Chương 4 - Off

Sau khi trò chuyện với Muk xong thì tôi nhận được tin nhắn của P'Aoi nhắc mọi người xuống sảnh khách sạn đi ăn tối. Tôi nhớ trên chuyến bay sang đây, Gun đã lải nhải cả buổi về thịt nướng và mì Mami ở đây. Em ấy luôn biết tận hưởng dù làm việc vất vả không giống như tôi lắm. Trong mỗi lần làm việc ở nước ngoài chúng tôi luôn đi ăn cùng nhau. Cho dù lịch trình có vất vả đến đâu, em ấy cũng sẽ mè nheo tôi đi cùng em đến những nơi hot hit nhất của vùng đất chúng tôi đến. Nhóc luôn dẫn tôi đến những chỗ ăn và chơi rất thú vị, tạo cho tôi những bất ngờ. Mỗi lần như thế đều là những ký ức tốt đẹp với tôi khiến tôi hiểu hơn về Gun. Em ấy luôn như ánh mặt trời giàu năng lượng không bao giờ cạn kiệt. Thảo nào vệ tinh xung quanh em nhiều đến thế. Nếu tôi mà không có Muk rồi thì có khi tôi đã đổ Gun. Nhưng mà tôi đã có cô gái tuyệt vời là Muk rồi. Hahaha...

Với suy nghĩ vẩn vơ không đâu cùng chút mong chờ cho buổi đi chơi tối nay, tôi lững thững bước xuống sảnh và tìm Gun cùng mọi người. Nhưng bất ngờ thay, ở sảnh chỉ có staff không thấy cậu nhóc giàu năng lượng thường ngày. Tôi ngạc nhiên hỏi P'Apo quản lý phụ trách đợt này:

- Gun chưa xuống à Pí? Có cần em lên gọi em ấy không?

- À. Gun bị đau bụng nên không đi ăn được. Chúng ta đi ăn đi rồi mua về gì cho nó.

Gun bị đau bụng? Tôi hốt hoảng nhớ đến mấy món ăn vặt fan tặng cho em ấy lúc sau meeting. Hình như có mấy gói đồ ăn vặt cay, em ấy không phải ăn nó đấy chứ. Ôi shit. Cái thằng nhóc này, biết dạ dày mình yếu còn hay ăn đồ linh tinh trước khi ăn cơm.

- Để em lên phòng nó coi sao nhé. - Tôi nói với P'Apo rồi định quay người bước vào thang máy. Nhưng đi được hai bước đã bị anh ấy gọi giật lại.

- Off. Nãy anh gọi rồi. Thằng bé nói nó uống thuốc rồi ko sao đâu, nó kêu nó muốn nghỉ ngơi. Giờ chúng ta đi ăn cái gì rồi mang đồ ăn lên cho nó thôi.

Tôi nghĩ đến việc Gun đang đói bụng với chiếc dạ dày bất ổn thì liền quay người cùng mọi người mau chóng rời khỏi khách sạn. Chúng tôi tạt vào quán ăn gần nhất gọi vài món đơn giản và ăn. Tôi biết mọi người trong đoàn không dám nói chuyện to tiếng hay cười đùa gì vì mặt tôi khá căng. Nhưng xin lỗi mọi người, nghĩ đến thằng nhóc đang vật vã trong khách sạn một mình với cái bụng đói là lòng tôi nóng như bị ai hơ trên đống lửa vậy. Tôi cũng chả biết mình đã ăn gì trong bữa ăn tối, tôi vơ vội đồ ăn bỏ vào miệng xử lý nhanh nhất có thể rồi gọi 1 phần cháo mang vội về khách sạn. Tôi chạy vội lên phòng Gun, lấy chìa khóa phòng em ấy mà tôi lấy từ P'Apo ra mở cửa. Phòng tối om chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn ngủ lờ mờ và ánh trăng sáng dịu xuyên qua cửa sổ phủ lấy khuôn mặt xinh đẹp của chàng trai đang nằm yên say giấc. Tôi đến gần Gun sờ thử lên trán em ấy. Ơn trời không sốt. Tôi phát hiện vệt nước mắt chưa kịp khô nơi khóe mắt Gun. Lo lắng chưa kịp vơi lại dâng lên thêm trong lòng tôi. Thằng bé đau đến khóc luôn à? Haiz. Thằng nhóc này không thể làm tôi yên lòng một lúc nào cả. Lớn tướng rồi vẫn không tự biết lo cho mình gì cả.

Tôi vội lấy cháo ra, rồi gọi em ấy dậy.

- Gun... Ái Gun... Thằng Gun... Gun Atthaphan Phunsawat... dậy đi... dậy nào... dậy ăn cháo rồi hãy ngủ...

Tôi nhìn Gun cọ cọ vào gối làm nũng đáng yêu như một chú mèo con lười biếng thức dậy mà tôi bật cười. Nhìn Gun mở đôi mắt xinh đẹp của nó mông lung nhìn tôi mà lòng tôi mềm nhũn. Gun thật sự rất đáng yêu với những hành động vô thức như vầy, thảo nào fan của em ấy luôn coi em ấy là em bé nhỏ. À mà cần gì fan, mọi người xung quanh em ấy đều coi em ấy là đứa trẻ cần được cưng chiều và Off tôi đây cũng đâu phải là ngoại lệ.

- Dậy ăn cháo đi rồi còn uống thuốc... em không muốn bị đau dạ dày nặng hơn rồi phải nhập viện phải không? Có phải em đã ăn đồ ăn vặt có ớt mà fan đưa cho em lúc nãy không? Anh đã nói không được ăn mấy món cay lúc đang đói cơ mà. Năm nào cũng phải lên gặp bác sĩ mà chưa chừa à...

Tôi đứng dậy xoa đầu nó, rồi kiềm lòng không được lại lải nhải nó một bữa. Thật là thằng nhóc khiến tôi bận lòng mà. Lũ bạn tôi mà như thế này tôi đã đá đít mắng rồi chứ không kiên nhẫn dặn dò thế này đâu. Haizz. Gun Atthaphan đúng là kiếp nạn thứ 80 của tôi.

Nhìn thằng bé cố gắng nuốt mấy miếng cháo trắng nhạt thếch mà tôi sốt ruột thay nó. Tôi xoa lên mái tóc rối bời vừa ngủ dậy của nó rồi cổ vũ:

- Thôi cố ăn mấy thìa đi còn uống thuốc. Lần sau chừa nhé. Mai mà đỡ anh dẫn đi ăn bù.

- Papii, em muốn ăn gà rán, muốn ăn mì thái...

- Rồi rồi... mai về Thái anh dẫn em đi.

Tôi nhanh nhảu đồng ý dỗ nó, nhìn nó vui vẻ cong ánh mắt cười khiến lòng tôi cũng nhẹ nhàng hơn. Gun Atthaphan vẫn nên cười như vầy mới đẹp, ỉu xìu như lúc nãy thật sự khiến tôi không quen.

Sau khi Gun ăn xong, tôi vội dọn dẹp lại căn phòng của Gun rồi bỏ đồ ăn dư vào thùng rác. Quay qua quay lại tôi chợt thấy Gun đã ngồi dậy đứng tựa lưng vào cửa sổ từ lúc nào. Phòng Gun thu hết màn đêm của Manila vào khung cửa sổ. Nhất là từ đây có thể ngắm nhìn ánh trăng đêm nay đã khá sáng và tròn. Ánh trăng như nhuộm một màu bạc mông lung mờ ảo lên người Gun, khiến em đẹp như một tinh linh lạc bước vào chốn phồn hoa. Trái tim tôi như hẫng một nhịp vì vẻ đẹp ấy. Dù đã được ngắm nhìn Gun ở nhiều trạng thái nhưng tôi chưa bao giờ hết cảm thán về vẻ đẹp của Gun. Mỗi lần ngắm em tôi lại thấy em đẹp đến người thẳng tưng như Off tôi đây cũng muốn cong.

- Papii, trăng đêm nay thật đẹp nhỉ?

Gun bâng quơ cảm thán cảnh đẹp trước mắt. Gun luôn có cái nhìn rất nhạy cảm với cái đẹp. Em luôn nhiều cảm xúc với những phong cảnh đẹp như lúc này. Đôi mắt em quay sang nhìn tôi chan chứa một điều gì đó tôi không hiểu, có chút buồn thương, có chút dịu dàng, lại có chút như cam chịu... Tôi không thích ánh mắt em lúc này. Nó làm tôi lo lắng vô cùng. Tâm trạng Gun dường như không ổn lắm. Tôi nhẹ nhàng tiến về phía em, đưa cổ ra cho em ôm lấy như mỗi lần em khó chịu. Tôi không thích tiếp xúc cơ thể nên chỉ có thể an ủi em bằng cách này. Em cũng không thích tôi hôn em. Kì lạ đúng ko. Em có thể ôm tôi, hôn lên cổ tôi, dắt tay tôi... nhưng tôi không cần đáp lại em. Gun đã yêu cầu tôi cứ là chính tôi, không cần đáp lại bất kỳ hành vi skinship nào của em cả. Nếu tôi không thích thì đừng đáp lại, hãy cứ thoải mái là chính tôi. Mọi hành vi thân thiết của chúng tôi đều do em chủ động... vì thế em đã từng bị anti mắng bán hủ, xào couple đơn phương, rồi mắng em xen vào mối quan hệ của tôi và Muk, mắng em rất nhiều những ngày đầu chúng tôi làm partner của nhau, chỉ cho đến khi tôi trộm hôn em lên đỉnh đầu lúc em không để ý mới khiến những anti mắng em câm miệng. À mà không câm, giờ họ mắng cả 2 chúng tôi. Thật sự tôi vẫn không hiểu sao có thể có những người chửi người khác bằng sự độc địa như thế.

Quay lại hiện tại, Gun ngạc nhiên ngước lên nhìn tôi khi thấy tôi đưa cổ về phía em. Tôi bất đắc dĩ nhìn em ấy và nói:

- Muốn ôm an ủi không? Bình thường thấy cũng nhanh nhẹn lắm mà sao nay ốm tý là thằnh thằng ngốc rồi vậy.

Em nhìn tôi phì cười, đôi mắt long lanh sáng không thua gì ánh trăng đêm nay. Em giơ tay lên quàng vào cổ tôi như thường ngày, hai tay tôi vẫn dang ra không thể ôm em. Tôi vẫn không quen ôm ấp với người đàn ông cho lắm. Nhưng Gun cũng quen tôi như vậy rồi, em kiễng chân hôn lên cổ tôi rồi thì thầm:

- Papii, cảm ơn anh, anh luôn là người tốt.

...

Greatness as you
Smallest as me
You show me what is deep as sea
A little love, little kiss
A little hug, little gift
All of little something, these are memories
You make me cry, make me smile
Make me feel that love is true
You always stand by my side
I don't want to say goodbye
You make me cry, make me smile
Make me feel the joy of love
Oh, kissing you
Thank you for all the love you always give to me
Oh, I love you..*.

...

Sáng hôm sau, chúng tôi khởi hành về Thái Lan. Dường như Gun đã ổn hơn một chút về sức khỏe, nhưng tâm trạng của em ấy vẫn chưa hẳn được ổn. Tôi không biết vì sao Gun lại buồn đến vậy, tôi đã hỏi tối qua nhưng chỉ nhận được nụ cười và câu trả lời có lệ của em:

- Em ổn mà Papii. Chỉ là em mệt một chút nên hơi down mood thôi. Rồi sẽ không sao đâu ạ.

Nhưng cả chuyến bay hôm nay, dù Gun ngồi tách ghế với tôi nhưng tôi vẫn để ý tâm trạng của Gun.

Đến khi máy bay hạ cánh, chúng tôi chia hành lý lên xe, tôi gọi với lại Gun:

- Tối nay em có muốn đi ăn gà chiên không?

Tôi thấy đôi mắt Gun ánh lên chút vui vẻ. Nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, chút ánh sáng tươi vui ấy lại tắt đi và thay bằng nụ cười đầy công nghiệp:

- Thôi Papii ạ. Anh mau về với chị Muk đi. Chắc chị ấy đang đợi anh ở nhà đó. Sắp Valentine rồi, anh nhớ mua quà cho chị ấy nhé. Em cũng về với bà và Pim đây. Hẹn gặp lại anh sau nhé.

Nói rồi, Gun quay người vào xe cùng các staff. Tôi nhìn xe em đi xa rồi mới quay người lên chiếc xe còn lại. Đúng lúc này Muk gọi tôi:

- Muk à. Ờ anh xuống sân bay rồi... ừm anh đang về đây... Ừa anh khỏe mà. Đợi anh tầm 1 tiếng nữa anh về đến nơi...

Tôi cúp máy của Muk nhưng tôi vẫn không yên tâm chút nào về Gun. Đúng lúc này, chợt một cái tên nhá lên trong đầu tôi: Tay Tawan- thằng bạn thân của tôi, người thân với Gun nhất trong đống bạn của tôi. Tôi nhấc máy gọi cho nó:

- Alo... Bạn yêu..

-...

-Ờ xuống máy bay rồi...

-...

- Không đâu, nhớ nhung gì mày. Tao định nhờ mày sang xem Gun có sao không thôi. Mấy nay thấy tâm trạng nó không tốt. Nó sợ cô đơn nên mày sang xem nó ổn không nhé, hoặc đưa nó đi đâu chơi đi. Tao sợ nó lại đọc được cái tin gì trên mạng nên mới thế...

- ...

- Ừm ừm... oki, nhờ bạn nhé

- ...

- Hahaha... không cần mày nhắc tao cũng đang đi về gặp bạn gái của tao đây....

....

Tâm trạng tôi nhẹ nhõm khi giao Gun cho thằng bạn mình. Đừng nhìn nó hay bộp chộp hậu đậu nhưng với bạn bè anh em nó là đứa đáng tin cậy nhất. Hơn nữa nó cũng rất yêu quý Gun, nên tôi tin nó sẽ chăm sóc Gun tốt. Còn tôi nên về với người yêu thôi...

...

Tình yêu không có đúng sai...
Chỉ là gặp nhau cũng là duyên phận tu cả trăm kiếp đổi lấy rồi...
Chỉ là ta tu thiển nên duyên ngắn
Gặp nhau rồi lại phải chia xa...
Chúng ta về với bến bờ của riêng mình... chút duyên này nên giữ ở trong kỷ niệm...

=====

Haizz thứ 7 deadline là phù du. Nên sẽ cố gắng text fic cho mọi người. Bộ Nếu chúng ta gặp lại nhau đang bị bí nên sẽ tập trung text bộ này trước. Huhu. Hứa hẹn bộ này sẽ viết ngắn thui mà tui thấy không có ngắn được. Tui càng bôi càng dài. Tui xin lũi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip