếu niên đang ngồi đối diện mình, trong lòng nghĩ phải tiếp đón thật chu đáo, không thể đắc tội với một nhân vật tầm cỡ thế này được.
Off Jumpol cũng không dông dài, hắn chậm rãi nói.
"Nhóc con ở nhà đến tuổi đi học, mong quý thầy cô giúp đỡ nhiều hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip